Độc Dược

Chương 2: Chương 2: Chương 2 : Đại ca




Xích Viêm Tử cũng không trở về phòng mình, nói đúng hơn thì kia chỉ là một chỗ để nàng dạy dỗ nam nhân, không phải là phòng chân chính của nàng.

Vừa bước vào thư phòng, mẫn cảm ngửi được không chỉ có một mình mùi của nàng.

“Đi ra” Bước đến ngồi xuống ghế sofa, khuỷu tay chống lên tay vịn, bàn tay đỡ lấy một bên má, giọng nói có chút nhàm chán.

Lúc này mới có một bóng người đi ra từ mặt sau giá sách, chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt Xích Viêm Tử, lại ở trước mặt nàng mà quỳ xuống.

“Đại ca sao lại đến đây?” Đưa tay nâng cằm người vừa tới lên.

Tuy rằng khuôn mặt này tuấn mĩ không tả nổi, nhưng giờ phút này cũng không gợi được nửa điểm hứng thú của nàng. Hứng thú của nàng đối với nam nhân trước giờ chỉ xem ở trên phương diện tra tấn, hơn nữa hứng thú đó sẽ không vượt qua một tháng. Cho dù là thân sinh ca ca của nàng cũng vậy.

“Tiểu Tử, ngươi thật lâu rồi không có tới.” Xích Viêm Lệ bắt lấy tay nàng, đem mặt mình dán lên lòng bàn tay.

Nàng trông vẫn như vậy, thời điểm lúc trước bị tra tấn, hắn còn có thể cảm nhận được hương vị trên người nàng. Nhưng là, trước kia những món đồ chơi mà nàng không thích sẽ bị nàng vứt bỏ, hiện tại hắn cũng trở thành món đồ chơi đó.

Xích Viêm Tử rút tay mình về, hé ra một chút ý cười không có bất cứ cảm tình gì.

“Vậy ngươi muốn thế nào? Ngươi còn cái gì đáng để ta cảm thấy hứng thú?” Nhẹ nhàng đứng lên rời khỏi sofa.

Nhưng nàng còn chưa bước đi, đã bị Xích Viêm Lệ ôm lấy từ phía sau.

“Tiểu Tử, đừng rời khỏi ta. Ta có thể để cho ngươi tra tấn, trước kia không phải ngươi thích nhất là dùng dao vẽ hình xăm lên lưng ta sao ?” Lúc trước khi bị tra tấn thống khổ không chịu nổi, hiện tại mới phát hiện, bị nàng vứt bỏ mới thật sự là đau khổ đến tột cùng.

Trên lưng hắn, có hình xăm mà lúc trước nàng ác độc khắc lên, nhưng hình xăm này cũng chỉ có lúc giao hoan mới xuất hiện.

Hắn cũng không có tật xấu cuồng bị ngược, chẳng qua là hi vọng có thể ở lại bên cạnh nàng.

Nghe vậy, trong mắt Xích Viêm Tử hiện lên một ít hứng thú. Cũng không phải là thực sự có cái cảm tình gì với hắn, chẳng qua là mới lấy được một vài thứ, còn chưa thử nghiệm qua trên người nam nhân.

Xoay người hơi đẩy Xích Viêm Lệ ra, nhưng cũng không thật sự có ý định đẩy hắn đi.

“Ngược lại ta có một vài ngoạn ý mới, không biết Đại ca có hứng thú thử xem không?”

Ngón tay mở ra nút áo sơmi của hắn, hai viên đậu đỏ tươi thắm trở thành đồ chơi trên đầu ngón tay của nàng. Tàn nhẫn vặn chặt viên đậu đỏ đang nhô ra, hoàn toàn không thèm để ý Xích Viêm Lệ sẽ đau.

Thân mình đã bị nàng tra tấn quen từ sớm đương nhiên thừa sức chịu được thống khổ kiểu này, yên lặng cởi áo của mình ra, lồng ngực cường tráng lõa lồ ở trước mặt nàng.

Trên người hắn không hề có vết sẹo nào, bất cứ nam nhân nào của nàng cũng đều không có. Bởi vì nàng chán ghét tàn phẩm cùng thứ phẩm, chơi xong sẽ cho người bôi thuốc. Những dược vật này có thể loại bỏ vết sẹo, cũng thỏa mãn tính yêu sự hoàn hảo của nàng.

“Tại…chỗ này sao?”

Nàng giỏi nhất là khơi mào tình dục của nam nhân cùng với đem nam nhân đẩy xuống địa ngục. Chẳng qua là đùa bỡn núm vú, cũng đã làm cho hắn sắp chịu không được.

Ôm lấy cổ hắn, đưa tay kéo đến trước mặt mình. Bán tay nhỏ bé lạnh lẽo trượt vào trong quần lót hắn, che lên thứ cực nóng đang chậm rãi ngẩng đầu.

“Đương nhiên là….phòng của ta.”

Khóa miệng tràn ra ý cười đẹp đến khiến cho người ta hít thở không thông, nhưng cũng tràn ngập tà ác.

“Không phải Tam đệ đang ở…”

Xích Viêm Lệ còn chưa nói xong, liền phát hiện trong mắt nàng hàm chứa sự uy hiếp. Còn phải đoán sao, nàng làm vậy chính là cố ý kích thích Xích Viêm Chích, làm cho hắn biết được sau này mình sẽ nhận được sự đối đãi như thế nào.

“Không muốn đi?” Tay nhỏ bé trượt vào trong quần lót hắn, đem cây gậy nóng bỏng cầm trong lòng bàn tay.

“Ách… Đều…. đều nghe lời ngươi.” Hắn đã sớm mất đi chính bản thân mình.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên nàng đưa hắn tới căn phòng đó, bắt đầu từ ngày đó hắn yêu nàng. Nàng đã trở thành độc dược của hắn, ăn một lần, cả đời không thể thoát khỏi

Xích Viêm Lệ cúi xuống bế Xích Viêm Tử lên, vứng vàng bước về phía phòng nàng. Khóa cửa cảm ứng vân tay chạm vào ngón tay Xích Viêm Tử liền lập tức mở ra, trong phòng tràn ngập tử sắc, Xích Viêm Chích mới bị nàng bắt trở về đang ở ngay chính giữa.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Xích Viêm Chích lập tức ngẩng đầu, cư nhiên là nhìn thấy Đại ca đang ôm Xích Viêm Tử.

“Đại ca!”

Đại ca mà hắn luôn tôn kính, đã bị nàng biến thành thứ mà ngay cả ý thức của mình cũng mất đi, chỉ biết vây bám lấy nàng!

Xích Viêm Lệ không có đáp lại hắn, mà là đem bé yêu trong lòng thả xuống, yên lặng cởi quần lót của mình. Ai ngờ Xích Viêm Tử hiện tại không có hứng thú lập tức cùng hắn bắt đầu, mà là đẩy hắn lên trước giá chữ thập trên vách tường.

“Xích Viêm Tử, ngươi muốn làm gì với Đại ca?!!” Ở hai bên mắt cá chân của Xích Viêm Chích đều bị dây xích khóa lại, giờ phút này hắn ngoại trừ phát ra thanh âm dây xích va chạm, thì một bước cũng không đi được.

“Ta là đang cùng Đại ca chơi một cái trò chơi nga. Yên tâm, sau này cũng sẽ chơi với ngươi.”

Xích Viêm Lệ thủy chung chưa từng mở miệng, trong mắt lại toát ra ghen tị. Hiện tại hứng thú của nàng là Tam đệ, rốt cuộc hắn phải làm gì mới có thể làm cho mình có tồn tại trong đáy mắt nàng.

Tiếng kim loại thanh thúy vang lên, đem Xích Viêm Lệ chặt chẽ buộc lên trên giá chữ thập. Hai chân hắn khép lại, bị vòng sắt ôm lấy, còn hai tay bị còng song song giơ lên trên đầu giá chữ thập.

“Đại ca, nếu ta tự mình xuyên cho ngươi cái nhũ vòng*, ngươi có thích không?”

(nhũ vòng : cái vòng xuyên qua núm vú, chắc ai cũng biết nên thôi không lấy hình minh hoa nữa)

Móng tay thoáng móc đậu đỏ trước ngực hắn, đau đớn là cho Xích Viêm Lệ hơi nắm chặt hai nắm đấm, những vẫn nhẹ gật đầu. Chỉ cần là nàng cho, mặc kệ là cái gì, hắn đều nguyện ý nhận.

Xích Viêm Tử cười đến phá lệ yêu mĩ, từ trong hòm lấy ra nhíp cùng kim châm, còn có nhũ vòng mà nàng tự tay chọn.

“Xích Viêm Tử ! Ngươi điên rồi sao ?! Đại ca !!” Xích Viêm Chích không dám tin, chẳng lẽ Đại ca tự nguyện bị nàng tra tấn sao?

Nhưng hiển nhiên Xích Viêm Lệ căn bản không thèm nghe lời nói của đệ đệ, mà là ngắm nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt.

Cồn thuốc lạnh như băng được tô một ít lên ngực hắn, chỉ cảm thấy một viên núm vú bị cái nhíp kẹp chặt, tiếp theo là cảm giác toàn tâm đau đớn. Không đến nỗi không thể thừa nhận, nhưng vẫn đau có chút đổ mồ hôi.

Xích Viêm Tử yêu thích nhất là nhìn thấy hình dáng nam nhân thống khổ, cho nên nàng căn bản không vội mà xuyên thông hết cho hắn. Mà là một loại tra tấn, chậm rãi xoay cây kim trong tay, từng chút từng chút đâm thủng đậu đỏ khiến nó rỉ ra máu tươi.

“Đại ca, đau không ?” Nàng hứng trí dào dạt cuối cùng cũng xuyên thông một bên, đem nhũ vòng đã được khảm ruby mang vào núm vú.

Xích Viêm Lệ cả người chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hiển nhiên đã có chút vô lực, không ngừng thở hào hển, chịu đựng đau đớn ẩn ẩn truyền tới từ trước ngực.

“Còn… còn cái gì khác sao, Tiểu Tử, ta thích đau đớn do ngươi mang tới.” Lại ngắm nhìn nàng, khóe miệng lại hiện ra ý cười.

Hắn yêu nàng, ái mộ nàng như vậy. Nay, nàng tự tay đeo cho hắn nhũ vòng do tự nàng lựa chọn, tin chắc rằng cho dù là Nhị đệ cũng sẽ ghen tị với hắn!

Xích Viêm Chích liều mạng giãy dụa, dây xích sắt phát ra tiếng va chạm thanh thúy, lại thủy chung không trốn thoát được. Nếu như là bình thường, dây xích sắt này nọ là không trói buộc được hắn. Nhưng là cơ thể hắn đã sớm bị Xích Viêm Tử rót vào dược vật, không chế lực lượng của hắn.

“Xích Viêm Tử ! Ngươi là đồ điên ! Ngươi là đồ ác ma!”

Không còn cách nào chịu đựng nữa, lại không thể tiếp tục nhìn.

Nàng giống như một ác ma thị huyết, không ngừng lấy tra tấn làm thú vui !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.