P1 – Chương 32: Anh Cẩn Hành gạt cô! (1)
Charlotte Casey đặt điện thoại lên bàn, đổi thành chế độ loa ngoài, điều chỉnh âm lượng đến mức to nhất rồi quay sang Phạm Tuyết Chân, 'Nếu tôi giết cô thì cũng là làm theo ý chồng cô thôi!'
Anh Cẩn Hành muốn cô ta giết mình? Phạm Tuyết Chân trong khoảnh khắc ngớ ra.
'Bởi vì anh ta không quan tâm đến sự sống chết của cô.' Charlotte Casey dự tính lần nữa gây chia rẽ, 'Nếu so sánh cô với những tư liệu kia, bên nào nặng bên nào nhẹ, tin rằng trong lòng anh ta rõ ràng nhất.'
Phạm Tuyết Chân kiêu hãnh ngẩng đầu lên, 'Sẽ không đâu. Anh Cẩn Hành rất để ý tôi, cho dù anh ấy để cô giết tôi thì nhất định cũng có lý do của mình.'
Charlotte Casey nghe câu nói này thì nhất thời ngây ngẩn cả người, cô gái Đông phương này là ngốc hay là yêu đến mù quáng? 'Tống tiên sinh, xem ra cô vợ nhỏ của anh rất tin tưởng anh.' Cô ta hơi bĩu môi, 'Nhưng cô ta không còn cơ hội tiếp tục tin anh nữa đâu. Tôi sẽ tiễn cô ta một đoạn...' Nói rồi cô ta mở chốt an toàn.
'Cô sẽ không thích trò chơi này đâu, Charlotte Casey!'
Giọng nói không giống như trong điện thoại mà giống như vọng đến ngay bên tai hơn, cùng lúc này, cửa gian phòng đang giam giữ Phạm Tuyết Chân chợt mở ra, Tống Cẩn Hành trên tay phải là một khẩu súng tiểu liên đen ngòm, tay trái hắn vẫn còn cầm điện thoại, xuất hiện trước cửa oai phong như một thiên thần.
'Anh...' Charlotte Casey nhất thời bị tình huống trước mắt làm cho kinh hãi đến nói không nên lời.
Làm sao hắn có thể vào tận trong này? Nơi đây là phòng giam giữ con tin của bộ quốc phòng, kín đáo và được bảo vệ hết sức chặt chẽ, bên ngoài có không biết bao nhiêu lớp bảo vệ, phòng thủ nghiêm ngặt, huống gì còn phải qua hệ thống nhận diện bằng vân tay, cho dù Tống Cẩn Hành hóa thân thành một con muỗi cũng khó lòng mà xâm nhập vào được.
Chuyện là thế nào chứ?
Tống Cẩn Hành bước thẳng đến trước mặt Charlotte Casey, họng súng của hắn nhắm thẳng vào người cô mà họng súng của cô, thì nhắm thẳng vào đầu Phạm Tuyết Chân.
Tống Cẩn Hành quét mắt một vòng xung quanh, 'Cút ra ngoài!'
Những người khác trong phòng đều nhìn nhau, nhưng lúc cấp bách nguy hiểm cận kề, theo bản nảng ai nấy đều cảm thấy tự giữ mình quan trọng hơn, còn ai có tâm tư đi quản cái gì là đạo đức nhân nghĩa, vì thế không đến một phút đồng hồ, cả gian phòng rộng thênh thang chỉ còn lại ba người dù bên ngoài vây kín tầng tầng lớp lớp.
Charlotte Casey hậm hực nói, 'Cho dù anh và tôi đồng thời nổ súng, cũng chỉ là đôi bên cùng thiệt. Cô ấy vẫn không có cách nào thoát khỏi.' Ý cô ta muốn nhắc nhở Tống Cẩn Hành không nên hành động lỗ mãng.
'Vậy sao?' Hắn cười một cách quỷ dị ép đến gần, họng súng đen ngòm càng ép sát vào ngực cô ta, 'Casey, cô nói nếu chúng ta đồng thời nổ súng, thiệt hại của ai sẽ lớn hơn đây?'
Tống Cẩn Hành nói đến đây nụ cười càng thêm ngụy dị, chiếc điện thoại trong tay trái được đưa đến trước mặt Charlotte Casey, khoảng cách vừa đủ để cô có thể nhìn thấy hình ảnh ở bên trong. Trên màn hình, hai đứa nhỏ một bé trai, một bé gái chừng mười tuổi đang bị người ta cột chặt vào nhau, miệng cũng bị dán kín, hai cặp mắt thơ ngây đang nhìn chằm chằm vào họng súng đang nhắm về phía mình, trên mặt không dấu được vẻ sợ hãi.
Đó chẳng phải là hai đứa con mà Charlotte Casey vẫn luôn dấu cực kỳ kín đáo, trước giờ luôn ở nước Đức đi học hay sao? Thế nào mà bọn họ lại bắt được chúng chứ?
Trong một khoảnh khắc mà Charlotte Casey kinh ngạc lẫn khiếp sợ đó, Tống Cẩn Hành nhanh như chớp vung chân phải lên đá thẳng về phía cô, sức mạnh của cú đá quá lớn, thân hình của Casey không trụ vững, lảo đảo ngả về phía sau còn khẩu súng trên tay cô cũng đã bị cú đá thứ hai của hắn đá văng ra ngoài cửa sổ.
'Tống Cẩn Hành, anh thật âm độc...' Cố nén một tiếng rên đau đớn, Charlotte Casey rít lên.
'Là đặc vụ cấp cao phụ trách điều tra truy bắt tôi mà dường như cô chưa hiểu về tôi mấy.' Nhanh nhẹn cởi bỏ dây trói rồi kéo Phạm Tuyết Chân vào lòng, trên môi Tống Cẩn Hành lộ ra một nụ cười châm chọc, 'Tôi trước giờ chưa từng ngại đối phó với phụ nữ, nhất là loại phụ nữ như cô.'
'Tống Cẩn Hành, anh tuyệt đối không thể ra khỏi đây đâu!' Charlotte Casey căm hận gào lên.
'Nếu tôi không thoát khỏi đây được, hai đứa con đáng yêu của cô cũng đừng mong trở lại.' Hắn không giằng co nhiều, ôm Phạm Tuyết Chân lên, cô đã quá yếu để có thể tự đi được.
'Anh Cẩn Hành, anh đến rồi...' Phạm Tuyết Chân vùi mặt vào lồng ngực ấm áp quen thuộc của hắn, trên môi là một nụ cười an lòng.
'Đừng nói chuyện, anh lập tức đưa em rời khỏi đây.'
'Tống Cẩn Hành, có bản lĩnh thì thả hai đứa con của tôi ra, lấy hai đứa nhỏ làm con tin, anh có xứng đáng là đàn ông hay không chứ?' Charlotte Casey ngã sõng soài trên đất, gào lên.
'Yên tâm, chỉ cần tôi rời khỏi nước Mỹ, hai đứa con của cô sẽ trở về bên cạnh cô thôi. Có điều, có chuyện tôi cảm thấy vẫn nên nhắc nhở cô một chút, một phút sau chỗ này cũng sẽ nổ tung, vì có thể gặp lại hai đứa con của mình, cô tốt nhất nên rời khỏi đây sớm một chút. Yên tâm đi, tương lai chúng ta sẽ còn gặp nhau mà. Tống Cẩn Hành tôi lúc nào cũng nhiệt tình tiếp đãi người của cục điều tra liên bang các người.'
Ném lại xong một câu ngông cuồng tự đại đến hết mức rồi Tống tiên sinh, vị đầu lĩnh buôn bán vũ khí nổi danh toàn cầu kia, cũng là một trong số những người đang bị truy nã gắt gao nhất kia cuồng ngạo ôm cô cô vợ nhỏ còn chưa kịp bước vào lễ đường của mình kiêu hãnh rời đi.
Đúng một phút sau, một quả bom khác đúng giờ nổ tung, khói bụi mờ mịt cả một góc trời.
***
Chiếc Hummer màu đen được điều khiển một cách vững vàng dù là trong đêm tối.
'Anh Cẩn Hành, chúng ta đi đâu vậy?' Đã hồi phục lại một phần thể lực, Phạm Tuyết Chân vẫn giữ nguyên tư thế cũ rúc vào trong ngực hắn, nhu thuận hỏi.
'Theo anh đi lưu lạc giang hồ, có sợ không?' Tống Cẩn Hành cúi thấp đầu, âu yếm hôn lên chóp mũi cô một cái.
'Chỉ cần có anh bên cạnh, đi đến đâu em cũng không sợ.' Hai tay Phạm Tuyết Chân vòng qua cổ hắn, trên môi là một nụ cười thỏa mãn.
'Chân Chân đã trưởng thành thật sự rồi!' Hắn cười, lại cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào mềm ngọt của cô, quyến luyến thật lâu vẫn chưa muốn rời đi.
'Anh Cẩn Hành, đừng mà. Vân đại ca kìa...'
Nghe cô thân mật kêu Vân Phi Dương, người đang chăm chú lái xe phía trước là “Vân đại ca”, mặt Tống Cẩn Hành trong chớp mắt tối lại, 'Sau này không được kêu hắn như thế nữa, có nghe rõ chưa?'
'Ồ...' Phạm Tuyết Chân bị vẻ nghiêm nghị trên mặt hắn dọa đến, ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi im bặt, không gọi như thế, vậy cô nên gọi là gì đây?
'Này, hai người anh anh em em chơi đủ rồi chưa? Xuống xe đi!' Vân Phi Dương có chút hậm hực đáp.
Ghen mà cũng có thể ghen thành như vậy, thật phục hắn luôn!
Lúc này xe đã dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn như một tòa thành, căn biệt thự này gần như bị màn đêm che phủ hết, vắng lặng như tờ.
'Anh Cẩn Hành, nơi đây là đâu vậy?'
'Nơi đây là một căn cứ bí mật khác của anh.' Tống Cẩn Hành đáp ngắn gón.
'Chỗ này là của tôi, không phải của cậu, xin đừng nhầm lẫn quyền sở hữu. Cái chỗ kia của cậu đã bị cục điều tra liên bang tiêu diệt rồi.' Vân Phi Dương từ trên xuống dưới đánh giá một lượt đôi nam nữ đang không chút dấu diếm tình cảm trước mặt hắn kia, trong lòng thầm thở dài một tiếng, haizz, coi thường hắn không có bạn gái chứ gì?
'Anh Cẩn Hành, căn phòng dưới tầng ngầm kia của anh bị hủy rồi sao? Phạm Tuyết Chân kinh ngạc hỏi.
Căn phòng ngầm kia có rất nhiều thứ mà bao nhiêu năm qua Tống Cẩn Hành cẩn thận cất giữ lại, nhất là rất nhiều bản thiết kế và tài liêu nghiên cứu về các loại vũ khí tối tân nhất của hắn, tất cả đều được cất ở đó.
Nhìn vẻ khẩn trương của cô gái nhỏ trong lòng mình, Tống Cẩn Hành lơ đễnh cười, 'Những thứ quan trọng anh đã dời đi hết rồi, đừng lo lắng.'
'Giờ điều mà tôi tương đối lo lắng là, Chân Chân, chân của cô thật sự đi không nổi đúng không? Anh Cẩn Hành của em có thể ôm em một đoạn đường.' Vân Phi Dương như cười như không nhìn Tống Cẩn Hành.
Bị người ta chế nhạo Phạm Tuyết Chân không khỏi đỏ ửng mặt, 'Anh Cẩn Hành, em tự đi được rồi.'
'Vân Phi Dương, cậu mà nói thêm một câu nữa, có tin tôi phế đi đôi chân của cụa không?' Tống Cẩn Hành hậm hực trừng Vân Phi Dương một cái sau đó mới thu hồi tầm mắt, giọng lại dịu dàng như nước, 'Lời của hắn em có thể xem như không nghe thấy. Chúng ta đi thôi!'
Tống Cẩn Hành nói xong, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ôm Chân Chân đi vào trong biệt thự.