Chương 149: Cục cưng ra đời (2)
Trở lại phòng bệnh, Giang Tâm Đóa đã tỉnh lại nhưng bởi vì mới vừa phẫu thuật, cần phải nằm thêm vài giờ nữa cho nên cô chỉ đành mở to đôi mắt đầy chờ mong nhìn Phạm Uyển Viện.
'Tỉnh rồi sao?' Phạm Uyển Viện đi đến bên giường đưa tay vén vài sợi tóc lõa xõa bên má ra sau tai nhìn đôi môi khô khốc của cô, hỏi nhỏ: 'Khát nước không?'
Tuy rằng tạm thời còn chưa ăn được nhưng vẫn có thể thấm chút nước cho đỡ khô môi.
'Cục cưng đâu?' Thân làm một người mẹ, điều Giang Tâm Đóa quan tâm nhất lúc này đương nhiên là cục cưng trong bụng.
'Em bé rất khỏe nhưng giờ vẫn còn phải giữ trong lồng ấp.' Cũng may là trong thời kỳ mang thai người mẹ dinh dưỡng đầy đủ nên hai đứa bé phát triển không thua gì những đứa bé đủ ngày tháng khác, cho dù là sinh sớm nhưng cũng rất khỏe mạnh.
'Là con gái?' Trước đây bác sĩ Mai nói với cô cục cưng có nhiều khả năng là con gái, cô cũng luôn cho rằng cục cưng là con gái nên về sau mỗi khi khám thai cô cũng không lại hỏi nữa.
Tuy rằng có rất nhiều lần trong tiềm thức cô có cảm giác có lẽ là con trai, bởi vì cái thai máy đạp rất khỏe nhưng nếu như là con gái, chắc là tính tình sẽ hoạt bát sáng sủa lắm đây!
'Ừ, là một công chúa nhỏ xinh đẹp như mẹ nó vậy.' Phạm Uyển Viện mỉm cười với cô nhưng trong lòng là vô hạn chua xót và ảm đạm.
Giang Tâm Đóa cũng cười nhưng trong nụ cười mang theo chút mệt mỏi.
Thật sự là con gái nha! Cô cũng rất muốn nhìn thấy cô công chúa nhỏ của mình nhưng giờ cô còn chưa được phép xuống giường.
Vậy ba của đứa nhỏ thì sao? Hắn đã biết chưa
Nụ cười trên mặt Giang Tâm Đóa dần tắt mất, trước khi phẫu thuật Phạm Uyển Viện có hứa với cô nhất định sẽ giúp cô tìm hắn về, vậy người đâu?
Cô đảo mắt một vòng, căn phòng bệnh xa hoa rộng rãi đến không giống phòng bệnh chút nào kia rõ ràng chỉ có cô với Sara.
Là hắn không có cách nào thu xếp thời gian qua đây hay là không muốn? Hay đang trên đường đến?
Nhìn vẻ mặt của cô Phạm Uyển Viện liền biết cô đang tìm gì, bà nắm bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn lạnh buốt của cô, 'Đóa Đóa, Frank đã biết cục cưng ra đời, nó...'
'...rất bận phải không?' Không đợi Phạm Uyển Viện nói hết, Giang Tâm Đóa ảm đạm tiếp lời.
Cứ coi như là lừa mình dối người đi! Trên báo không phải đã đăng tin hắn muốn đính hôn cùng người khác rồi sao? Thậm chí còn tung tin họ đã li hôn...'
Chuyện này, chẳng lẽ hắn không cần giải thích một câu nào với cô sao?
Người trước đây vô hạn cưng chiều cô, khiến cô đã từng tưởng rằng hắn yêu mình đâu rồi?
Tuy rằng trước giờ Phạm Trọng Nam chưa từng nói lời yêu nhưng cô cho rằng, một người đàn ông yêu thương, cưng chiều một người phụ nữ đến thế, luôn đem lời cô nói, chuyện cô muốn làm ghi nhớ trong lòng, đó chính là yêu.
Nhưng thì ra, cô chỉ quá ảo tưởng mà thôi.
Thì ra, tất cả những cưng chiều và yêu mến chỉ là một cơn mộng thoáng qua, tỉnh rồi sẽ chẳng còn lại gì.
Thì ra, sự cưng chiều của đàn ông lại giá rẻ như vậy, nói cho thì cho, muốn lấy lại là lấy lại.
Ngay cả một câu giải thích cũng không buồn nói!
'Đóa Đóa, Frank nói đợi lúc cháu xuất viện sẽ đến đón cháu.' Phạm Uyển Viện trước giờ rất khinh thường những người nói dối nhưng giờ, ngoại trừ nói như vậy bà cũng không biết nên nói gì.
Cứ cho lời của Sara là thật đi!
Mặc kệ bên ngoài đang đồn đãi những gì, trong lòng cô vẫn luôn mong chờ một cơ hội được nghe hắn giải thích.
Mặc kệ hắn có nỗi khổ trong lòng gì, chỉ cần hắn chịu giải thích, cô nhất định sẽ tin, nhất định sẽ.
Bởi vì cô biết, có rất nhiều lời đồn đãi bên ngoài chỉ là ngụy tạo.
'Cháu sẽ chờ.' Giang Tâm Đóa nhìn Phạm Uyển Viện nhẹ nhàng nói.
Ngày hôm sau, dưới sự giúp đỡ của hộ lý Giang Tâm Đóa đã có thể xuống giường, cô cùng Phạm Uyển Viện đi đến phòng đặt lồng ấp thăm cô công chúa nhỏ của mình.
Lúc họ đi đến đó, Chân Chân và Tống Cẩn Hành cũng đang đứng trong phòng, cách một lớp kiếng nhìn đứa nhỏ.
Chân Chân thấy hai người thì vội bước đến đó, trên mặt tràn đầy vui sướng và cảm động, 'Đóa Đóa, thật sự là một công chúa nhỏ nha, một cô công chúa nhỏ thật đẹp, thật đáng yêu!'
Tuy rằng thân thể còn chưa hồi phục hẳn nhưng nghe Chân Chân nói vậy, tâm tình của Giang Tâm Đóa vui vẻ hẳn lên, 'Cho chị xem.'
Khi cô áp mặt lên lớp kiến nhìn đứa bé nhỏ xíu được bọc tã dường như mới vừa thức dậy kia, mới vừa ra đời mà đã có một mái tóc dầy đen nhánh, đôi mắt vừa to vừa sáng, chiếc mũi nhỏ xíu, miệng cũng nhỏ xíu, thật sự rất nhỏ rất nhỏ, nhìn con gái đang vui vẻ huơ tay múa chân, cô thật sự rất muốn ôm con vào lòng, cảm thụ cảm giác chân thật khi được ôm con trong tay.
Đây là đứa con gái mà cô vất vả mang thai hơn bảy tháng trời sinh ra nha, Giang Tâm Đóa nhìn con, đột nhiên có một cảm giác xúc động muốn rơi lệ.
'Sara, cục cưng lúc nào thì có thể ra ngoài?' Khóe mắt còn vương lệ, cô nhìn sang Phạm Uyển Viện.
'Bác sĩ nói phải nửa tháng nữa, nếu đến lúc đó không có vấn đề gì thì có thể ra ngoài rồi. Cháu cũng nên điều dưỡng cho khỏe, bằng không đến lúc đó làm sao bế nổi cục cưng đây?'
'Đóa Đóa, em cũng sẽ giúp chị chăm em bé.' Chân Chân nhiệt tình nói.
'Em tự mình còn chưa chăm được mình nữa là!' Tống Cẩn Hành gõ nhẹ trán Chân Chân.
'Anh Cẩn Hành, anh cứ chê em còn nhỏ không hà. Em sắp mười tám tuổi rồi mà.'
'Đúng đó, đứa bé mười tám tuổi.' Đáy mắt Tống Cẩn Hành tràn đầy ý cười, lần nữa nhìn sang cô công chúa nhỏ xinh đẹp vô ngần bên trong lồng ấp.
Chân Chân năm đó cũng nhỏ xíu như vậy, yếu ớt như vậy, khi lần đầu tiên hắn từ trong tay Phạm Trọng Nam đón lấy cô, chừng như chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nhấc lên được, hắn nhớ lúc đó hắn khẩn trương phát khiếp, chỉ sợ lỡ tay làm rớt.
Thật không ngờ, chỉ chớp mắt một cái, cô bé nhỏ xíu năm nào giờ trở thành một cô gái xinh đẹp như vậy.
Mười tám tuổi, đúng là đã trưởng thành rồi.
'Đóa Đóa, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại trở lại xem.'
Mặc kệ Tống Cẩn Hành và Chân Chân đấu võ mồm, Phạm Uyển Viện quay sang Giang Tâm Đóa thúc cô về phòng.
Cô mới vừa phẫu thuật xong, không tiện đứng lâu.
'Dạ.'
Tuy rằng rất không nỡ nhưng cô vẫn theo Phạm Uyển Viện về phòng, chỉ mong đợi ngày mai mau đến.
Giang Tâm Đóa ở lại bệnh viện hơn hai mươi ngày, mãi đến khi cô công chúa nhỏ của cô được phép ra khỏi lồng ấp thì hai mẹ con mới cùng nhau xuất viện.
Nhưng trong hai mươi mấy ngày đó Phạm Trọng Nam chưa xuất hiện một lần nào. Ngày ra viện, cô ôm đứa con gái nhỏ còn chưa kịp đặt tên của mình đứng ở cửa bệnh viện đợi hắn, đợi mãi đến khi mặt trời xuống núi cũng chưa thấy hắn xuất hiện.
Cô không cam lòng, thực sự không cam lòng!
'Sara, cô từng nói là anh ấy sẽ đón cháu xuất viện, cô đã nói...' Cô ôm chặt con gái trong tay, đăm đắm nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình.
Phạm Uyển Viện lặng lẽ nhìn vẻ kiên quyết của cô, trong khoảnh khắc đó, một câu bà cũng không nói nên lời.
'Sara, nói cho cháu biết, Phạm Trọng Nam đang ở đâu?' Cho dù hắn thực sự không cần cô, cô cũng phải hỏi cho rõ ràng.
'Frank...' Phạm Uyển Viện ngập ngừng thật lâu vẫn chưa trả lời.
Lòng bà lúc này như bị tách thành hai nửa, một nửa đứng về phía Giang Tâm Đóa bên này, nửa kia lại đứng về phía Phạm Trọng Nam. Bà không biết liệu có nên nói cho cô biết sự thật hay không nữa.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kiên định của Giang Tâm Đóa, bà rốt cuộc nói ra.
'Frank bên đó gần đây thực sự xảy ra rất nhiều chuyện, ba tháng trước bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ giao dịch nội tuyến đa quốc gia nên Frank bị buộc phải tạm rời khỏi chức vụ tổng tài ở tập đoàn Phạm thị chờ điều tra, tháng sau hội đồng quản trị của tập đoàn sẽ tiến hành tuyển chọn người thay thế chức vụ của nó. Bởi vì vụ án này nên một số thành viên của hội đồng quản trị bắt đầu không tín nhiệm Frank, nếu như không phải vì chủ tịch của hội đồng quản trị hết sức duy trì, Frank rất có thể đã...'
'Chủ tịch hội đồng quản trị là Phạm lão gia phải không? Nếu như không có ông duy trì, Phạm Trọng Nam sẽ mất đi tất cả những gì đang có...' Giang Tâm Đóa cúi đầu rũ mắt nhìn vẻ ngọt ngào của cô công chúa nhỏ đang ngủ ngon lành trong tay mình, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân dạo này hắn không đến gặp cô và tất cả những hành động khác thường của hắn.
Thì ra hắn xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng trách lần trước gặp thấy hắn ốm đi thật nhiều nhưng tại sao hắn không nhắc với cô một chữ nào vậy?
Là sợ liên lụy đến cô sao? Hay là bởi vì cho dù hắn nói thì cô cũng không giúp gì được cho nên ngay cả chia sẻ với cô cũng không cần?
Không, cho dù cô không giúp gì được cho hắn nhưng cô có thể lặng lẽ đứng sau lưng hắn, mặc kệ hắn định làm gì, cô đều sẽ ủng hộ hắn.
Thì ra Đóa Đóa không hỏi không có nghĩa là cô ấy không hiểu gì! Phạm Uyển Viện trầm mặc nghĩ.
Frank đã chịu quá nhiều khổ sở, cố gắng bấy nhiêu năm mới có được như ngày hôm nay, bà không nhẫn tâm nhìn thấy hắn thất bại dưới tay Phạm Nhân Kính, người đã khống chế cuộc sống của hắn mấy mươi năm qua.
Nhưng còn Đóa Đóa...
'Sara, cháu muốn đi Anh tìm Phạm Trọng Nam.' Ánh mắt Giang Tâm Đóa toát ra vẻ kiên định vô cùng.
'Đóa Đóa, không được. Cháu không được đi tìm nó.' Phạm Uyển Viện cự tuyệt thẳng thừng.
'Không. Lần này mặc kệ có bao nhiêu người muốn ngăn cản cháu đều phải đi tìm Phạm Trọng Nam hỏi cho rõ ràng.' Cô không thể vĩnh viễn đứng dưới sự bảo hộ của mọi người để rồi sống trong sự vô tri vô giác qua ngày được.
Cho dù hắn sợ cô sẽ liên lụy đến hắn, ít ra hắn cũng phải cho cô biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như phải đợi hắn, đợi bao lâu cô cũng không oán hận.
Một chiếc xe thể thao màu bạc từ ngoài đường lộ chạy vút vào, sít sao thắng lại trước mặt hai người, xe vừa dừng lại, chủ nhân của nó đã từ ghế lái nhảy xuống.
'Đóa Đóa, tôi dẫn cô về Luân Đôn tìm Frank.'
Thì ra người đến là Lạc Tư, người gần đây đang bận rộn cùng ba mình bồi dưỡng tình cảm.