P2 – Chương 67: Con gái của cô, con gái của họ (1)
Lời của hắn vừa nói dứt thì ngoài cửa đã vọng đến giọng nói thanh thúy non nớt của một cô bé, 'Mẹ, mẹ thay quần áo xong chưa?'
Đường Tâm đúng là đã chờ lâu quá sốt ruột, không đợi trả lời kịp mà đẩy cửa bước vào, cho dù Sở Tư Nhan có muốn nói chuyện với hắn thêm cũng không có thời gian, hơn nữa, sau khi biết đây là con gái của mình với Đường Nhĩ Ngôn, cô không kìm lòng được muốn thân cận nhiều hơn.
Cho dù Đường Nhĩ Ngôn cố tình che dấu nhưng vốn không biết chuyện nên cô cũng đã thiếu con gái sáu năm tình thương của mẹ, giờ đã đến lúc phải bù đắp rồi.
'Xong ngay đây.' Cô nhịn không được lên tiếng trả lời.
'Quần áo của em nằm trong tủ ngoài cùng bên phải, em tùy tiện chọn đi, anh ra ngoài cùng con gái của chúng ta trước.' Hai tay hắn nâng mặt cô lên, âu yếm ấn lên trán cô một nụ hôn rồi mới thỏa mãn rời đi.
***
Sở Tư Nhan mở cánh cửa tủ quần áo mà Đường Nhĩ Ngôn đã chỉ mới phát hiện đúng là bên trong bày đầy trang phục nữ, bao gồm cả những trang phục lót cũng được chuẩn bị thật đầy đủ, giống như cô vẫn luôn ở trong căn biệt thự này vậy.
Những năm qua, kỳ thực hắn trôi qua cũng không dễ dàng đúng không?
Hắn nói, chính miệng nói, hắn nhớ cô, rất nhớ rất nhớ cô...
'Em cũng nhớ anh, rất nhớ rất nhớ...' Vành mắt nóng hổi cô lấy ra một bộ quần áo, chậm chạp thay ra.
Lúc cô thay xong quần áo bước xuống lầu thì đã thấy hai cha con tươi cười đứng trước cây thông Noel chờ mình.
'Mẹ...'
Đường Tâm nhìn thấy mẹ bước xuống thì lập tức ngọt ngào gọi một tiếng, nghe tiếng gọi, bước chân Sở Tư Nhan chợt khựng lại, đưa mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn giống mình đến bảy tám phần kia, vô số cảm xúc phức tạp khó nói thành lời chợt dâng lên trong lòng. Cô rất muốn chạy đến ôm chặt lấy thân thể bé bỏng kia nhưng lại phát hiện ra, đôi chân lại không nghe lời, cố thế nào cũng không nhấc lên nổi...
Sở Tư Nhan đứng trên cầu thang nhìn xuống bóng dáng nhỏ nhắn kia, cô bé cũng đang nhìn cô, đôi mắt to tròn đen láy như hai viên bi kia mang theo vô hạn chờ mong...
Bộ dạng kia, ánh mắt kia, không có điểm nào là không giống cô lúc nhỏ, Sở Tư Nhan nghĩ. Lúc nhỏ cô thường đứng ở cổng trường mẫu giáo, dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn những bạn học khác có mẹ đến đón, đáy lòng cỡ nào hy vọng mẹ mình cũng sẽ đến đón mình như thế, nhưng cô đợi được, vĩnh viễn cũng chỉ có ba mà thôi.
Bây giờ, cô làm sao nhẫn tâm để con gái mình lại đi con đường mà mình đã từng đi chứ?
'Tâm Tâm, mau chạy lên dẫn mẹ xuống đây rồi chúng ta cùng nhau mở quà Giáng sinh sau đó ăn cơm, có được không?'
'Dạ.' Đường Tâm ngoan ngoãn thả tay ra khỏi tay ba mình chạy về phía “mẹ”, cô bé dừng lại trước mặt Sở Tư Nhan, chủ động đưa bàn tay nhỏ xíu nắm lấy bàn tay đang thả bên sườn của cô. Khi Sở Tư Nhan cảm nhận được cảm giác ấm áp mềm mại từ nơi hai bàn tay tiếp xúc nhau truyền đến, vành mắt cô đột nhiên nóng hổi, cô khuỵu chân xuống ôm cô gái nhỏ vào lòng, dùng sức ôm chặt lấy, mê muội ngửi mùi sữa thơm ngát từ người cô bé, cảm nhận nỗi xúc động mãnh liệt khi ôm lấy thân thể bé nhỏ, mềm mại ấy vào lòng, nước mắt bắt đầu tràn ra khỏi khóe mi, 'Tâm Tâm, xin lỗi con, là mẹ không tốt, mẹ không nên nói đùa với con như vậy...'
Lần đầu tiên cảm nhận được vòng tay ấm áp của mẹ, cô bé Đường Tâm cũng kích động vô cùng, nước mắt cũng nhòe nhoẹt nhưng nghe mẹ không ngừng khóc nói xin lỗi, cô bé nín khóc, ngược lại bắt đầu an ủi mẹ, 'Mẹ, Tâm Tâm biết mẹ chỉ nói đùa với con thôi, không phải thật lòng không muốn nhận lại Tâm Tâm, mẹ đừng khóc nữa...'
'Ôi Tâm Tâm, con gái ngoan của mẹ...' Sở Tư Nhan rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt nhỏ xíu ướt đẫm nước mắt của con gái thì luống cuống đưa tay giúp con lau đi còn Đường Tâm cũng đưa bản tay nhỏ xíu của mình giúp mẹ lau nước mắt...
Cảnh tượng hai mẹ con ôm nhau thế này là điều mà Đường Nhĩ Ngôn chờ đợi dã lâu nhưng khi nó thành hiện thực trước mắt, hắn lại không muốn nhìn thấy hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình khóc thành thế này.
Hắn đi đến gần, cũng khuỵu gối trước mặt hai người, lấy trong áo vest ra một chiếc khăn tay trắng, thầm thở dài một tiếng giúp người nhỏ lau mặt trước rồi lại giúp người lớn lau nước mắt, vừa lau vừa thở dài, 'Hai công chúa, khóc đủ rồi có thể đứng lên được chưa?'
'Ba, ba nói sai rồi, con là công chúa, mẹ là hoàng hậu mới đúng.' Đường Tâm đôi mắt vẫn còn đỏ nhưng nụ cười trên mặt lại cực kỳ vui sướng và thỏa mãn.
'Đúng vậy, ba nói sai rồi, mời công chúa điện hạ xuống nhà mở quà Giáng sinh thôi!'
'Vậy còn vua với hoàng hậu thì sao?'
'Theo sau công chúa. Tâm Tâm đi mở quà đi.' Đường Nhĩ Ngôn dỗ con gái chạy xuống lầu nơi đống quà khổng lồ chồng chất dưới gốc cây Noel còn mình dịch người đến trước mặt cô gái vẫn còn đang thút thít khóc, vòng tay ôm cô vào lòng, 'Con gái cũng đã hết khóc rồi, em còn khóc nữa sao?'
'Em có khóc đâu.' Cô cứng miệng cãi nhưng nước mắt mà hắn vừa mới lau khô lại có xu thế tiếp tục trào ra.
'Không khóc? Chẳng lẽ mái nhà anh bị dột sao? Nhan Nhan của anh từ lúc nào đã trở thành mít ướt thế này rồi? So với con gái còn mít ướt, có phải muốn anh dỗ em giống như dỗ con gái không?'
'Ai cần anh dỗ?' Sở Tư Nhan rũ tay người đàn ông ra, đứng lên đi về phía cô bé đang hào hứng bóc quà dưới lầu.
'Để tối anh dỗ em sau.' Đường Nhĩ Ngôn cắm tay vào túi quần thong thả đi sau lưng cô.
Dưới sự phân công hợp tác của hai mẹ con, đống quà dưới cây Nocel rất nhanh đã thuận lợi dỡ ra hết còn Đường Nhĩ Ngôn chỉ ung dung đứng một bên quan sát.
'Mẹ, những món này đều là của mẹ hết. Ba nói mẹ thích vẽ tranh nhất, ngày mai mẹ cũng vẽ cho con một bức tranh được không?' Đường Tâm đẩy đủ loại bút vẽ và màu nước đến trước mặt mẹ mình còn Sở Tư Nhan thì cầm chú mèo bông Hello Kitty mà mấy cô nhóc mê nhất đưa cho con gái.
Cô nhìn một bộ bút vẽ màu nước Newton Winsor khác đang được đẩy đến trước mặt mình, kín đáo liếc sang Đường Nhĩ Ngôn bên cạnh nãy giờ vẫn không nói gì, đến cuối cùng, khi cùng con gái đứng lên cũng không cầm nó lên.
Đường Nhĩ Ngôn nhìn qua hộp bút vẽ màu nước bị cô cố tình bỏ lơ kia, đôi mày rậm hơi nhướng lên.
Bữa tiệc Giáng sinh cực phong phú đã chuẩn bị sẵn sàng, gà tây đút lò, thịt hun khói, gan ngỗng, cá hồi, điểm tâm ngọt đủ các loại đều đã được bày sẵn trên bàn, chỉ đợi chủ nhân nhập tiệc mà thôi.
Mẹ đã trở về, thế nên cô bé Đường Tâm trực tiếp bỏ lơ người cha mà trước giờ mình yêu nhất qua một bên.
Lúc dùng bữa, Đường Tâm cứ dán sát vào mẹ, giống như một công chúa thực thụ tận tình hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ, được mẹ đút cho ăn, cùng mẹ chia sẻ những món ăn ngon đúng như cô bé hằng ao ước. Suốt cả bữa ăn, đôi mắt to tròn như hai viên bi của cô bé chưa từng rời khỏi mẹ mình mà Sở Tư Nhan cũng nhìn con gái không dời mắt giống như muốn nhìn một lần cho đủ để bù lại sáu năm đã bỏ lỡ vậy.
Bị hai người đẹp bỏ lơ một cách quá rõ ràng, Đường Nhĩ Ngôn nhịn không được ho khan mấy tiếng nhưng vẫn không thể nào chuyển dời sự chú ý của hai người kia dành cho đối phương.
Ăn cơm tối xong, Đường Tâm kéo tay Sở Tư Nhan, nằng nặc đòi dẫn cô đi xem căn phòng được bày trí giống hệt như phòng dành cho công chúa của mình, nơi cô cất giữ bộ sưu tập mèo Hello Kitty quý báu của mình, cùng nơi trưng bày những bức ảnh của mình từ nhỏ đến lớn, cuối cùng, cô nhóc còn nằng nặc lôi kéo mẹ cùng tắm chung với mình...