Độc Gia Sủng Hôn

Chương 377: Chương 377: Để ý người phụ nữ của Vân Phi Dương?!! (1)




P1 – Chương 42: Để ý người phụ nữ của Vân Phi Dương?!! (1)

Một trang viên tư nhân nào đó nằm ở ngoại ô thành phố Luân Đôn

Trước mặt Tống Cẩn Hành là chiếc laptop đang mở, trên màn hình hiện ra chi chít những con số thể hiện kết quả nghiên cứu gì đó mà hắn thì đang cực kỳ nghiêm túc nhìn chúng, thỉnh thoảng lại gõ lên bàn phím chỉnh sửa gì đó.

Đang mải mê làm việc thì bên ngoài thư phòng truyền đến hai tiếng gõ nhẹ sau đó cửa bị đẩy ra, bước vào là một người thanh niên tuổi còn trẻ, vóc người cao to cường tráng, trong đôi tay to của anh ta là một chếc khay nhỏ hoàn toàn không hề phù hợp với vóc dáng cao lớn ấy, trong khay là một ly cà phê đen đậm vừa mới pha xong đang bốc khói nghi ngút và tỏa ra mùi thơm thật mê người.

Đây là thói quen mỗi lần ông chủ hắn thức thâu đêm yêu cầu, anh ta cần thứ này để có thêm tinh thần làm việc.

Tống Cẩn Hành cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn người mới vào mà trực tiếp hỏi, 'Cô gái đáng chết kia đã tỉnh lại chưa?'

'Cô gái nào?' James nhất thời ngớ ra.

'Ý tôi muốn hỏi cô gái tối hôm qua mang về đã tỉnh lại chưa?' Tống Cẩn Hành bực dọc ném đi con chuột máy tính trên tay, tiếp theo đó là một tràng mắng mỏ bật ra, giống như chỉ hận không thể đem cái tên không biết thức thời đang đứng trước mặt hắn đây đi bằm thây vạn đoạn vậy.

James cái tên kia chẳng lẽ không thể chọn lúc nào khác hơn để hiểu lầm ý hắn thay vì lúc này hay sao chứ?

'Xin lỗi ông chủ. Cô gái đáng chết kia vẫn chưa tỉnh lại.' James lúc này mới hoàn hồn lại, lập tức chiếu theo ý của ông chủ mình mà trả lời.

James là một cư dân bản xứ, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi sống trên hòn đảo nhỏ mà quân đội Mỹ thiết lập trung tâm nghiên cứu Z kia, sau khi quân đội chiếm cứ lấy hòn đảo nhỏ đó, những cư dân bản xứ khác sau khi được sắp xếp chỗ tái định cư thì không ai quay lại hòn đảo nhỏ đó nữa nhưng James bởi vì từ lúc ra đời cho đến lớn đều ở trên hòn đảo nhỏ đó, hơn nữa lại là trẻ mồ côi cho nên từ năm mười hai tuổi đã bị quân đội chiêu mộ, tiến vào trung tâm nghiên cứu huấn luyện.

Hai năm trước, sau khi Tống Cẩn Hành được đưa đến trung tâm này để tiếp nhận nhiệm vụ nghiên cứu thì James được cấp trên phái tới giúp hắn hỗ trợ tất cả những việc vặt vãnh.

Ở bên cạnh Tống Cẩn Hành làm chân chạy việc hai năm, không thể nghi ngờ, hắn đã trở thành thần tượng của James, anh chàng này vì quá khâm phục ông chủ của mình mà đã từng thầm thề, đời này chỉ biết trung thành tuyệt đối với một người, không ai khác hơn là ông chủ Song.

Tuy tính tình của ông chủ đôi khi không được tốt lắm, thường xuyên đối với hắn hô to gọi nhỏ nhưng đây chắc là sự khác biệt giữa thần tượng và người thường nên James cũng rất cam lòng chịu sự kìm kẹp của ông chủ.

'Ai cho phép cậu gọi cô gái kia là cô gái đáng chết?' Tống Cẩn Hành lạnh lùng lườm hắn.

'Dạ, ông chủ. Tôi nói sai rồi. Cà phê của ngài đây, xin mời dùng.' James một bụng ủy khuất dè dặt đặt ly cà phê xuống trước mặt ông chủ mình.

Từ khi ông chủ mang cô gái đông phương nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê kia về đây thì hắn bắt đầu phát hiện, tính tình của ông chủ càng trở nên tệ hơn, nhất là mỗi khi hỏi cô gái kia xem đã tỉnh lại hay chưa, lúc nghe được câu trả lời phủ định thì cơn tức càng trở nên nghiêm trọng.

Có trách thì cũng chỉ nên trách chính anh ta, không cần thiết ra tay nặng như vậy làm gì chứ? James thầm nhủ. Hắn đã từng lén lút liếc nhìn cô gái ấy, trên vùng gáy trắn nõn xanh tím một mảnh khiến hắn nhìn cũng có chút giật mình.

Cho dù cô gái đông phương kia là người phụ nữ của Vân Phi Dương đi nữa thì ông chủ cũng đâu cần thiết ra tay nặng như vậy với cô ấy chứ? Đương nhiên, một chút xíu cảm giác thương hương tiếc ngọc này James chỉ có thể âm thầm cất giấu trong lòng, suy nghĩ của ông chủ mới là thứ quyết định.

Nhưng có một điều James đã đoán đúng.

Ngày thường tuy rằng tính khí của Tống Cẩn Hành rất tệ nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ phát tác với cấp dưới, chỉ khi nào người của hắn làm không đúng yêu cầu của hắn trong công việc hoặc quấy nhiễu đến hắn những lúc tâm tình không tốt thì hắn mới mắng người, chỉ có điều, mỗi lần mắng thực sự là không kiêng nể gì.

Nhưng từ khi cô gái kia bị ông chủ bắt từ nhà họ Phạm mang đến đây, trong vòng chưa tới tám giờ đồng hồ mà cơn tức của ông chủ đã phát ra mấy lần rồi, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì quá lâu mà cô ấy còn chưa tỉnh lại.

Hắn căn bản sẽ không phủ nhận, lúc ôm thân thể mảnh mai ấy từ trung tâm Luân Đôn về đến trang viên này, lúc vì kiểm tra xem liệu trên người cô có mang theo máy theo dõi, máy định vị hay máy nghe lén các loại hay không, lúc cởi áo của cô không cẩn thận nhìn nhiều mấy lần, tay không cẩn thận đụng tới chỗ không nên đụng, sau đó thì lòng hắn cũng bắt đầu không kìm chế được đối với cô nảy sinh một loại dục vọng, một loại khát vọng không thể đình chỉ, cái loại chỉ có thể có giữa nam và nữ...

Chỉ riêng nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô là máu huyết trong người hắn bắt đầu không không thể khống chế được mà sôi lên!

Cái loại khát vọng này đối với Tống Cẩn Hành mà nói thực sự là kỳ quái! Trước giờ hắn chưa từng có cảm giác nào giống như vậy, mà loại cảm giác này khiến hắn áo não đến cực điểm.

Trên đảo tuy rằng mọi người sống những ngày tháng gần như là ẩn dật nhưng tất cả những thứ cần thiết cho đời sống hằng ngày lại được chuẩn bị cực kỳ chu đáo, đương nhiên là không cần nhắc đến những cô gái mà trung tâm đã chuẩn bị sẵn để cho những người đàn ông trong trung tâm có thể tận hứng bất kỳ lúc nào.

Nhưng không biết tại sao hắn đối với những phụ nữ kia hoàn toàn không có chút hứng thú nào, cho dù những người đó cởi hết nằm trên giường hắn cũng có thể như bình thường không một chút động tâm, một chút dục vọng cũng không có.

Nhưng, chết tiệt là...

Hắn vừa nghĩ tới thân thể nhỏ nhắn mềm mại kia thì huyết mạch toàn thân lại bắt đầu không an phận, cuồn cuộn dâng trào.

Chẳng lẽ cô gái này thực sự có sức hấp dẫn đặc biệt nào đó sao?

Mà hắn, lại nảy sinh một khát vọng mãnh liệt với người phụ nữ của Vân Phi Dương?

Chết tiệt! Vừa rời khỏi hòn đảo này thì hắn đã trở nên không giống bình thường chút nào, cảm giác này, thực sự là tệ hết nói nổi rồi!

Xem ra hắn phải sớm một chút rời khỏi mảnh đất Luân Đôn quỷ quái này mới được.

'Bên phía Vân Phi Dương đã có phản ứng gì chưa?' Hắn nhấm một ngụm cà phê thơm lừng, giọng cứng nhắc hỏi một cách rất không tự nhiên.

Sau khi hắn bắt cóc thành công cô gái kia mang về đây thì đã không chút chậm trễ báo tin tới Vân Phi Dương, mục đích chính là muốn dẫn dụ tên kia xuất hiện, hoặc là đem tư liệu cho hắn để đổi lấy sự an toàn cho cô gái kia, hoặc là hắn sẽ mang cô gái kia trở về đảo.

'Tạm thời còn chưa có.' Lúc James trả lời câu hỏi này của hắn, cậu ta dè dặt quan sát sắc mặt của ông chủ mình, khi thấy mặt anh ta trầm xuống, lòng James cũng không khỏi trầm xuống theo.

Nếu như cấp trên đưa tin tình báo không sai, Vân Phi Dương không có khả năng trơ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình bị người khác bắt cóc mà không có một chút động tĩnh gì, nhưng lúc này đã qua hơn tám tiếng đồng hồ, lâu như vậy rồi nhưng thật là là anh ta vẫn chưa có một chút tin tức gì.

Chẳng lẽ Vân Phi Dương định chơi trò tâm lý với bọn họ sao? Hay là hắn dám chắc là ông chủ Song sẽ không làm hại cô gái kia? James nghĩ thầm trong đầu.

Vẫn chưa có tin tức??? Chẳng lẽ tên họ Vân kia thực sự cho rằng Tống Cẩn Hành hắn không dám đụng cô gái kia sao? Hừm, cô gái đó vẫn còn đang nằm trên giường của hắn đấy!

Tống Cẩn Hành cúi đầu trầm tư suy nghĩ, cực lực đè nén cảm giác khác thường đang không ngừng quấy nhiễu mình, 'Nếu đến tối mà vẫn chưa nghe được bất kỳ động tĩnh nào của đối phương, chúng ta quay về đảo!'

Nói rồi hắn buông tách cà phê trên tay xuống, đứng dậy bước thẳng ra ngoài.

'Trở về đảo?' James khó có thể tin được điều mình vừa nghe, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng cao ngất của ông chủ, lẩm bẩm một mình. Chẳng lẽ ông chủ muốn đem theo cả cô gái kia trở về đảo hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.