Độc Gia Sủng Hôn

Chương 472: Chương 472: Con gái của cô, con gái của họ (2)




P2 – Chương 68: Con gái của cô, con gái của họ (2)

Hai mẹ con cùng ngồi trong bồn tắm lớn, Sở Tư Nhan vừa cầm khăn lông cẩn thận giúp con gái chà lau thân thể, vừa thuận tiện hỏi, 'Tâm Tâm, sao con lại muốn tắm chung với mẹ vậy?'

Đường Tâm nghịch ngợm thổi những bong bóng xà phòng trong bồn cho nó tung lên không trung, 'Bối Bối nói lúc bạn ấy ở nhà thường hay cùng mẹ tắm chung, cho nên con cũng muốn biết, được tắm chung với mẹ là cảm giác gì.'

'Bối Bối?' Bàn tay đang cầm khăn lông của Sở Tư Nhan khựng lại một chút.

'Đúng đó mẹ, là Bối Bối, Giang Bối Bối. Lần trước bạn ấy và cả nhà chú Phạm cùng đến đây chơi, mẹ của Bối Bối rất xinh đẹp lại dịu dàng nữa nhưng con vẫn cảm thấy mẹ còn đẹp hơn cả dì Giang.'

Giang Bối Bối? Là con gái của Giang Tâm Đóa sao? Bạn ấy đã từng đến nhà của Đường Nhĩ Ngôn chơi sao? Sở Tư Nhan chợt nhớ lại lúc cô vừa mới quay lại Melbourne đã từng một lần tình cờ gặp được Giang Tâm Đóa ở công viên. Nói vậy... là bạn ấy nói cho Đường Nhĩ Ngôn biết cô đã quay về đúng không? Bằng không hắn làm sao tìm được cô nhanh như vậy chứ? Vậy còn bạn ấy thì sao? Mọi chuyện đã ổn thỏa cả rồi chứ?

'Mẹ, mẹ sao vậy?' Đường Tâm tò mò nhìn người mẹ đột nhiên chìm trong suy nghĩ miên man của mình, nghịch ngợm thổi hết số bong bóng xà phòng trong tay về phía mẹ sau đó bật cười khanh khách.

'Nhóc con nghịch ngợm, dám trêu mẹ hở?' Sở Tư Nhan hoàn hồn lại rồi cũng học theo con, vung tay để những bong bóng xà phòng văng đầy lên mặt, lên tóc cô bé.

'Con không phải là nhóc con nghịch ngợm, mẹ là người lớn nghịch ngợm...' Đang chơi quá phấn khích Đường Tâm dứt khoát đứng lên trong bồn tắm, hai tay giang rộng quạt hết những bong bóng xà phòng về phía mẹ mình.

'Không chỉ là nhóc nghịch ngợm mà còn là quỷ phá phách nữa...'

Hai mẹ con ở trong bồn tắm nghịch bong bóng xà phòng mê mải, tiếng cười vui vẻ vang lên không dứt.

Đường Nhĩ Ngôn đã ra vào phòng con gái không dưới ba lần, lúc hắn vào lần cuối cùng thì nhịn không được nữa gõ lên cửa phòng tắm mấy tiếng, định nhắc nhở hai mẹ con cẩn thận kẻo nước đã lạnh dễ bị cảm nhưng người bên trong dường như không hề nghe thấy, cuối cùng hắn không chờ nổi nữa, đẩy cửa mà vào...

Cảnh tượng trong phòng tắm khiến mắt người đàn ông thoáng chốc tối lại, khẩn cấp kéo cửa phòng tắm lại che mất hơn nửa tầm nhìn của mình rồi mới lên tiếng, 'Hai người đẹp, thời gian tắm đã qua lâu rồi, mau ra ngoài thôi, cẩn thận kẻo bị cảm đấy!'

Nghe tiếng người đàn ông, Sở Tư Nhan giật mình thét lên một tiếng rồi lập tức chui vào trong nước, 'Đường Nhĩ Ngôn, anh ra ngoài!'

Đang cùng con gái chơi đùa quá mức phấn khích, chiếc khăn tắm che trên người cô tuột xuống lúc nào cô cũng không để ý, lúc này nửa thân trên căn bản là không có gì che chắn, tuy rằng không phải lần đầu tiên bị hắn nhìn thấy nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu trước đây rồi, huống gì bây giờ còn có con gái của họ ở đây, người này có phải là rất quá đáng không...

Nhìn thấy mẹ bị ba hù dọa đến mức này, cô nhóc Đường Tâm trên người cũng chỉ có chiếc quần nhỏ in hình mèo Kitty cũng nhịn không được nói bằng giọng hờn dỗi, 'Ba, không được nhìn phụ nữ tắm nha.'

Từ lúc cô bé lên năm tuổi thì ba đã nói với cô bé đã lớn rồi, mỗi ngày chuyện tắm rửa đều là do bảo mẫu phụ trách, sao giờ ba lại đẩy cửa vào chứ?

Trong đầu Đường Nhĩ Ngôn vẫn còn đang hồi tưởng cảnh tượng lúc nãy vô tình nhìn thấy, ừm, cô gái của hắn dường như đã trưởng thành không ít, thân thể ướt sũng nước kia quả thực khiến người ta vô hạn mơ màng... Ngọn lửa trong thân thể kia trong chớp mắt bị đốt lên rồi bừng bừng cháy.

Hắn hắng giọng, 'Ba không có nhìn thấy gì hết, nước lạnh rồi, hai mẹ con lên đi thôi. Cẩn thận kẻo bệnh đấy.'

Nếu như không phải có vật nhỏ kia ở đây hắn sớm đã vào trong cùng cô gái kia tắm một hồi uyên ương dục đã lâu không được hưởng thụ kia rồi.

***

Đường Nhĩ Ngôn rời khỏi phòng tắm rồi, hai mẹ con cũng vội vàng từ trong bồn tắm chui ra, sau khi giúp con gái lau khô thân thể, mặc áo ngủ rồi, Sở Tư Nhan lúc này mới phát hiện mình chỉ có một chiếc khăn choàng tắm, áo ngủ này nọ đều ở trong phòng ngủ của Đường Nhĩ Ngôn.

Hắn là cố tình không mang sang cho cô đúng không? Thật là xấu mà!

Tuy rằng trong lòng mắng thầm người nào đó không có lương tâm nhưng cô cũng không sốt ruột, thong thả giúp con gái sấy khô tóc rồi hai mẹ con rúc mình trong chiếc giường công chúa màu hồng phấn bắt đầu tâm sự.

'Mẹ, sau này mỗi ngày mẹ đều tắm với con, kể chuyện cho con nghe, dỗ con ngủ được không? Với lại buổi sáng sẽ kêu con dậy, ăn sáng với con sau đó đưa con đến trường, đón con đi học về, cuối tuần ba mẹ với con cùng nhau đi dã ngoại rồi hai mẹ con cùng nhau làm bếp nữa, được không?'

Đường Tâm rúc trong vòng tay ấm áp của mẹ không chịu rời, mẹ thơm thật, ngực mẹ thật êm ái, ôm mẹ cảm giác thật khác với lúc ôm ba. Trong ngực mẹ, cô bé đưa hai bàn tay nhỏ xíu lên đếm từng ngón một, lần lượt điểm danh từng chuyện mà cô bé muốn được làm với mẹ mình.

'Được, mẹ sẽ làm với con.' Sở Tư Nhan trả lời, yêu thương vuốt ve gương mặt hồng hào mềm mại của con gái, yêu thích không nỡ buông tay. Gương mặt này, giống cô đến bảy tám phần nhưng ánh mắt và vầng trán lại cực giống Đường Nhĩ Ngôn. Đây là con gái của cô, con gái của họ, mà cô, đã thiếu con sáu năm tình thương của mẹ, về sau cô nhất định sẽ làm tất cả để bù đắp lại cho con. 'Nhưng mẹ không biết làm bánh kem. Sau này mẹ sẽ đi học rồi về chúng ta cùng nhau làm, được không?'

'Mẹ, dì của Bối Bối có mở một quán cà phê, đầu bếp ở đó làm điểm tâm ngon số một luôn. Bối Bối nói bạn ấy với mẹ bạn ấy đều học làm bánh từ chú đầu bếp đó, sau này chúng ta cũng đến đó học làm bánh, được không mẹ?' Cô bé Đường Tâm hớn hở nói.

Lại là nhà của Bối Bối! Xem ra cô bạn nhỏ tên Bối Bối kia đối với con gái có sức ảnh hưởng lớn thật!

'Tâm Tâm thích Bối Bối lắm sao? Cô bé kia có phải cũng đáng yêu như cô công chúa nhỏ nhà chúng ta không?'

'Dạ, Tâm Tâm rất thích chơi với Bối Bối, cũng rất hâm mộ bạn ấy. Bạn ấy không chỉ có ba có mẹ, còn có cả anh trai nữa. Nhưng giờ con cũng đã có ba có mẹ rồi, con vui lắm.'

Anh trai, cô đúng là không có cách nào cho con nhưng tình thương của mẹ...

'Sau này, bất kể con muốn làm gì mẹ cũng đều sẽ làm cùng con, được không?'

'Dạ.' Cô bé ngoan ngoãn đáp lời, nói chuyện một hồi, đôi mắt vốn đang mở to của cô bé bắt đầu sụp xuống, lúc này cũng đã gần mười một giờ rồi, Sở Tư Nhan thấy con đã buồn ngủ, cúi đầu âu yếm hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của con một cái, 'Tâm Tâm, con ngủ đi, ngủ ngon!'

'Mẹ, tối nay mẹ phải ngủ với con đó nha.'

'Ừ, mẹ ngủ với con.' Cô dịu giọng đáp lời con.

'Sáng mai khi thức dậy, người đầu tiên con muốn nhìn thấy là mẹ.'

'Ừ, mẹ bảo đảm, nhất định để Tâm Tâm sáng mai vừa mở mắt ra là sẽ nhìn thấy mẹ ngay.'

Nghe lời bảo đảm của mẹ, Đường Tâm yên tâm ngáp dài một cái, nói với mẹ một câu chúc ngủ ngon sau đó thỏa mãn chìm vào mộng đẹp.

Sở Tư Nhan cẩn trọng đặt đầu con gái xuống gối, kéo chăn đắp cẩn thận cho con rồi với tay tắt đèn, vốn đang định xuống giường tìm quần áo mặc tạm thì lại thấy con gái xoay người, hai bàn tay nhỏ xíu huơ huơ một cách vô thức trong không trung, miệng thì ú ớ gọi mẹ, thấy con như vậy, Sở Tư Nhan làm sao đành lòng rời đi, vì vậy chỉ đành nằm xuống trở lại, nhẹ nhàng ôm thân thể bé bỏng kia vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng dỗ cho con ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.