Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Chương 72: Chương 72




CHƯƠNG 72

Thần tháp: Cung điện tri thức

.

Louis bước đi trong một màn đen tối. Nơi này là trường sinh mệnh mà ai ai cũng phải có, nơi ký kết tinh thần, linh hồn và thể xác. Nó thường được gọi là tâm linh. Louis muốn đạt được cơ thể này một cách toàn diện thì y phải cắt đứt liên hệ giữa tinh thần và thể xác, sau đó cắn nuốt linh hồn của đối phương.

.

Trường sinh mệnh khác nhau tùy theo mỗi người, giữa trường sinh mệnh sẽ xuất hiện những hy vọng, sự vật ấn tượng sâu sắc mà họ cho là tốt đẹp nhất. Bởi vậy, trường sinh mệnh của mỗi người sẽ biểu hiện trong những hình dáng khác nhau. Trường sinh mệnh thuần túy chỉ có một mảng u tối như thế này, Louis mới nhìn thấy lần đầu — không thấy được điểm cuối, trống rỗng hắc ám, dường như bài xích tất cả những gì của thế giới.

.

Bởi vì là hắc ám, cho nên chẳng có một thứ gì cả, Louis thậm chí còn tìm không được điểm liên kết giữa tinh thần và thể xác. Y dừng bước, bắt đầu tự hỏi đối sách. Khi ánh mắt nhìn đăm đăm vào một chỗ trong hắc ám, Louis ngạc nhiên phát hiện ra rằng, trong bóng đêm đó tràn ngập những con chữ không đếm xuể.

.

Những con chữ đó quá dày đặc, cho nên nó lặp lại liên tục. Louis cẩn thận phân biệt từng chút, nhận ra đó là hai chữ được lặp lại vô số lần, rậm rạp che kín cả trường sinh mệnh.

.

“Trạch… Đỗ Trạch…?”

.

Đỗ Trạch, Đỗ Trạch, Đỗ Trạch, Đỗ Trạch, Đỗ Trạch, Đỗ Trạch…

.

Bên tai thoang thoảng vang lên âm thanh như phá tan màn đêm. Louis lấy lại tinh thần, phát hiện mình đột nhiên đứng trên một cái bệ tròn. Từ trước đến nay, y chưa từng gặp tình huống nào như thế này. Louis quan sát bốn phía hòng nhanh chóng làm rõ việc này.

.

Đây là một cái bệ lơ lửng trong bóng tối, bên rìa có tám bó đuốc dài, ngoại trừ một bó đuốc chỉ có phần cán, bảy cái còn lại đều mang hoa văn màu máu. Louis không hiểu những hoa văn màu máu đó ẩn chứa ý nghĩa gì, nhưng vào lúc này, trên bó đuốc phía trước đột nhiên bốc lửa. Ngọn lửa đó có màu tím yêu dị, nó nổi bùng lên, biến thành hình dáng Ma tộc.

.

Ngọn lửa Ma tộc không có hình dáng cụ thể cười khẽ với Louis: “Ngươi thật sự tiến vào.”

.

Louis còn chưa kịp phản ứng đã thấy ngọn lửa màu tím hình thành nên Ma tộc đó giật giật, hô một tiếng nghe rất lười nhát về phía đằng sau của y: “Này, là khách của ngươi đấy.”

.

Ngọn lửa màu tím bỗng dưng dập tắt, Louis quay phắt đầu lại. Đằng sau y, một bó đuốc nổi lên ngọn lửa xám, nó cháy trong yên lặng, rõ ràng là lửa nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo. Cảm giác này Louis đã quá quen thuộc, u ám, hủ bại, hơi thở chỉ thuộc về Vong Linh.

.

Ngọn lửa xám dần kết thành hình người, nó đứng trên bó đuốc, không nói một lời mà chỉ nhìn Louis chăm chú. Louis đối mặt với nó, khàn khàn hỏi: “Ngươi là Vong Linh?”

.

Ngọn lửa Vong Linh không trả lời, nó chỉ trầm mặc bước xuống khỏi bó đuốc. Louis cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, vì cùng là Vong Linh nên y hiểu rõ ngọn lửa Vong Linh đó khủng khiếp đến mức nào. Y muốn rời khỏi nơi quái dị này ngay lập tức, nhưng vào lúc này, y lại bị một sức mạnh vô hình gông cùm tại chỗ, cả con mắt cũng không thể di chuyển. Louis chỉ biết trừng mắt nhìn ngọn lửa Vong Linh tiến lại, gương mặt bốc cháy đối diện y, gần trong gang tấc.

.

“Nơi này ta chỉ cho phép một người được tiến vào, ngươi không có tư cách.”

.

Ngọn lửa xám ôm lấy Louis đã bất động, cắn nuốt y sạch sẽ.

.

“—— Tu!”

.

Tu mở mắt, bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của Đỗ Trạch. Lúc này hắn đang được Đỗ Trạch nâng đỡ, chuyện mới đây như đã trôi qua rất lâu, lại như chỉ mới trong một cái chớp mắt.

.

Một cột sáng màu xám dần dần hình thành trước mắt mọi người, Đỗ Trạch kinh ngạc nhìn lối ra bỗng dưng xuất hiện. Vừa rồi, Tu đột nhiên lảo đảo tựa vào vai cậu, khi cậu hoảng loạn ôm lấy Tu, người nọ lại chuyển đổi hình thái từ Ma tộc sang Vong Linh ngay trong lòng cậu.

.

Tu tựa vào bờ vai Đỗ Trạch, hắn rủ đôi mắt ảm đạm vô hồn, sau đó xiết chặt lấy Đỗ Trạch.

.

Tâm hắn rất hẹp hòi, ngoại trừ người này, không ai được phép tiến vào khe hở đó.

.

“Không sao.”

.

Nghe Tu lên tiếng, cảm xúc hốt hoảng trong Đỗ Trạch dần buông lơi. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu manh chủ bảo không sao thì mọi chuyện chắc chắn đã được giải quyết ổn thỏa.

.

Những Vong Linh mà Louis triệu hồi đã biến mất, trừ Rachel lần đầu thấy Tu chuyển hình thái, những người khác đều rất tự nhiên tiếp nhận hình thái Vong Linh của Tu. Không để họ có thêm thời gian trao đổi, đại sảnh làm từ xương trắng bắt đầu sụp đổ hệt như lúc ở đấu trường ma thần.

.

Mọi người thông qua quầng sáng mờ trở về đại sảnh tròn. Ngay khi chạm chân xuống đất, Đỗ Trạch vô thức nhìn quét qua các bệ đá trong đại sảnh, quả nhiên trên một bệ đá xuất hiện tượng đá Vong Linh tiêu chuẩn. Không mắc công nghĩ nhiều, thần tháp muốn họ lặp lại các bước “Tiến vào cánh cửa — tấn công phó bản chủng tộc — qua cửa xuất hiện tượng đá”. Cho đến khi tất cả tượng đá của các chủng tộc hiện đủ, họ sẽ có thể lên đỉnh.

.

Sau khi trở lại đại sảnh tròn không bao lâu, Tu lâm vào hôn mê. Rachel biết chuyện từ hai chị em Ma tộc, thái độ với Tu không mảy may thay đổi. Đỗ Trạch thoáng thở ra, cậu nhìn mặt Tu chăm chú, cho dù vì biến thành Vong Linh, Đỗ Trạch cũng hiểu gương mặt Tu mang vẻ tái nhợt của bệnh thái. Thần tháp hầu như không cho họ thời gian để thở, hơn nữa, cái người này còn không chừa cho mình một con đường nào, chỉ liều mạng tiến tới, leo tháp thành thần.

.

Để tránh kết cục đau thương xảy ra, Đỗ Trạch bắt đầu chủ động hỏi những người khác về thông tin của Thần Sáng Thế. Cậu hỏi chị em Ma tộc và Ariel, hỏi More và John, thông tin thu được đều là truyền thuyết na ná nhau. Với họ, Thần Sáng Thế thật sự là một thứ rất xa xôi. Đỗ Trạch chỉ có thể ký thác hy vọng cuối cùng lên Rachel, là kẻ đại diện của quân đoàn sấm sét, có lẽ y sẽ biết nhiều hơn một chút?

.

Trước một bệ đá trống huơ, Đỗ Trạch tìm được Rachel. Thấy Đỗ Trạch, Rachel mỉm cười lễ độ, y chỉ vào bệ đá trước mặt rồi nói: “Lúc trước, ở đây có một tượng đá Chu Nho, giờ không còn nữa.”

.

Đỗ Trạch cũng nhìn về phía bệ đá đó, Tu chưa bước vào phó bản Chu Nho, cho nên trên bệ đá sẽ không hiện tượng Chu Nho. Xem ra, việc Rachel thông qua trạm kiểm soát không thể giúp đỡ thêm cho Tu, đó cũng là một hạn chế của thần tháp cho những kẻ leo tháp. Tuy không thể giúp đỡ, nhưng nhờ thông tin của Rachel, độ khó của phó bản Chu Nho đã giảm xuống.

.

“Về Thần Sáng Thế, ngài có biết, gì không?”

.

“Thần Sáng Thế?” Nghe câu hỏi của Đỗ Trạch xong, Rachel ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thần Sáng Thế là vị thần đầu tiên, y sáng tạo nên đại lục hỗn độn, sau đó rơi vào giấc ngủ say.”

.

Cũng như đám người Ariel, chi tiết cụ thể về dáng vẻ Thần Sáng Thế hay Người ngủ ở đâu hoàn toàn không có một khái niệm. Đã hỏi qua tất cả mọi người, Đỗ Trạch đành tạm thời bỏ cuộc. Lúc này, đằng sau vang lên tiếng reo vui mừng của Verl. Tu đã tỉnh lại.

.

Tu buộc mái tóc dài và hất qua bên vai trái, mặt hắn vẫn tái nhợt, nhưng khí sắc đã khá hơn nhiều. Sau khi biết được tình huống, Tu quả nhiên không do dự tiếp tục bước vào cánh cửa. Đã có hai lần kinh nghiệm, khi xuyên qua cánh cửa, Đỗ Trạch không còn sự căng thẳng nữa, cậu bắt đầu đoán xem phó bản chủng tộc này là gì.

.

Ánh sáng mông lung dần dần tan đi, Đỗ Trạch nhìn hai hàng giá sách dài thẳng tắp, suy nghĩ đầu tiên trong cậu là có vẻ không đủ dùng, nơi này thoạt nhìn hơi giống… thư viện?

.

Thử luyện này tại sao lại là thư viện?!

.

Mùi sách dày đặc xộc vào mũi, trên giá sách cao to vững chắc là đủ các loại sách, một trái một phải như tạo nên hai bức tường nhốt người ta lại bên trong, hình thành một con đường nhỏ hẹp dài. Phía sau là đường chết, Đỗ Trạch nhìn về trước, phát hiện giá sách chạm tới trần nhà. Họ như đang bị đóng gói trong một cái hộp kín, trừ con đường thẳng trước mặt ra thì không còn một lối đi khác.

.

Tu lặng yên dắt tay Đỗ Trạch bước tới. Qua khoảng mười giá sách, họ tới được điểm cuối. Xuất hiện trước mắt Đỗ Trạch và Tu là một pho tượng nhân sư, nó chắn ngang giữa đường. Thấy đoàn người Tu xuất hiện, mắt quái thú sáng lên, nó mở mồm nhưng không phải để tấn công, mà là đưa ra một câu hỏi.

.

“Bốn nguyên tố tự nhiên cơ bản là gì?”

.

Mọi người nhìn nhau, đây là một câu hỏi thường thức rất đơn giản, có thể dễ dàng trả lời được, thế nhưng điều họ nghi ngờ chính là tình hình trước mắt đây. Thấy ánh sáng trong mắt quái thú sắp dập tắt, Rachel tiến lên một bước, cẩn thận trả lời câu hỏi của pho tượng: “Phong, thủy, hỏa, thổ, đây là bốn nguyên tố tự nhiên cơ bản.”

.

Mọi người cảnh giác nhìn pho tượng. Sau khi nhận được đáp án từ Rachel, pho tượng hóa thành bột phấn tan trong không khí, lộ ra một cửa truyền tống, hiển nhiên là họ đã qua được trạm kiểm soát này. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm cửa truyền tống, lòng tràn đầy cảm giác bất lực với thần tháp.

.

Xong trò chơi vật lộn quyết liệt thì đến trò chơi chiến lược, giờ lại bắt đầu trò chơi hỏi đáp — rốt cuộc đây là phó bản chủng tộc gì?!

.

Đám người Đỗ Trạch bước qua cửa truyền tống, hiện ra trước mắt họ vẫn là hai hàng giá sách, xem ra hình thức cũng tương tự như vậy. Lần này, họ đi nhanh hơn, sau khi qua mười giá sách, họ không thấy điểm cuối. Giá sách bên phải rẽ ra một khúc cong, hình thành con đường dạng kẹp giấy — so với trạm kiểm soát thứ nhất, con đường giá sách này dài gấp đôi.

.

Đoàn người Đỗ Trạch rẽ tiếp qua một khúc cong, cuối cùng cũng thấy được pho tượng nhân sư. Thấy họ đi tới, pho tượng này cũng đặt ra một câu hỏi.

.

“Bốn nguyên tố tự nhiên tiến giai là gì?”

.

“Lôi, viêm, băng, mộc.” Lần này, Rachel trả lời không chút chần chừ, họ nhanh chóng vượt qua trạm kiểm soát thứ hai.

.

Kế tiếp, họ đều trả lời những câu hỏi mà pho tượng nhân sư đặt ra để vượt qua trạm kiểm soát. Sau kinh ngạc lúc đầu, Đỗ Trạch không thể không tán thưởng kiểu phó bản như thế này, không đánh giết gì hết, chỉ thuần túy dựa vào kiến thức, manh chủ đã có thể nghỉ ngơi được rồi. Không để Đỗ Trạch vui được bao lâu, họ gặp phải một nan đề. Mỗi một lần vượt qua trạm kiểm soát, con đường giá sách sẽ tăng thêm một khúc cong, mà câu hỏi của pho tượng cùng ngày một khó dần. Lúc này, pho tượng hỏi họ rằng: “Lúc tổ hợp ma pháp băng lôi, phải thêm nguyên tố phụ trợ nào?”

.

Đây là cuộc thi hóa học chắc?!

.

Độc giả ngu ngơ hết sức kinh hãi, Tu hơi nhướng mày, đám Rachel cũng hết đường xoay xở với câu hỏi này. Bỗng, đằng sau vang lên một giọng nói trả lời thay họ.

.

“Ma pháp 6 tới 8 giai cần thêm nguyên tố quang minh, ma pháp 9 giai cần thêm nguyên tố hắc ám.”

.

Pho tượng hóa thành bột phấn, Đỗ Trạch quay đầu lại và thấy Antonio đang cầm một bầu rượu. Vị Pháp Thần đệ nhất Nhân tộc đó tựa vào giá sách, say bí tỉ chào hỏi cậu.

.

“Lại gặp mặt, ức.” Antonio nấc một cái, lão không nhận ra Tu trong hình thái Vong Linh, chỉ liếc Tu một cái rồi hỏi Đỗ Trạch: “Ngươi có gặp được Mier không?”

.

Đỗ Trạch lắc đầu, cậu không ngờ lại có thể gặp được Antonio ngay tại đây, xem ra Antonio đang tìm cháu gái của lão.

.

Thấy thế, Antonio thất vọng phất tay với họ bảo họ tiến vào cửa truyền tống: “Các ngươi đi qua đi.”

.

Tu vẫn luôn nhìn Antonio, giọng nói khàn khàn: “Ngươi thì sao?”

.

“Lão già ta đang tìm tìm, ức, con nhóc kia.” Antonio mở bầu rượu, uống một hơi. Trông lão rất có hảo cảm với Tu, thậm chí trước khi bỏ đi còn nêu ra đề nghị: “Người trẻ tuổi, không biết gì có thể tra sách được đó.”

.

Nhìn hình bóng Pháp Thần đệ nhất biến mất sau giá sách, Đỗ Trạch tự hỏi về lời nói của Antonio. Nhìn hàng loạt giá sách ngay trước, cậu bỗng có một dự cảm đáng sợ.

.

Thần tháp sẽ không đưa ra trạm kiểm soát quá khó, cũng sẽ không vô cớ sắp xếp những giá sách dài dằng dặc này cho họ.

.

Nếu không trả lời được câu hỏi của pho tượng, chẳng lẽ họ phải tìm kiếm đáp án trong biển sách mênh mông này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.