P2 – Chương 51: Hỗn loạn (6)
Sidney, thành phố phồn vinh nhất ở phía Nam bán cầu, ban ngày người xe như nước, đông đúc như trẩy hội, ngược lại về đêm bầu không khí có chút thanh tĩnh và vắng lặng, ngoại trừ những nơi sinh hoạt về đêm đèn hoa rực rỡ ra, trên đường người đi lại cũng không phải là nhiều.
Sở Tư Nhan không muốn về nhà nhưng lại không thể không vè, chỉ là, trên đường về nhà, cô bảo tài xế chạy thêm vài vòng nữa.
Lúc xe đi qua cầu lớn ở hải cảng nhìn ánh đèn muôn màu lóa mắt ngoài cửa sổ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đường Nhĩ Ngôn nhưng thật lâu không có người đón nghe, cô không cam lòng, lại gọi thêm lần nữa, hai lần đều như nhau, thế là, đổi sang gọi cho Cố Minh, không ngờ kết quả cũng là như vậy.
Cũng chính là nói, bên cạnh hắn không chỉ có Thẩm Tích, mà còn có cả Cố Minh, đúng không?
Trước đây ba người cũng thường xuyên cùng nhau đi công tác, không phải sao? Cô không cần suy nghĩ lung tung nữa, thật sự là không có gì.
Sở Tư Nhan cố gắng thuyết phục bản thân như vậy nhưng nỗi bất an trong lòng lại càng lúc càng lớn.
Buổi tối hôm đó cô quay về nhà, mất ngủ suốt một đêm, mãi đến khi trời sắp sáng mới chợp mắt được một chút nhưng đến khi thức dậy, Đường Nhĩ Ngôn vẫn không có gọi điện về.
Hỏi vệ sĩ liệu có biết hắn đi công tác ở đâu hay không thì vệ sĩ lại lắc đầu bảo không biết.
Suốt ngày hôm đó, cô ở trong biệt thự đợi suốt một ngày, suốt một ngày cứ cầm điện thoại mất hồn mất vía chờ điện thoại của hắn.
Rốt cuộc đến hai giờ chiều, Đường Nhĩ Ngôn mới gọi điện thoại cho cô.
Khoảnh khắc nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc đó của hắn, nước mắt cô không thể kiềm chế rào rạt rơi xuống, sau đó thì càng không thể thu thập.
Trước giờ chưa từng cảm thấy ba mươi mấy tiếng đồng hồ thì ra lại khó qua như vậy, mỗi một phút mỗi một giây đều là khổ sở, đều khiến thần kinh cô căng lên, khiến cô bất an, khiến cô lo lắng.
'Sao lại khóc nữa rồi?' Xe vừa dừng lại trước cửa khách sạn mà họ trú chân, Đường Nhĩ Ngôn mệt mỏi day nhẹ huyệt thái dương đang ẩn ẩn phát đau của mình, một giờ sau hắn phải có mặt trong cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng, câu nói “ngựa không dừng vó” chẳng qua cũng không hơn tình cảnh của hắn lúc này.
'Chỉ là nhớ anh thôi.' Cuối cùng, cô chỉ đành nói như vậy trong tiếng nức nở đứt quãng.
Đúng là rất nhớ hắn, ngoại trừ nhớ hắn, cô chuyện gì khác cũng không làm, ăn không nổi, ngủ không được, càng đừng nói là có tâm tư gì vẽ tranh.
Đường Nhĩ Ngôn cười nhẹ, 'Sau khi cuộc họp này kết thúc anh sẽ lập tức trở về. Ngoan, nghe lời, giờ anh còn phải bận công việc.'
Hắn vừa nói xong câu đó thì Thẩm Tích cũng vừa khéo bước vào, 'Nhĩ Ngôn, quần áo đã chuẩn bị xong cả rồi, anh có muốn đi tắm trước không?'
Tiếng của cô cũng không lớn lắm nhưng khó được cực kỳ dịu dàng, mà ở đầu bên này Sở Tư Nhan nghe được rất rõ ràng. Thẩm Tích ở cạnh hắn, giúp hắn chuẩn bị quần áo, lại còn hỏi hắn có muốn đi tắm trước không, những lời đối thoại thân mật như vậy là của một trợ lý nên nói hay sao?
Sở Tư Nhan cảm thấy đã không còn cách nào tiếp tục lừa gạt bản thân nữa rồi nhưng Đường Nhĩ Ngôn bên đó đã không cho cô có cơ hội hỏi thêm, 'Sau khi hop xong anh sẽ gọi lại cho em...'
Điện thoại ngắt lâu rồi mà Sở Tư Nhan vẫn bần thần ngồi đó, trong đầu hỗn loạn với bao nhiêu suy tưởng...
'Thẩm Tích...' Đường Nhĩ Ngôn vẫn cầm điện thoại trong tay nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Tích lại lạnh đến cùng cực.
'Dạ.' Cô trả lời một cách cung kính.
'Ai cho phép cô trực tiếp gọi tên tôi? Hắn hỏi gằn từng chữ, 'Lại là ai, cho phép cô cái quyền làm những chuyện cô không nên làm kia?'
Sắc mặt Thẩm Tích trong chớp mắt tràn đầy bi thương và không cam lòng, 'Giữa chúng ta...chẳng lẽ em gọi anh một tiếng “Nhĩ Ngôn” cũng không được hay sao?'
'Không được.' Đường Nhĩ Ngôn lãnh đạm nhếch môi, 'Nhớ kỹ thân phận của cô, tốt nhất là đừng vượt qua. Tôi chỉ cảnh cáo cô một lần.' Đường Nhĩ Ngôn vừa đứng lên đi vào phòng tắm vừa nói, 'Rời khỏi phòng của tôi, không có sự đồng ý của tôi không được tùy tiện bước vào.'
Thẩm Tích nhìn theo bóng lưng cao ngất, lãnh ngạo của Đường Nhĩ Ngôn, bàn tay từ từ siết lại thành nắm đấm, đứng một lúc dường như mới hồi phục lại tinh thần, ngưỡng cao đầu rời khỏi phòng của hắn.
***
Đường Nhĩ Ngôn từ Ý trở về, Sở Tư Nhan lần đầu tiên đi phi trường đón hắn.
Trước khi chuyến bay đáp xuống một tiếng đồng hồ, cô đã đến sân bay rồi. Mấy ngày nay đối với cô quả thực gian nan, thật vất vả mới đợi được ngày hắn trở về vì vậy cô mới quyết định đến đây đón hăn, cô phải gặp mặt hắn ngay thì mới yên tâm được.
Nhưng khi nhìn thấy hắn từ lối đi chuyên dụng bước ra, vừa định chạy lên nghênh đón thì lại nhìn thấy sau lưng hắn chính là Thẩm Tích, Cố Minh thì không có, chỉ có hắn và Thẩm Tích hai người, cảnh tượng này khiến Sở Tư Nhan cứng đờ cả người, đầu óc trong nháy mắt ngưng trệ.
Mãi đến khi người đàn ông đi đến bên cạnh cô, kéo cô vào lồng ngực ấm áp của mình thì cô mới hoàn hồn lại, nước mắt trong nháy mắt đó không nhịn được mà lăn xuống.
Haizz, thật chẳng khác nào một búp bê làm bằng nước!
'Nhớ anh đến vậy sao?' Hắn vưa giúp cô lau nước mắt vừa thở dài một tiếng.
Sở Tư Nhan nhất thời vô pháp nói chuyện, chỉ có thể vừa thút thít vừa gật đầu, khóe mắt vẫn còn liếc thấy vẻ mặt không cam lòng của Thẩm Tích.
'Đã lâu không gặp, Thẩm Tích.' Cô chủ động lên tiếng chào.
Thẩm Tích nỗ lực nặn ra một nụ cười, nhẹ gật đầu, 'Đã lâu không gặp, Sở tiểu thư.'
'Đi thôi!' Đường Nhĩ Ngôn ôm chặt cô rời đi, không muốn cho hai người giao tiếp quá nhiều.
Quay trở về xe, cũng bất chấp trên xe còn tài xế và Thẩm Tích, không hề có chút ý che dấu, trực tiếp ôm cô vào lòng cuồng nhiệt hôn một trận...
Hôn đến khi Sở Tư Nhan sắp không thở nổi, hôn đến khi gương mặt trắng nõn của cô đỏ ửng một màu, hôn đến cô hoàn toàn thoát lực, ngoại trừ bò toài trên người hắn để mặc hắn muốn gì được nấy ra, cái gì cũng làm không nổi.
Mà Thẩm Tích, người đang ngồi ở băng trước lúc này, nhìn thấy được một màn này qua kính chiếu hậu, hai bàn tay đang đặt trên đầu gối lần nữa siết chặt thành nắm đấm.
Ban đêm yên tĩnh, vắng lặng, vốn là thời điểm không gì tốt bằng để chìm vào giấc ngủ nhất là sau khi vừa trải nghiệm qua một hồi hoan ái kinh tâm động phách sau những ngày cách biệt nhưng Sở Tư Nhan không muốn ngủ dù rằng cô đã mệt đến nỗi mí mắt nặng như chì, sắp không nâng lên nổi nữa.
'Có muốn đi tắm rồi mới ngủ không?' Đường Nhĩ Ngôn vuốt mái tóc dài đã ướt đẫm mồ hôi của cô, hỏi bằng giọng quan tâm.
'Nhĩ Ngôn, tại sao chứ? Tại sao?...' Tại sao hắn vẫn cự tuyệt, không muốn cho cô một đứa con chứ?
'Không cho phép rơi nước mắt nữa, không muốn tắm thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.' Hắn vỗ nhẹ lưng cô dịu giọng nói, trong mắt lại không giấu được đau lòng.
Chẳng qua chỉ vẻn vẹn chưa đến một tuần, cả người cô đã gầy đi một vòng lớn, mấy ngày nay cô gái ngốc này làm sao qua đây?
'Em ngủ không được, Nhan Nhan, em ngủ không được...' Cô thấp giọng thì thào, vẻ mặt càng lúc càng bất lực.
'Anh cùng em, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.'
'Nhĩ Ngôn...em muốn có con...'
Sở Tư Nhan thực sự là mệt muốn chết rồi, thân thể của cô đã đến cực hạn, cho dù cô muốn nói rất nhiều với hắn thì đã chống đỡ không nổi nữa rồi.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, chìm trong giấc ngủ đầy mệt mỏi.
Sở Tư Nhan ngủ rồi, điện thoại của Đường Nhĩ Ngôn để ở trên bàn lúc này bỗng đổ chuông, hắn nghiêng người với lấy nó, liếc nhanh cái tên trên màn hình rồi bước nhẹ xuống giường, cầm theo điện thoại ra đến bên ngoài mới ấn phím đón nghe.
'Thứ phế vật kia, để cho ông ta đến chết cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.' Nghe đối phương đơn giản báo cáo lại tình huống chiều nay, đứng trong gió lạnh, giọng hắn cũng lạnh như băng.