Độc Gia Sủng Hôn

Chương 456: Chương 456: Điều mà đời này cô không thể chấp nhận (1)




P2 – Chương 52: Điều mà đời này cô không thể chấp nhận (1)

Một giấc này, Sở Tư Nhan ngủ thật lâu thật lâu, đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại mới phát hiện thì ra bản thân đang nằm trên giường bệnh của một bệnh viện mà tay của cô đang bị người khác nắm chặt, cô quay đầu lại nhìn lúc này mới thấy Đường Nhĩ Ngôn đang ngồi ở bên giường, bàn tay to đang ấm áp giữ lấy bàn tay cô.

'Nhĩ Ngôn, em bị sao vậy? Tại sao lại vào bệnh viện?' Cô nhỏ giọng hỏi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có một chút hoảng loạn và bất an.

'Em mê man một ngày một đêm rồi, anh phải cho họ làm một báo cáo sức khỏe tổng quát cho em.'

'Em không cần kiểm tra tổng quát, em không sao, chỉ là hơi mệt thôi.' Cô ngưỡng cổ nhìn hắn, nhìn thật lâu vẫn không nhìn rõ thâm ý dấu trong đáy mắt hắn, 'Nhĩ Ngôn, chúng ta về nhà, được không?'

'Làm kiểm tra tổng quát xong chúng ta lập tức về nhà.'

'Em không cần.'

'Ngoan ngoãn, nghe lời anh, thân thể của em suy yếu như vậy, nhất định phải làm kiểm tra.'

Lúc này, một hộ lý trên người là đồng phục trắng, mặt được che lại bởi khẩu trang y tế bước đến bên giường bệnh của cô, cầm một ống thông khí trong suốt đến ụp trên mũi cô, từ trong ống thông khí một thứ gì đó phun ra, không phải là dưỡng khí mà là một thứ gì đó giống như là hơi sương. Hít vào mấy hơi, Sở Tư Nhan cảm thấy ý thức của mình dần trở nên mơ hồ.

'Nhĩ Ngôn, em sợ lắm.'

'Ngốc à, sợ cái gì?'

'Em không biết nữa...em sợ lắm...Nhĩ Ngôn...em sợ....' Ý thức dần dần chìm vào bóng tối, ngay cả một câu trọn vẹn cũng không nói nổi mà đứt quãng không ngừng, đến cuối cùng, cô nhắm chặt hai mắt, hai tay vô lực rũ xuống, triệt để chìm vào mê man.

Bàn tay Đường Nhĩ Ngôn sít sao bao lấy bàn tay mềm rũ, vô lực của cô, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cô gái dù đang chìm trong cơn mê nhưng vẫn lộ rõ sự bất an kia, bàn tay bất tri bất giác càng siết chặt hơn, đáy mắt thâm thúy xẹt qua một tia phức tạp, có yêu thương, có không nỡ nhưng rất kiên định.

'Đường tiên sinh, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.'

'Được, bắt đầu đi!' Đường Nhĩ Ngôn đứng lên nhường đường để bác sĩ đã đợi bên ngoài nãy giờ bước lên, đôi mắt thâm trầm vẫn khóa chặt nơi gương mặt trong giấc ngủ say của cô một lúc lâu sau đó xoay người, đầu cũng không quay lại một lần đi thẳng ra cửa.

***

Ba ngày sau, báo cáo sức khỏe tổng quát của Sở Tư Nhan đã có.

Cô đã hẹn trước với bác sĩ là mười giờ sáng sẽ đến bệnh viện để lấy kết quả, vừa khéo Đường Nhĩ Ngôn hôm nay có một cuộc họp quan trọng không thể phân thân nên không cùng cô đến bệnh viện được, vì thế, dưới sự hộ vệ của hai vệ sĩ, Sở Tư Nhan đến bệnh viện một mình.

Trong phòng làm việc riêng của bác sĩ, Sở Tư Nhan an tĩnh ngồi nghe người bác sĩ tuổi đã cao giải thích kết quả kiểm tra sức khỏe của mình.

'Sở tiểu thư, cô có biết lúc trước khi cô bị sinh non, lượng máu bị mất nhiều hơn những người bệnh tương tự rất nhiều không?'

'Tôi không biết.' Cô thấp giọng trả lời. Cô đúng thật là chuyện gì cũng không biết, mà Đường Nhĩ Ngôn thì không hề hé răng một lời.

'Vậy cô có biết, chưc năng đông máu trong người cô không đủ không?'

'Tôi biết.' Chẳng qua là mới biết cách đây không lâu mà thôi.

'Nếu như cô đã biết tình hình sức khỏe thực của mình, đứng ở lập trường một bác sĩ tôi kiến nghị cô từ bỏ ý định mang thai bởi vì tính nguy hiểm quá cao, trong quá trình mang thai một khi xuất hiện hiện tượng xuất huyết thì rất dễ dàng nguy hiểm đến tính mang.'

'Nếu như tôi nói tôi muốn đem tính mạng mình đánh cược thì sao?'

'Đường tiên sinh có đồng ý để cô làm như vậy không?'

'Anh ấy...'

Sở Tư Nhan đột nhiên im bặt bởi trong lòng cô, đáp án đã rất rõ ràng.

Đường Nhĩ Ngôn không có khả năng đồng ý cho cô làm vậy cho nên hắn mới hết lần này đến lần khác cự tuyệt không cho cô mang thai, hắn không muốn để cô chịu mạo hiểm.

Chỉ là...

Không làm vậy cô còn có thể làm gì?

Thất thần từ văn phòng của bác sĩ bước ra, Sở Tư Nhan ngoài ý muốn lại gặp được Thẩm Tích cũng từ một phòng khám khác bước ra, trên tay còn cầm một tờ báo cáo, nhìn thấy cô, Thẩm Tích tươi cười bước đến gần.

'Thật trùng hợp, Sở tiểu thư...'

Sở Tư Nhan nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, cười có chút gượng gạo, 'Thẩm Tích...'

'Thân thể không thoải mái sao?' Thẩm Tích hỏi bằng giọng quan tâm.

'Một chút vấn đề nhỏ thôi.' Sở Tư Nhan không muốn nói nhiều.

'Chúc cô sớm ngày khỏe lại, tôi đi trước.'

Lúc cùng Thẩm Tích lướt nhau mà qua đó, Sở Tư Nhan phát hiện người trước giờ luôn mang giày cao gót như Thẩm Tích hôm nay lại đổi mang một đôi giày đế bằng.

Một ý tưởng kỳ lạ bất chợt dâng lên trong đầu khiến Sở Tư Nhan có chút không kiềm chế được, vội vàng đuổi theo nhưng tiếc là Thẩm Tích đã vào thang máy mất rồi.

Lúc này, cửa một thang máy khác mở ra, bất ngờ là, người bước ra là Đường Nhĩ Ngôn.

'Bác sĩ nói thế nào?' Hắn đi đến bên cạnh cô.

'Bác sĩ nói... Mà bác sĩ nói gì cũng không quan trọng, em không muốn nói.' Chuyện mà bác sĩ vừa nãy nói với cô, chắc là hắn đã sớm biết rồi mới đúng chứ? Nghĩ vậy, môi Sở Tư Nhan thoáng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nép người vào ngực hắn, mặt dán lên lồng ngực dày rộng ấm áp của hắn, 'Nhĩ Ngôn, em không thích không khí ở bệnh viện cho lắm, chúng ta về nhà có được không?'

'Được, chúng ta về nhà.' Đường Nhĩ Ngôn siết chặt lấy cô, lúc này, bác sĩ từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn, hai người trao nhau một ánh mắt đầy thâm ý sau đó hai bên đều hiểu ý nhau, mỗi người vào một thang máy rời đi.

Cửa thang máy vừa mở, trước khi bước ra, Sở Tư Nhan chợt níu tay người đàn ông lại, cúi đầu thấp giọng hỏi hắn, 'Nhĩ Ngôn, nếu như có một ngày, em không thể cho anh thứ anh muốn, có phải anh sẽ không cần em nữa không?'

'Em cảm thấy anh muốn cái gì?' Hắn để mặc cửa thang máy mở ra rồi lại đóng lại, giọng cực kỳ điềm tĩnh hỏi ngược lại cô.

'Em không biết.' Cô nhẹ lắc đầu, trong lòng nhất thời chua xót lẫn khổ sở đan xen.

'Thật là một cô gái ngốc.' Hắn mỉm cười ôm cô vào lòng, đưa tay ấn nút để cửa thang máy mở ra lần nữa rồi ôm cô cùng nhau rời đi.

Sau hôm đó, cuộc sống của hai người trở lại bình tĩnh như xưa, những tranh chấp đã từng tồn tại giữa hai người giống như chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà thôi, còn Thẩm Tích, từ cái hôm gặp cô ta ở bệnh viện đến giờ, hai người cũng không còn gặp nhau lần nào.

Sở Tư Nhan muốn quay trở lại trường học nhưng Đường Nhĩ Ngôn lại không đồng ý, nói học kỳ này đã bỏ lỡ nửa chừng, đợi đến học kỳ sau rồi tính.

Thế là cô vẫn mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà, chỉ có điều không có tâm tình vẽ tranh, ngày cuối cùng trước khi mùa xuân kết thúc, cô quyết định đến Melbourne thăm mẹ mình.

Cho dù trước đây mẹ đối xử với cô có không tốt đến mấy chăng nữa thì bà cũng là mẹ ruột của mình, biết ba mất, mẹ dù khó xử vẫn đón con đến Melbourne, bằng không cũng sẽ không gặp được Đường Nhĩ Ngôn. Càng quan trọng hơn là, sau khi nghe được những lời kia của Đường Mân càng kích phát suy nghĩ muốn đi thăm mẹ trong đầu Sở Tư Nhan.

Lúc nói chuyện này với Đường Nhĩ Ngôn thì hắn đang ở nước ngoài nhưng trong điện thoại hắn đồng ý rất sảng khoái, chỉ bảo cô mang theo vệ sĩ và Cố Minh cùng nhau trở về.

***

Mùa hạ ở Melbourne là mùa trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía khoe sắc đua hương, nhất là những ngày đầu hạ, khí trời trong lành, gió nhè nhẹ thổi.

Đứng trong gió, Sở Tư Nhan đứng ở trước phần mộ của mẹ mình, nhìn mộ bia bằng đá hoa cương trên đó khắc hình của bà, tên tuổi và ngày sinh ngày mất mà trong lòng cảm khái vô ngần, thì ra chỉ đơn giản mấy dòng chữ, mấy con số là đã khắc họa hết cuộc đời của một người.

Cô đặt bó uất kim hương trên tay xuống trước mộ, nhìn gương mặt người phụ nữ hơi mỉm cười trên đó hồi lâu cuối cùng ngồi xuống, lấy trong túi xách ra một chiếc khăn tay trắng lau một lượt những bụi bặm bám trên đó.

'Mẹ...' Cô ngồi xổm trước mộ, trầm mặc thật lâu thật lâu mới thấp giọng hỏi, '...tại sao vậy chứ?'

Tại sao trước khi rời khỏi cuộc đời này bà lại lưu lại cho cô một câu nguyền rủa đáng sợ như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.