Chương 310: Một đoạn quá khứ cô chưa từng được biết (1)
Chín giờ tối, điện thoại của cô đổ chuông, là Dung Dung gọi đến.
'Bệnh tình của Phạm tiên sinh giờ thế nào rồi?' Vừa nghe đầu bên kia trả lời, Dương Dung Dung sốt ruột hỏi ngay. Cô cũng là mới vừa nãy mới từ chỗ Lý Triết biết được Phạm Trọng Nam bởi vì lao lực quá độ mà ngất xỉu cộng thêm mắt xuất hiện vấn đề tương đối nghiêm trọng nên mới lập tức gọi điện cho bạn tốt.
'Ra viện rồi.' Nghe giọng quan tâm của bạn mình, lần này Giang Tâm Đóa thở dài mấy tiếng liền.
'Ra viện là chuyện tốt mà, sao bạn nói nghe như sự tình không mấy lạc quan vậy?'
'Anh ấy rất khó hầu hạ! Bạn không biết đâu, tính tình tùy hứng lại bướng như một đứa trẻ vậy.' Giang Tâm Đóa lại thở dài một tiếng.
'Đàn ông vốn là đứa trẻ sống lâu năm mà. Xem ra không thể đánh giá quá cao Phạm tiên sinh, dáng người thì cao lớn đĩnh đạc, bộ dạng rất “men” nhưng nếu như nổi tính trẻ con lên, chắc là cũng đủ khiến bạn đau đầu rồi.'
'Gần đây sự hiểu biết của Dương đại tiểu thư về đàn ông có vẻ tiến bộ nhiều rồi nhỉ!' Cho dù tâm trạng có giảm xuống thấp đến đâu, nói chuyện phiếm với bạn tốt vài câu, cảm giác bức bối đã giảm đi không ít.
'Mình nhàn rỗi mà, ngoại trừ ru rú ở nhà đọc mấy sách về thai giáo, thời gian còn lại đều dùng để nghiên cứu đàn ông.'
'Vậy Lý Triết nhà bạn có phải đã bị bạn nghiên cứu thấu triệt rồi không?'
'Cũng tàm tạm rồi.'
'Ngày kết hôn đã quyết định chưa?' Giang Tâm Đóa lại hỏi.
'Còn chưa. Công ty của ba mình gần đây có chút phiền phức. Đợi xử lý ổn thỏa rồi tính sau.' Giọng của Dương Dung Dung có chút không vui.
'Hai mẹ con họ Ngụy kia thật sự dám ra tay sao? Nghiêm trọng lắm không?'
'Yên tâm đi, có Lý Triết ở đây, anh ấy sẽ giúp mình xử lý. Không cần lo lắng cho mình, toàn tâm toàn ý chăm sóc Phạm tiên sinh cho khỏi bệnh là tốt rồi.'
'Mình biết rồi. Bạn cũng vậy đó. Nhớ phải chăm sóc tốt cho mình và cục cưng.' Giang Tâm Đóa không quên dặn dò bạn tốt.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Dung Dung, Giang Tâm Đóa nhìn lên đồng hồ, lúc này cũng gần đến lúc hắn phải tra thuốc nhỏ mắt rồi, tuy rằng hiện giờ chắc chắn là hắn vẫn lộ vẻ khó chịu với cô nhưng cô cũng không thể để hắn muốn làm gì thì làm được, ít nhất là thuốc thang phải đúng giờ thì bệnh mới mau bình phục được.
Đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi vừa định xuống giường tìm hắn thì mới phát hiện Phạm Trọng Nam không biết từ lúc nào đã trở về phòng, lúc này đang đứng tựa cửa hướng mặt về phía cô.
'Anh về phòng bao giờ vậy? Mau đến giường nằm xuống đi, em giúp anh tra thuốc nhỏ mắt.' Cô bước đến nắm lấy tay hắn định kéo đi nhưng hắn cứ đứng im bất động.
'Sao vậy?' Còn đang giận sao?
'Ba mẹ con lúc nào thì quay về Melbourne?' Phạm Trọng Nam mặt không chút biểu tình hỏi.
Quay về Melbourne? Là ý gì? Là vì năng lực lý giải của cô quá kém sao?
Thấy cô không trả lời, hắn lại tiếp tục, 'Trước khi em quay về Singapore không phải đã nói muốn đưa Bối Bối trở về Melbourne học tiếp sao? Anh đã bảo Sharon làm thủ tục chuyển trường cho cả hai đứa. Lúc nào muốn trở về, em bảo Sharon giúp em sắp xếp máy bay riêng.'
'Ý anh là thế nào?' Giang Tâm Đóa rốt cuộc xem như đã hiểu. Hắn đây là muốn đuổi cô và các con rời khỏi mình, có đúng không?
'Anh chỉ làm đúng theo ý của em mà thôi. Hiện giờ anh không khác gì một kẻ mù dở, chính mình còn không tự chăm sóc được cho mình, để các con theo em thì tốt hơn.' Phạm Trọng Nam mím môi, nói.
Chết tiệt cái gọi là “tốt” của anh! Giang Tâm Đóa không nhịn được mắng thầm một câu thô tục. Hắn lại bắt đầu muốn dùng cách bá đạo của mình giải quyết ba mẹ con cô đúng không?
'Phạm Trọng Nam, anh lại muốn bỏ rơi em với các con, có phải không?'
Giang Tâm Đóa giận không thể át nhìn hắn rống lớn.
Tức chết cô! Thật sự là cô sắp bị hắn làm cho tức chết rồi! Cô thật sự không muốn tức giận với hắn nhưng nhìn bộ dạng hắn thế này, nghe hắn nói thế này, cô thực sự không nhịn nổi cơn tức này.
'Anh...' Lần đầu tiên thấy cô quát to với mình, Phạm Trọng Nam thật sự bị dọa đến, hắn không ngờ là cô lại có phản ứng lớn như vậy.
'Anh cái gì mà anh? Phạm Trọng Nam, nếu như anh thực sự dám bỏ rơi em với hai đứa nhỏ, em nhất định sẽ mang theo chúng gả cho người khác, để chúng gọi người khác là ba, đời này anh cũng đừng mong gặp lại các con nữa.'
Có chuyện có thể nhịn được, có chuyện không thể nhịn được nữa!
'Em dám?'
'Anh dám nói thêm một câu để em với các con về Melbourne thử xem em có dám hay không?'
Muốn so lớn tiếng chứ gì? Muốn uy hiếp chứ gì? Không chỉ mỗi mình hắn giỏi, cô cũng biết! Thật là tức chết rồi!
'Em...' Lần đầu tiên bị một cô gái làm cho nghẹn lời, hơn nữa cô gái này trước giờ luôn rất ngoan hiền, nghe lời, sắc mặt Phạm Trọng Nam thực sự khó coi.
'Em gì mà em chứ? Nhanh trở lị giường nằm xuống, tới giờ nhỏ thuốc rồi.'
Không biết có phải vì uy thế “cọp mẹ” của cô phát huy tác dụng hay không mà Phạm tiên sinh mới vừa một giây trước còn cáu kỉnh giở thói gia trưởng ra lúc này lại ngoan ngoãn để mặc người ta nắm tay dẫn trở về giường, lại ngoan ngoãn nằm xuống chờ nhỏ mắt sau đó còn bị “uy hiếp” lần nữa ăn bữa tối, tắm rửa, không một chuyện nào dám phản kháng cả.
Khi thấy hắn nằm yên trên giường giống như là đã ngủ Giang Tâm Đóa mới nhận ra được một điều, thì ra làm cho người ta tức nghẹn không nói được lời nào đôi khi thực sự là một chuyện rất sảng khoái!
***
Nếu như Giang Tâm Đóa cho rằng tối hôm trước hắn chịu thỏa hiệp thì cô đã đạt được thắng lợi, vậy thì đúng là cô vui mừng quá sớm rồi.
Phạm tiên sinh đúng là không tiếp tục lạnh lùng hỏi cô khi nào thì về Melbourne nữa nhưng tính thì thì càng lúc càng kỳ lạ khó hiểu, có thể giam mình suốt một ngày trong thư phòng chẳng nói chẳng rằng, muốn hắn ăn cơm thì hắn ăn, muốn hắn uống thuốc hay nhỏ thuốc cũng đều cực kỳ phối hợp nhưng một Phạm Trọng Nam như vậy lại khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng.
Trường học đã khai giảng trở lại, hai đứa nhỏ đều phải đến trường vì thế trong nhà càng trở nên yên tĩnh hơn.
Nhưng cô với hắn ngồi trong thư phòng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, hắn chỉ lặng lẽ ngồi đó, mặc cô tìm đủ mọi chủ đề để gợi chuyện với hắn hắn cũng vẫn một mực duy trì sự trầm mặc, ngay cả một câu cũng không buồn nói.
Giang Tâm Đóa nói đến khô cả cổ mà thấy hắn không có phản ứng gì, có chút bực mình đứng dậy, 'Em xuống lầu uống nước.'
Vừa xuống đến dưới lầu thì Phạm Uyển Viện cũng vừa đến, thấy sắc mặt cô có chút bực bội, bà ngạc nhiên hỏi, 'Frank đâu?'
'Ở trên lầu, nhưng có khả năng anh ấy không muốn gặp bất kỳ ai đâu.' Ngay cả nói chuyện với cô mà hắn cũng không chịu thì còn nói gì đến gặp người khác chứ?
'Nó lại làm chuyện gì khiến cháu tức giận sao?' Phạm Uyển Viện hỏi một cách thận trọng.
'Cháu không tức giận, chỉ là có chút...' Giang Tâm Đóa thực ra cũng không phải thực sự tức giận với hắn, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, có chút ngột ngạt mà thôi.
Tuy rằng cô biết với tình trạng thế này, cô không nên so đo với hắn mới phải nhưng mà...
Cô không biết phải làm thế nào mới có thể khiến hắn thôi chán chường, uể oải, phiến diện như vậy mà trở nên phấn chấn hơn nhưng hoàn toàn không có cách nào, cảm giác này khiến cô cảm thấy mình bất lực vô cùng.
'Cô hiểu mà, chăm sóc người đàn ông bị mất đi lòng tin kiểu này thật sự là một chuyện rất mệt mỏi. Cô không có ý trách gì cháu đâu. Đóa Đóa, cháu chịu ở lại bên cạnh Frank là cô đã cám ơn cháu nhiều lắm rồi. Frank ăn sáng chưa?'
'Ăn rồi, nhưng ăn xong thì cứ ngồi đó như pho tượng không chịu nói năng gì.'
'Cứ để nó yên tĩnh một mình đi. Lần trước khi Lạc Khải bị tai nạn giao thông cũng giống hệt như Frank vậy nên cô hiểu, chăm sóc người bệnh nhất định là mệt lắm, chi bằng chúng ta đi ra ngoài cho khuây khỏa, cháu thấy thế nào?'
'Cháu không yên tâm để anh ấy ở nhà một mình.' Cô sợ lỡ như Phạm Trọng Nam muốn tìm gì đó hoặc muốn làm gì lại không muốn nhờ tay người khác mà lúc đó không lại không có ở bên cạnh, vậy không phải hắn sẽ cảm thấy rất khổ sở sao?
'Frank cũng không phải con nít, hơn nữa cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy được, trong nhà lại có nhiều người làm như vậy, chẳng lẽ chỉ để bài trí cho đẹp hay sao? Đừng lo lắng, cháu đi nói với nó một tiếng, nói muốn ra ngoài một lát, trước bữa cơm tối sẽ quay lại.' Phạm Uyển Viện trấn an.
Thấy bà nhất quyết muốn đưa cô ra ngoài, Giang Tâm Đóa đoán chắc là Phạm Uyển Viện có chuyện gì muốn nói riêng với mình, 'Vậy chúng ta đi đâu?'
'Trang viên Hoa Hồng!'