P1 – Chương 31: Cô là nhược điểm lớn nhất của hắn (3)
'Biến ngay...' Tống Cẩn Hành trả lời hắn bằng một câu dứt khoát, cùng với câu nói chiếc điện thoại vô tuyến trong tay cũng không chút thương tình ném thẳng về phía đầu của Vân Phi Dương, cũng may là hắn nhanh nhẹn trốn được.
Sau khi Vân Phi Dương rời đi ròi, Tống Cẩn Hành xoay về phía Phạm Trọng Nam, người nãy giờ vẫn ngồi nhìn lap top im lặng không nói tiếng nào kia, 'Ngày mai, rút hết những khoản đầu tư của cậu ở nước Mỹ.'
Phạm Trọng Nam lơ đễnh đáp lời hắn, đầu cũng không buồn ngẩng lên một lần, 'Cậu thật sự cho rằng, những khoản tiền khổng lồ mà tập đoàn Phạm thị đã đầu tư ở Mỹ, tôi có thể trong 24 giờ triệt tiêu toàn bộ sao? Đánh giá quá cao bạn của cậu rồi đấy!'
'Tôi sợ cục điều tra liên bang đến gây phiền phức cho cậu thôi.'
'Không đâu. Nếu như tập đoàn Phạm thị rút hết số tiền đầu tư người chịu ảnh hưởng không phải chỉ có chúng ta. Bọn họ không dám đâu.'
'Tốt nhất là không dám. Cậu về Luân Đôn trước đi, ở đâ để tôi xử lý là được.' Tống Cẩn Hành lại đốt một điếu thuốc.
'Cậu chắc chắn Chân Chân có thể bình yên vô sự đấy chứ?' Phạm Trọng Nam hỏi.
'Tôi sẽ không làm chuyện gì không nắm chắc.'
Bất kể xảy ra chuyện gì, bên cạnh cô nhất định sẽ có hắn.
'OK. Vậy tôi về Luân Đôn xử lý chuyện của người phụ nữ kia. Ở đây Chân Chân giao cho câu. Có chuyện gì cứ liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào.' Phạm Trọng Nam không dong dài, hắn gập laptop lại, rời đi.
***
Ngày hôm sau
Lầu năm góc, nơi đặt trụ sở bộ quốc phòng Mỹ, lúc rạng sáng, phần lớn mọi người đang chìm trong giấc ngủ, một góc của lầu năm góc phát ra nhiều tiếng nổ lớn liên tục sau đó một đám lửa lớn bùng cháy, khói lửa cuồn cuộn cả một góc trời, những phần còn lại của căn cứ khổng lồ kia như cũng rung chuyển theo.
'Thành lập trung tâm viện trợ khẩn cấp! Thành lập trung tâm viện trợ khẩn cấp!' Hệ thống loa tiên tiến không ngừng thông báo những tín hiệu cấp cứu, tuy nhiên người đặt bom dường như đã có nghiên cứu rất kỹ thời gian và địa điểm nên không có bất kỳ thương vong nào, chỉ có một góc kiến trúc bị phá đổ.
Nhận được tin lầu năm góc phát sinh sự cố đó, gương mặt của Charlotte Casey trở nên lạnh như băng, đôi mắt tinh anh của cô ta hơi híp lại, trong đầu không ngừng lặp lại giọng nói lạnh như từ trong địa ngục phát ra ngày hôm qua.
Trước giờ cô luôn biết những người như Tống Cẩn Hành và Vân Phi Dương không dễ chọc, hai tên khón này những năm qua đã làm rất nhiều chuyện dưới mí mắt của họ vậy mà bọn họ vẫn không có cách nào bắt được họ, mà hai người này, tuyệt đối đã liên thủ với nhau, chỉ sợ thiên hạ không loạn đây mà.
“Sợ” cái chữ này tuyệt đối không có trong từ điển của bọn họ. Cô cũng không ngờ là lại có thể khiến Tống Cẩn Hành dễ dàng thoát khỏi sự bày bố của họ mà không có chút thương vong nào, ngược lại, cái giá hôm nay bắt cô phải trả cũng không khỏi quá cao. Cấp trên nếu như biết đây là vì sơ sót của cô, chỉ sợ là chức điều tra viên này của cô cũng khó giữ.
'Casey, điện thoại của cô.' Cô trợ lý có mái tóc dài màu nâu hạt dẻ cầm điện thoại đến đưa cho Charlotte Casey.
Cô chau mày, đón lấy chiếc điện thoại từ tay trợ lý, 'Tôi là Charlotte Casey.'
'Nhận được quà của tôi chưa?' Giọng nói lạnh lùng của Tống Cẩn Hành từ đầu bên kia truyền lại chừng như mang theo một ý cười đầy châm chọc.
'Quà của Tống tiên sinh thật lớn.' Charlotte Casey lạnh nhạt hừm một tiếng, thân thể hơi căng thẳng của cô chậm rãi xoay lại, vỗ nhẹ lên mặt Phạm Tuyết Chân còn đang ngủ mê man dưới tác dụng của thuốc, định đánh thức cô dậy.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn lần nữa vang dội bên tai, chừng như muốn chấn rách cả màng nhĩ của cô.
Cả văn phòng lần nữa chìm trong hỗn loạn, 'Trời ạ, cục dự trữ liên bang cũng bị tấn công rồi!' Cho dù là những nhân viên đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dưới tình huống bất ngờ như vậy cũng không tránh khỏi luống cuống và hoảng sợ kêu toáng lên.
Vốn tính tình mạnh mẽ và trấn tĩnh, Charlotte Casey lần nữa quay trở lại với cuộc đối thoại, 'Đây cũng là kiệt tác của anh sao? Tống tiên sinh? Hoặc nói đúng hơn là, là kiệt tác của anh với đồng bọn Vân Phi Dương cùng nhau làm?'
'Ai làm cũng không quan trọng. Cô chỉ cần nhớ kỹ, tôi đã từng nói cô tuyệt đối không được đụng đến cô ấy, bằng không, cô chỉ có con đường chôn chung mà thôi!' Đầu bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Tống Cẩn Hành.
Lòng Charlotte Casey khẽ run lên, trên đời này sao lại có loại người như vậy chứ? 'Tôi chỉ muốn đánh thức cô ta thôi...'
Đầu bên kia vẫn một giọng lạnh như băng, 'Tôi không thích nghe những câu láo lếu của cô.' Đánh thức một người có cần phải dùng sức vỗ lên mặt người ta như vậy không? Cho dù không tận mắt chứng kiến hắn cũng có thể rõ ràng tưởng tượng ra được gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ của hắn đã lộ rõ dấu tay do cô ta để lại.
'Xem ra anh đã quyết định không giao tư liệu kia cho chúng tôi rồi.' Charlotte Casey chợt đổi giọng, có vẻ như dã không dấu được sốt ruột.
'Tôi cần gì chứ?' Tống Cẩn Hành cười cuồng vọng, 'Đến cuối cùng cô vẫn phải thả cô ấy ra thôi, bởi vì, hậu quả của chuyện lấy cô ấy làm con tin, cô tuyệt đối không thừa nhận nổi đâu.'
'Tống Cẩn Hành, anh tưởng rằng cục điều tra liên bang chỉ là món đồ chơi trong tay anh hay sao?' Casey nghiến răng nghiến lợi nói.
'Muốn tôi nói thật sao?' Trong giọng nói hắn pha thêm một chút châm chọc, 'Tôi sẽ không phủ nhận cách nói của cô. Trong mắt tôi, đích thực các người chỉ là một món đồ chơi có tính khiêu chiến hơn một tí mà thôi.'
'Người đang giữ con tin là chúng tôi!'Điểm này hắn không thể không lo lắng được.
'Người khống chế suy nghĩ của các người là tôi!' Tống Cẩn Hành không chút sợ hãi nói.
'Phải không?' Charlotte Casey cũng cười, 'Tôi cũng muốn xem thử anh làm cách nào khống chế suy nghĩ của chúng tôi?' Nói rồi cô rút cây dao Thụy Sĩ luôn dắt theo bên người ra, nhanh nhẹn cắt một lọn tóc của Phạm Tuyết Chân.
'Cô cắt tóc của tôi làm gì?' Vừa mơ màng tỉnh lại, Phạm Tuyết Chân gian nan mở mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Charlotte Casey cười một cách đắc thắng, tiếp tục chọc giận hắn, 'Anh nghe rồi chứ? Tôi cắt tóc của vợ anh đấy. Ừm, kiểu tóc này...' Còn chưa kịp nói nửa câu sau, một tiếng nổ oanh động màng nhĩ lại vang lên, lần này dư chấn của nó lan ra thật lâu.
Cả văn phòng rộng lớn lần nữa rối rít, hoảng loạn cả lên, 'Tòa nhà quốc hội bị đặt bom!' Đây đã là vụ nổ bom thứ ba trong ngày.
'Tống Cẩn Hành, anh làm loạn đủ chưa đấy?' Có chuyện có thể nhịn, có chuyện không thể nhịn được!
'Như nhau cả thôi!' Tống Cẩn Hành nhếch môi, 'Cục điều tra liên bang ngay cả một cô gái yếu đuối cũng dám bắt về làm con tin, chuyện các người làm thật khiến người ta không dám khen tặng.'
Đáy mắt Charlotte Casey lóe lên một tia sát cơ, 'Tôi có thể giết cô ấy.' Tuy rằng làm vậy có lẽ cô sẽ trả một cái giá rất lớn, tương đương với tương lai nửa đời sau của mình.
'Được thôi.' Hắn vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt trên môi, 'Có tổng thống của các người chôn cùng, vợ tôi chết cũng cảm thấy quang vinh.'
'Đừng tưởng chỉ mấy câu đơn giản như vậy mà hù được tôi.' Charlotte Casey cười khô khốc, giọng thật tự tin, 'Anh có thể nổ tung cả Nhà trắng cũng được nhưng làm vậy anh cũng sẽ vĩnh viễn mất đi cô vợ xinh đẹp của mình! Tống tiên sinh, cho dù anh có lợi hại hơn nữa cũng đừng hòng đổi lại mạng vợ anh. Tôi thề, tôi sẽ bắt anh chỉ đành trơ mắt đứng nhìn tôi thao túng sinh mạng của vợ anh, và cả anh nữa!' Charlotte Casey nói rồi nhanh nhẹn rút trong người ra một khẩu súng, tinh chuẩn nhắm thẳng họng súng vào đầu Phạm Tuyết Chân, bộ dạng tùy thời cũng có thể bóp cò, chỉ một cái gẩy tay, tính mạng của Phạm Tuyết Chân sẽ lập tức hủy trong tay cô ta.
'Cô...cô muốn giết tôi?' Người phụ nữ này quả thật điên mất rồi!