CHƯƠNG 71
Nhân vật chính: Em đang nhìn chỗ nào?
.
Có một vạn Vong Linh thành ánh sáng, đoàn người Tu sẽ rất thuận lợi trong việc tấn công những thành trấn khác. Vong Linh không biết sợ, không biết mệt, không tồn tại bất cứ nghi vấn gì với mệnh lệnh của người chỉ huy, đây là binh lính mà mọi tướng quân đều muốn có được. Dưới sự giúp đỡ của More và John, quân đoàn Vong Linh trực tiếp xâm chiếm thành trấn thứ hai của đế quốc Quang Minh.
.
Đây chỉ là khởi đầu, kế tiếp, những thành trấn san sát đều bị phá hủy, số lượng Vong Linh tăng lên theo cấp số nhân. Lượng Vong Linh càng nhiều, cấp binh chủng càng cao, cho dù đoàn người Tu không có mặt, chúng vẫn có đủ sức mạnh để phá hủy một thành trấn. Trong sự chỉ huy của Tu, quân binh Vong Linh chia thành nhiều đạo kéo dài chiến tuyến, ăn mòn đế quốc Quang Minh từng chút một.
.
Oán linh du đãng bên trên thành, Kỵ Sĩ Tử Vong cưỡi ngựa thây ma thanh lý ngã tư đường, phù thủy giơ pháp trượng chỉ huy quân căm hận vọt vào đám người, những thứ được khâu lại từ thi thể trở thành kẻ căm hận khắp người đầy bệnh độc, dễ dàng lây nhiễm cho một đoàn người. Không biết chỗ nào dấy lên ngọn lửa, ánh lửa đỏ rực soi sáng những gương mặt tuyệt vọng của Nhân tộc. Trong thiên tai Vong Linh, cho dù chết cũng không được ngủ yên. Vong Linh sẽ chà đạp thi thể, dù là dân thường hay binh sĩ, sau khi ngã xuống rồi sẽ tiếp tục bò dậy, không lưu tình giết hại những người bạn ngày xưa.
.
Cho dù đã thấy qua rất nhiều lần, Đỗ Trạch vẫn rất khó chịu, cậu dời tầm mắt, nhìn về bầu trời phương xa. Ngay nơi họ đang đứng, bầu trời phía trên đã bị những đám mây đen che kín. Đây là màn trời Vong Linh, so với lần thấy ở rừng cây, màn trời Vong Linh bây giờ đã khuếch tán thành một vùng rộng lớn. Nó là dấu hiệu của thiên tai Vong Linh, chỉ cần bị màn trời Vong Linh bao trùm, sinh linh ở khu vực đó sẽ chết hết, chỉ còn lại Vong Linh.
.
Thanh trừ tòa thành này xong, pháp sư báo về phía Tu: [Quân đoàn trưởng đại nhân, xin hãy chỉ huy chúng ta chiếm cứ đại lục hỗn độn.]
.
Thời điểm Tu có được mười vạn Vong Linh, pháp sư đã đổi cách xưng hô, nhưng có vẻ đây chưa phải là giai cuối. Hiện tại, Tu đánh hạ được một nửa đế quốc Quang Minh, lượng Vong Linh trong tay đã đến ngưỡng bảy mươi vạn, nhưng pháp sư vẫn gọi Tu là quân đoàn trưởng, xem ra còn cần phải tạo thêm nhiều Vong Linh nữa.
.
Tu nhìn chằm chằm bản đồ rồi lâm vào trầm tư. Từ lúc xâm nhập đế quốc Quang Minh, người của thần điện Quang Minh càng ngày càng nhiều, lực cản của họ cũng càng lúc càng lớn. Thần điện Quang Minh đúng là khắc tinh của Vong Linh tộc, trước mặt họ, thiên phú bất tử của Vong Linh bị hạn chế. Khi lựa chọn đế quốc Quang Minh, Tu đã dự liệu được, nhưng hắn không ngờ rằng người của thần điện Quang Minh không thể chuyển hoán thành Vong Linh, con đường lấy chiến nuôi chiến đã bị thần điện Quang Minh phong kín.
.
Tu có thể dự đoán, nếu còn tiếp tục, cho dù hắn xâm chiếm được một tòa thành thì thương vong phải trả giá sẽ vượt cả nhân số đạt được. Với Tu mà nói, việc cần làm nhất bây giờ là tăng cấp giai để qua cửa. Ý tưởng triệt để xâm chiếm đế quốc Quang Minh tuy rất hấp dẫn, nhưng nó không cần thiết. Đầu ngón tay Tu lướt qua đế quốc Quang Minh, dừng ở góc dưới bên phải bản đồ, đó là đế quốc Nguyệt Hoa. Trong ba đế quốc, đế quốc Nguyệt Hoa nhỏ yếu nhất, nhân khẩu và lãnh thổ quốc gia đều ít nhất.
.
Dù nhỏ như kiến nhưng vẫn là thịt. Vì thế, quân đoàn Vong Linh chuyển hướng, bắt đầu tiến công đế quốc Nguyệt Hoa. Khi tới gần lãnh thổ đế quốc đó, quỷ ăn xác tiên phong truyền thông tin về, một kẻ leo tháp dẫn đội quân Vong Linh của mình chạy tán loạn về hướng họ. Trên đường tấn công đế quốc Quang Minh, đoàn người Đỗ Trạch cũng gặp qua những kẻ leo tháp khác. Những kẻ đó đều dẫn chúng Vong Linh phá hủy thôn trang và thành trấn ven đường. Có vẻ như thiên tai Vong Linh là để cho tất cả kẻ leo tháp chấp hành. Mỗi kẻ leo tháp khác nhau thì Vong Linh cũng phân biệt rõ ràng, gặp được kẻ leo tháp thì đều mở đường cho đối phương, cẩn thận bảo trì khoảng cách nhất định.
.
Tu chỉ huy Vong Linh giải quyết quân đội Nhân tộc truy kích, kẻ leo tháp đó truyền tin xin gặp mặt. Quân đoàn Vong Linh rộng lớn tách ra một con đường để kẻ leo tháp và quân đội Vong Linh tiến tới. Sau khi nhìn thấy chân nhân, Đỗ Trạch mới phát hiện đó là một nữ yêu đẫy đà, dáng người dị thường ma quỷ làm ai ai cũng phải chú mục.
.
“Cảm ơn các ngươi đã cứu ta.” Sóng mắt nữ yêu lưu chuyển, lập tức phân biệt Tu là thủ lĩnh. “Ngươi cũng là kẻ leo tháp, có lẽ chúng ta nên hợp tác với nhau?”
.
Nữ yêu hơi khom phần thân trên, một mùi hương thơm ngọt lan tỏa. Có vẻ ả như vô ý khoe ra cơ thể gợi cảm của mình với Tu. Vì Đỗ Trạch luôn được Tu dẫn theo bên cạnh, cho nên cậu cũng thấy được tất. Sau khi nhận được phúc lợi, tên ngốc bất giác suy nghĩ, khe ngực của nữ yêu đó sâu thật.
.
“Em đang nhìn chỗ nào?”
.
Âm thanh nguy hiểm của Tu vang lên, Đỗ Trạch mặt không đổi sắc duy trì biểu cảm đoan chính, tầm mắt dời đi biểu thị cậu là một người đàng hoàng.
.
Ở chung với nhau đã lâu, dĩ nhiên Tu sẽ không bị thứ “có một không hai” của tên ngốc nhà mình lừa gạt. Hắn ấn cổ cậu, giọng nói trầm ấm dịu dàng như đang trao những lời ngon ngọt cho tình nhân. “Em thích bộ phận nào của nàng ta? Ta giúp em lấy nó.”
.
… Manh chủ, tôi sai rồi!
.
Nữ yêu cứng người nhìn Tu thu phục Đỗ Trạch, ả cười với Ma tộc đối diện, tà tà liếc đôi mắt không rõ là đang tỏa ra ý cười hay là sát ý.
.
“Nếu ngươi còn làm ra động tác gì nữa, ta sẽ giết chết ngươi.”
.
Bị phát hiện rồi…!
.
Nữ yêu thét chói tai, trong chớp mắt khi mọi người đang giật mình, ả lấy ra một viên thuốc tỏa mùi thơm từ trước ngực. Nhưng nữ yêu đó vĩnh viễn không dùng được viên thuốc đó nữa, ngay khi ả sắp nghiền nát nó, hai tay ả đã bị thanh đao của John chặt đứt.
.
“Quá nguy hiểm.” John cười cười thảy viên thuốc ra. “Vết thương của tiểu chủ nhân còn chưa lành đâu.”
.
Chị em Ma tộc một trái một phải chế ngự nữ yêu, nữ yêu không ngừng thét lớn, nhưng lần này là vì đau đớn. More liếc đám Vong Linh mà nữ yêu dẫn tới. Cho dù người chỉ huy phát ra tiếng kêu thê lương như thế, những Vong Linh đó vẫn thờ ơ, thần tháp nghiễm nhiên không tham gia vào cuộc chiến giữa những kẻ leo tháp.
.
Verl đặt kiếm trên cổ nữ yêu, ép hỏi: “Vì sao phải giết chúng ta?”
.
Nữ yêu chỉ thét lên, không trả lời một câu nào. Đỗ Trạch không thể không tháo tai nghe xuống, tiếng kêu bén nhọn đó thật sự rất khó nghe. Dường như Tu cũng hiểu được điều này, hắn phất tay để Verl giải quyết nữ yêu.
.
Thấy Tu định giết mình, nữ yêu luống cuống, ả không còn thét nữa mà bắt đầu hô to. Đỗ Trạch mang lại tai nghe thì nghe được nữ yêu đó bảo: “… Ta chết , các ngươi sẽ bị bạn của ta trả thù, thực lực của họ không phải thứ mà các ngươi có thể dây vào!”
.
Là kiểu câu muôn thuở đó, Đỗ Trạch buộc lòng thắp một ngón nến cho ả và kẻ chống lưng ả. Cái câu cầu xin tha mạng “Tôi có quan hệ với XXX, anh không được giết tôi” đối với những người khác thì có lẽ còn dùng được, nhưng với nhân vật chính thì, tỉ lệ tử vong của nó chẳng khác câu “Về với ông bà” là bao.
.
Tu cười khẽ một tiếng, nhưng vào lúc này, trên bầu trời vang lên những tiếng đập cánh. Biểu tình của nữ yêu bỗng trở nên vui mừng, ả quát to tới trước: “Rachel, ta ở đây!”
.
… What?
.
Từ không trung có ba Ma tộc đáp xuống, kẻ cầm đầu chính là Rachel đã phân tán với họ. Chị em Ma tộc vì khiếp sợ nên bất cẩn để nữ yêu thoát khỏi trói buộc. Nữ yêu vọt tới cạnh Rachel, ả lia cái nhìn cay độc về phía đám Đỗ Trạch, giọng nói nũng nịu: “Suýt nữa chúng đã giết chết ta. Rachel, ngươi không được tha cho chúng!”
.
Nhất thời, biểu cảm của đoàn người Đỗ Trạch quái dị hẳn lên. Đầu tiên, Rachel liếc nữ yêu một cái, sau đó nhìn Tu. Y đẩy chiếc kính một mắt, nói với nữ yêu: “Hắn muốn giết ngươi?”
.
Nữ yêu gật đầu thật mạnh. Trong ánh mắt mong đợi của ả, Rachel cười nhã nhặn.
.
“Vậy ngươi hãy chết đi.”
.
Đầu nữ yêu rơi xuống đất lăn một vòng, hình ảnh cuối trong đôi mắt chưa nhắm của à là, vị cứu tinh của ả đang xoay người hành lễ với tên Ma tộc đó.
.
“Điện hạ, chúng ta đã gặp được nhau.” Rachel hoàn lễ xong mới thẳng người lên và phát hiện ra băng vải trên người Tu. “Ngài bị thương…”
.
“Cũng sắp khỏi.” Tu liếc nữ yêu đã chết. “Ngươi và nữ yêu đó có quan hệ gì?”
.
“Lợi dụng lẫn nhau thôi. Nàng ta dụ dỗ những kẻ leo tháp khác rồi chúng ta sẽ giết chết họ.” Rachel giải thích: “Sau khi kẻ leo tháp bị giết, tất cả sẽ trở về như lúc đầu, Vong Linh biến về thành sinh linh và trở lại thành trấn của họ.”
.
Thì ra là thế! Từ lúc kẻ leo tháp xuất hiện, phó bản Vong Linh nhanh chóng nảy sinh cục diện người nhiều thiếu cháo. Làm như vậy không những giảm bớt sức cạnh tranh, còn có thể cướp được phần lớn thành trấn từng bị người khác xâm chiếm. Nghe Rachel nói thành trấn sẽ được trùng sinh, Đỗ Trạch đột ngột thấy sợ hãi, càng biết tất cả chẳng qua chỉ là mô phỏng của thần tháp, thì khi họ càn quét thành trấn sẽ càng thấy chết lặng. Thế nhưng mọi thứ trước mắt lại quá chân thật. Nếu trở về đại lục rồi, khi mà những kẻ leo tháp đã trải qua tất cả chuyện này đối mặt với sinh linh chân chính, họ còn có cảm giác bình thường nữa ư?
.
Thần tháp thay đổi kẻ leo tháp từng chút một, nó dựa theo văn án của《Hỗn huyết》, tỉ mỉđiêu khắc những kẻđó thành kiểu người mà nó muốn. Ma tộc trả nhân từ, lấy phá hoại; Vong Linh trả thiện lương, lấy bất tử— ngay từ lúc bắt đầu, Thần Sáng Thếđã nói với tám chủng tộc rằng: chỉ cần trả cái giá lớn nhất của bản thân, là có thể đổi được một khả năng thiên phú.
.
Đỗ Trạch ngây người đứng đó, vì sao cậu lại không phát hiện ra sớm một chút chứ? Thần Quang Minh đã chết dĩ nhiên không phải là BOSS cuối, kẻ duy nhất có thể trở thành uy hiếp với Tu vào lúc này cũng chỉ còn lại mỗi Thần Sáng Thế bí ẩn đó — người này chính là vị thần đã sáng tạo ra thế giới, vừa là khởi đầu của《Hỗn huyết》, cũng là kết thúc của《Hỗn huyết》. Đỗ Trạch nhớ lại bức tranh ở hành lang không-thời gian, nhớ lại thần tháp chấp hành từng bước của văn án, hai bàn tay xiết chặt lại.
.
Xây dựng thần tháp, thiết lập quy tắc, hướng dẫn Tu hủy diệt thế giới… là ngài ư? Thần Sáng Thế.
.
“Không thoải mái à?”
.
Đỗ Trạch lập tức lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn Tu. Người này vẫn luôn nhìn cậu chăm chú như thế, chỉ cần cậu có chút bất thường sẽ bị phát hiện ngay.
.
“Anh có biết… Thần Sáng Thế không?”
.
Trước đề tài nhảy vọt, Tu dường như hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại: “Chỉ từng nghe một ít truyền thuyết thôi, sao vậy?”
.
Dưới sự hạn chế vô hình, Đỗ Trạch không thể nói ra tất cả suy nghĩ của mình cho Tu, cậu chỉ mơ hồ trả lời lại: “… Không có gì, chỉ tò mò thôi.”
.
Tu đè gáy trấn an Đỗ Trạch, sau đó tiếp tục nghe Rachel kể lại quá trình họ gặp lại nhau. Sau khi bị tách khỏi Tu, đoàn người Rachel cũng bước vào cánh cửa, nhưng khác với Tu và Đỗ Trạch, nơi họ bị đưa đến là một thành phố thép rộng lớn, trên đường đầy đủ máy móc và con rối kim loại có kiểu dáng khác nhau. Nghe Rachel miêu tả, Đỗ Trạch cảm thấy đó chính là di tích Chu Nho mà cậu và Tu đã từng đặt chân vào.
.
“Ở đó có rất nhiều quảng trường hình tròn, mỗi quảng trường yêu cầu khởi động một linh kiện máy. Có thể tìm được những linh kiện đó trên người rối máy sáu sao. Chúng ta tìm đến nửa tháng, ngoại trừ quảng trường trung tâm, những quảng trường khác đều đã được khởi động.” Rachel nói: “Trong quảng trường trung tâm, chúng ta gặp được chủ thần Chu Nho, linh kiện cuối cùng nằm trên con rối của y. Đó là con rối bảy sao, sau khi thiệt hại vài mạng người, chúng ta đã khởi động được quảng trường cuối cùng.”
.
Đỗ Trạch nhìn tiểu đội sấm sét của Rachel, lúc trước đều là sáu người một đội, hiện giờ chỉ còn lại một nửa.
.
“Sau đó con rối tám sao xuất hiện.” Rachel hít sâu một hơi, cho dù đã vượt qua khoảng thời gian ấy, y vẫn không quên được khung cảnh đó. “Thành phố nọ chính là một cỗ máy khổng lồ, nó bị chúng ta khởi động. Lúc đấy, lối thoát xuất hiện, dưới sự truy đuổi của con rối tám sao, chúng ta thoát khỏi nơi đó, về lại đại sảnh tròn.”
.
Chỉ mới nghe Rachel nói, Đỗ Trạch đã thấy quá mạo hiểm, nơi Rachel đến rõ ràng là phó bản Chu Nho.
.
“Chúng ta chờ ở đại sảnh nhưng không thấy điện hạ, sau đó quyết định tiến vào cánh cửa để tìm kiếm ngài.” Rachel giao bằng chứng leo tháp của mình cho Tu. “May mà chúng ta đã thật sự gặp lại ngài ngay tại đây.”
.
Ngọn lửa đen của Rachel dung nhập vào ngọn lửa của Tu, cùng lúc đó, toàn bộ
.
Vong Linh mà Rachel sở hữu đều chuyển giao hết cho Tu. Số lượng Vong Linh của Tu nhanh chóng tăng lên một trăm mười vạn. Lúc này, pháp sư bước kẽo kẹt tới trước Tu, nó không còn phát ra lời thoại muôn thuở nữa, mà cung kính nói rằng: [Tướng giáo đại nhân, bệ hạ Louis rất vừa lòng với biểu hiện của ngài, y muốn tự khen ngợi ngài.]
.
Pháp sư giơ cốt trượng lên, tất cả Vong Linh hóa thành bụi đen tu tập lại, ngưng tụ thành một cánh cửa màu đen to lớn. Trong cánh cửa đó có một lớp màng ngũ sắc rực rỡ, dường như chỉ cần đi xuyên qua sẽ được truyền tống đến cạnh phù thủy Louis.
.
Mẹ nó, muốn đánh BOSS hả? Đỗ Trạch nhìn Tu đang đứng bên, thương tổn của manh chủ còn chưa khỏi mà.
.
Vì tất cả Vong Linh đều biến thành bụi đen, màn trời Vong Linh bao trùm bên trên họ bắt đầu tan ra. Ánh mặt trời xuyên qua mây đen soi xuống cánh cửa, tiếng ăn mòn vang lên. Đỗ Trạch trừng mắt nhìn cánh cửa đen dần dần bị ánh mặt trời hòa tan, xem ra nếu họ còn chần chừ thì cửa truyền tống này sẽ bị hủy mất.
.
Cầu thời gian thở, thần tháp ơi!
.
“Đi.”
.
Đỗ Trạch bị Tu kéo vào cửa truyền tống, sau một cơn mê muội, tầm nhìn tối sầm lại. Trước mắt là một đại sảnh được dựng từ xương trắng, chiếc thảm đỏ sậm như đẫm máu tươi kéo dài tới trước, hai bên thảm dấy lên ma trơi xanh tối. Đỗ Trạch nhìn tới trước, cuối tấm thảm dài, một kẻ xác xơ ngồi trên chiếc ghế làm từ xương cốt. Y khoác áo choàng đen, da thịt khô quắt xoắn vào nhau, thoạt nhìn trông như một cái xác.
.
Đỗ Trạch liếc mắt một cái đã nhận ra đó là một phù thủy. Tên ngốc cảm thán, đây mới chính là bộ dáng tiêu chuẩn của phù thủy, hình thái phù thủy anh tuấn tiêu sái của manh chủ làm cậu không còn nhận ra sinh vật gọi là phù thủy như thế này.
.
Phù thủy ngồi trên chiếc ghế đó chắc chắn là tử thần Louis tiếng tăm lẫy lừng. Thấy đám người Đỗ Trạch xuất hiện, hốc mắt sâu hoắm của phù thủy rực lên ngọn lửa hồn xanh biếc. Mọi người theo phản xạ nâng cao cảnh giác, Tu lấy Thiên Biến ra, che chở Đỗ Trạch trong lòng.
.
Thấy Thiên Biến trên tay Tu, lửa hồn của Louis nhảy lên một chút, giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong đại sảnh vắng lặng âm u.
.
“Ta cho rằng nó đã thất lạc, sổ tay ma thuật của ta.” Louis dời mắt khỏi Thiên Biến và chuyển sang người Tu. “Ngươi có thể sử dụng nó, chứng minh ngươi có quan hệ sâu xa với ta, ta có thể ngửi ra mùi của mình trên người ngươi.”
.
Tu cười nhẹ một tiếng, sự trào phúng trong đó không biết đang nhằm vào ai.
.
“Có phải ngươi đã từng dùng một Chu Nho làm thí nghiệm?”
.
“… Ngươi là hậu duệ của hắn?” Louis cười khục khặc: “Rất thú vị. Ở trong hình thái đó mà hắn còn có thể tạo ra hậu duệ.”
.
Louis đứng dậy khỏi chiếc ghế, đi từng bước một xuống bậc thang.
.
“Ta đã làm rất nhiều thí nghiệm, Chu Nho bán Vong Linh đó là tác phẩm mà ta hài lòng nhất. Nhưng, chỉ vì một chút sơ sẩy, sau cú nổ trong lần thí nghiệm đó, hắn đã bỏ trốn.” Bước chân Louis dừng lại trước sự cảnh giới của mọi người, y hãm sâu ánh mắt mình vào Tu. “Nhưng mà giờ đã gặp được ngươi, có thể bù đắp lại nỗi tiếc nuối của ta.”
.
Một lưỡi hái tử thần cực lớn hiện trong tay Louis, tử thần nói bằng chất giọng khàn khàn: “Cho ta cơ thể của ngươi.”
.
More biến thành Hắc Long ngăn cản đòn công kích của Louis, Louis cười khục khặc vài tiếng rồi triệu hồi cốt long để cản Hắc Long. John bận rộn ứng phó với Vong Linh mà Louis gọi tới. Tu nheo mắt đánh úp lại tử thần, hình thái Vong Linh của hắn là phù thủy, cho nên hắn biết sinh vật mạnh nhất Vong Linh là phù thủy khó xơi đến thế nào, chỉ cần chiếc hộp sinh mệnh chưa bị phá hủy, phù thủy bất tử bất diệt.
.
“Xoẹt —— ”
.
Hồ quang điện tím bổ xuống Louis, Tu dùng sức không nhiều, chỉ muốn giam giữ phù thủy. Nhưng ngay khi tia sét đánh lên người Louis, y giống như một khí cầu căng phồng bị đâm thủng, cả cơ thể nổ ầm tan thành bột phấn màu đen bay đầy trời. Tu kéo Đỗ Trạch vào lòng, dùng cánh che chở cho cả hai. Thứ bột phấn đó đáp xuống cánh hắn, tựa như tuyết tan chảy rót vào người hắn một cơn lạnh lẽo đến tận xương tủy.
.
Lúc Tu nhận ra sự bất thường và lui về sau thì đã quá muộn, cả người hắn như bị đông lạnh. Luồng khí lạnh rót vào người hắn dần dần tụ tập lại, bắt đầu lan tràn tới phần đầu như muốn đông cứng cả tư duy hắn.
.
[Cơ thể của ngươi, ta sẽ nhận.]
.
Tu nghe tiếng của Louis vang lên trong người mình, sau đó mất đi ý thức.
.