Độc Gia Sủng Hôn

Chương 376: Chương 376: Anh Cẩn Hành không còn như xưa (3)




P1 – Chương 41: Anh Cẩn Hành không còn như xưa (3)

'Chúng ta chọn thời gian gặp mặt một chút, phải bàn bạc cẩn thận trước khi có quyết định cuối cùng.' Sầm Chí Quyền gần đây đang bận kết hôn, không biết liệu có thời gian để tham gia hay không, 'Tập đoàn Shelton nhà cậu tốt nhất nên làm tốt công tác dự phòng, tránh cho đến lúc đó lại bị làn sóng tài chính ảnh hưởng đến.'

'Yên tâm đi, tôi biết làm thế nào mà.'

'Điện thoại của ai vậy?' Đã thức giấc, Phạm Hi Nhiên không biết từ lúc nào đã đến sau lưng Bách Thiếu Khuynh hỏi nhỏ, trong giọng nói cơn buồn ngủ rõ ràng vẫn còn chưa tan.

Bách Thiếu Khuynh xoay người lại, kéo cô ôm chặt vào lòng, không buồn trả lời, điện thoại trực tiếp đặt gần tai cô, 'Trưởng bối của anh, em có muốn nói với anh ấy vài câu không?'

Trước khi Phạm Hi Nhiên lên tiếng thì cánh tay đã theo phản xạ đưa lên, định đánh cho người đàn ông đáng ghé trước mặt này một phát. Hừm, Bách Thiếu Khuynh đáng ghét này, hở một chút là cứ thích nói những câu khiến ai nấy đều thấy ngượng ngùng vô cùng. Chỉ tiếc là, động tác có chút “vũ lực” của cô đã bị Bách Thiếu Khuynh nhanh nhẹn chặn lại, bàn tay bắt chặt lấy cổ tay cô một cách chuẩn xác, trên môi vẫn là nụ cười tươi soi, 'Cẩn thận kẻo đánh đau tay!'

'Tránh sang chỗ khác cho em, chướng mắt!' Phạm Hi Nhiên nhấc chân đá vào bắp chân hắn, lần này cú đá trúng thẳng mục tiêu, Bách đại tổng tài cứng rắn bị ăn một cú đá, rất hiển nhiên là vì không dám né tránh, bằng không sợ rằng người đẹp băng giá sẽ nổi nóng thực sự.

'Hai người đùa bỡn đủ chưa?' Giọng Phạm Trọng Nam vang lên một cách rất không vui.

Hắn thật sự không có hứng thú ở đó chờ nghe người ta liếc mắt đưa tình.

'Frank, thực xin lỗi.' Phạm Hi Nhiên liếc Bách Thiếu Khuynh một cái, ra hiệu cho hắn không được quấy rầy nữa bằng không cô nhất định không tha cho hắn.

Bách Thiếu Khuynh biết rõ tính tình của cô, nếu như hắn chọc cô tức giận thực sự, người hối hận nhất định chỉ có hắn. Chỉ có điều, bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy cô cứ luôn đặt hắn phía sau Phạm Trọng Nam khiến cho địa vị của “ông xã” danh chính ngôn thuận như hắn còn kém xa “người chú” này của cô, điều này thực sự khiến người ta siêu cấp khó chịu.

Nhưng, ngoại trừ cảm thấy khó chịu ra, ngoài cố nhịn hắn thực sự không còn cách nào khác.

'Tống Cẩn Hành trở lại rồi.' Phạm Trọng Nam thông báo một câu đơn giản.

'Lúc nào vậy?' Nghe được tin tức này, rõ ràng Phạm Hi Nhiên cực kỳ vui vẻ.

'Tình hình cụ thể lát nữa để Thiếu Khuynh nói lại với em. Anh còn có chuyện phải xử lý, tạm thời cứ vậy đi.' Phạm Trọng Nam nghe ngoài cửa thư phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ, nghe tiết tấu gõ cửa hắn biết ngay là cô vợ nhỏ của mình đến tìm, không có tâm tư đâu nói chuyện nhiều với Phạm Hi Nhiên mà trực tiếp ngắt điện thoại, cứ để hai vợ chồng họ từ từ nói chuyện thì được rồi.

Buông điện thoại xuống, hắn nhanh chóng từ trên ghế đứng lên bước ra ngoài mở cửa. Đúng như hắn đoán, bên ngoài chính là Giang Tâm Đóa, người ở trong phòng chờ thật lâu vẫn không thấy hắn về phòng nên mới đi xuống tìm.

'Sao còn chưa ngủ?' Nhìn thấy cô vợ yêu của mình trong chiếc áo ngủ đứng ở cửa, mái tóc dài xõa tung trên vai mang đến cho cô một vẻ vừa mỏng manh vừa kiều mị thoát tục. Kìm lòng không được hắn vội kéo cô vào lòng, ở trên trán ấn xuống vô số nụ hôn nhỏ vụn.

'Vân đai ca đi rồi?' Giang Tâm Đóa ở trong lòng hắn hơi nhớm người nhìn vào bên trong, khi thấy cả thư phòng trống rỗng không còn bóng dáng ai thì hỏi nhỏ. Thực ra lúc cô xuống lầu có hỏi thăm Melina rồi, nghe bà nói Vân Phi Dương đã rời đi rồi mới đến gõ cửa, cô không muốn quấy nhiễu hai người bàn công việc.

Nhưng Vân Phi Dương đã rời đi hơn một tiếng đồng hồ rồi mà Phạm Trọng Nam vẫn chưa lên lầu nên cô chỉ đành xuống nhà tìm, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

'Ừ.' Phạm Trọng Nam đáp khẽ một tiếng, không dự định tiết lộ nhiều với vợ, 'Không có anh ngủ cùng, ngủ không được sao?' Hắn nhẹ nâng cằm cô lên, trán tì vào trán cô để hơi thở của hai người quấn quýt giao triền.

'Hai anh vừa nãy nói chuyện gì vậy?' Giang Tâm Đóa biết hắn cố ý dời đi đề tài thì hiểu ngay, lần nào cũng như vậy, cô biết chuyện hai người bàn nhất định mình cũng biết, cô không muốn cứ bị hắn dắt mũi xỏ đi như vậy.

'Công sự.' Chỉ hai chữ đơn giản, rõ ràng là định qua loa cho xong.

'Chuyện có liên quan đến Chân Chân thì không phải công sự mà là chuyện của người nhà họ Phạm chúng ta, không được phép qua loa em.' Vẻ mặt nghiêm túc, Giang Tâm Đóa nhìn hắn chằm chằm.

Mọi người đều là người một nhà, cô không muốn hắn có chuyện gì cũng giấu mọi người.

'Chúng ta trở về phòng rồi nói sau.' Hắn nói rồi bế bổng cô lên đi về phía cầu thang.

'Không được phép gạt em.' Hai tay cô vòng qua cổ hắn, cố ý cắn một ngụm lên ngực hắn, chọc cho cổ họng người đàn ông không ngừng phập phồng lên xuống.

'Có phải đói bụng rồi không?' Hắn khàn giọng hỏi, đôi mắt càng thêm thâm thúy mà bước chân bước lên lầu ngày một gấp gáp hơn.

'Anh lại muốn cung cấp bữa tối sao, Phạm tiên sinh?' Đôi má đỏ ửng cô liếc nhìn hắn dù câu nói nói ra lại mang tính khiêu khích mười phần.

'Đúng vậy, sữa số lượng không hạn chế, sao hở Phạm phu nhân?' Ngày thường dỗ dành đủ điều cô nói sao cũng không chịu chìu ý hắn, giờ lại còn dám chủ động khiêu khích, hắn nào có đạo lý không tiếp nhận sự khiêu khích đáng yêu như vậy?

Hoặc có lẽ đợi khi cho cô ăn no rồi, cô cũng sẽ không còn sức lực đâu mà nghe hắn kể chuyện nữa.

'Anh phải kể hết tất cả mọi chuyện cho em biết.' Muốn cô hy sinh bản thân thỏa mãn dạ dày ăn mãi không no của hắn mà không thu hoạch được chút gì thì sự hy sinh ấy không phải quá lãng phí rồi sao? Ừm, dù rằng không thể phủ nhận, trong quá trình bị ăn, cô cũng hết sức hưởng thụ...

Đóng cửa phòng lại, trong chuyện yêu đương giữa nam và nữ thật sự cũng khó mà phân biệt được rõ ràng là ai ảnh hưởng đến ai nhiều hơn. Những năm qua, cô sớm đã bị hắn huấn luyện từ một kẻ học nghề thành một tay thành thạo, chỉ có điều da mặt cô không đủ dày để thừa nhận mà thôi.

'Đương nhiên là không thành vấn đề.'

Phạm tiên sinh rất sảng khoái nhận lời.

Chính ngay lúc Phạm tiên sinh và Phạm phu nhân ở trong phòng ăn bữa khuya ăn đến hứng thú bừng bừng thì từ phía tường vây, một bóng người tuy cao lớn nhưng thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn như một chú báo săn né tránh qua tất cả những camera quan sát của hệ thống bảo an, ung dung tiến vào một gian phòng ngủ nằm ở phía trái của tầng hai.

Bóng người cao lớn bước đi không chút tiếng động trên sàn nhà được trải thàm thật dày, chầm chậm, ung dung, hắn bước lần đến chiếc giường lớn giữa phòng.

Trên chiếc giường được phủ ren trắng, một cô gái đông phương tuổi còn trẻ đang chìm trong giấc ngủ say sưa, mái tóc dài đen ánh như hải tảo xõa tung trên gối khiến cho gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô gái càng thêm trắng nõn mượt mà, hệt như một cô búp bê bằng sứ.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Tống Cẩn Hành tuyệt đối sẽ không tin cô gái đông phương nhỏ nhắn này hôm nay đã trở thành nữ anh hùng thành công tháo dỡ một quả bom hẹn giờ phức tạp.

Xem ra Vân Phi Dương dạy dỗ cũng không tệ lắm! Nếu như đã vậy, hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc cô gái này còn có bản lĩnh gì khiến cho Vân Phi Dương thần hồn điên đảo như vậy. Liệu Vân Phi Dương có vì cô gái này mà đồng ý giao ra phần tư liệu mà hắn còn thiếu hay không?

Từ căn cứ nghiên cứu hắn đích thân xuất quân trận này, đương nhiên không hy vọng phải đi không công một chuyến mà không có bất kỳ thu hoạch gì.

Bàn tay với những ngón thon dài nhẹ nhàng kéo chiếc rèm che ra, cô gái nhỏ đang nằm trên giường khẽ lật người, trong giấc mộng, cô mơ màng lẩm bẩm, 'Anh Cẩn Hành...'

Anh Cẩn Hành? Lại là ai nữa vậy? Sớm đã mất đi trí nhớ Tống Cẩn Hành thoáng chau đôi mày rậm thầm nhủ.

Cô gái này không phải là nhược điểm lớn nhất của Vân Phi Dương hay sao? Chẳng lẽ tin tức mà họ nhận được có gì sai lầm sao?

Đang ngủ mơ mơ màng màng Phạm Tuyết Chân mẫn cảm cảm giác được một loại khí tức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang không ngừng quấy nhiễu các giác quan của cô. Ngay lập tức cô từ giấc ngủ mơ màng bừng tỉnh lại, đôi mắt trong trẻo như nước vụt mở thật to, gần như là đồng thời, bắt gặp ngay đôi mắt thâm trầm, sâu thẳm của hắn.

Không đến một phút sau, Phạm Tuyết Chân đã bị người nào đó chỉ bằng một cái vung tay đánh mất sau đó nhấc bổng trên vai vác ra khỏi phòng, mà “người nào đó” không ai khác hơn là anh Cẩn Hành mà cô nhớ nhung chờ đợi suốt hai năm ròng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.