Chương 311: Một đoạn quá khứ cô chưa từng được biết (2)
Phạm Uyển Viện tự mình lái xe đưa Giang Tâm Đóa đến Trang viên Hoa Hồng. Suốt trên đường đi, tâm trạng của cô không ngừng thắc thỏm phập phồng, mấy lần muốn lên tiếng hỏi Phạm Uyển Viện xem bà muốn đưa cô đến đó để làm gì nhưng mở miệng mấy lần cuối cùng vẫn cố nhịn xuống còn Phạm Uyển Viện thì cũng chỉ im lặng lái xe, không hé một lời.
Khi xe dừng lại trước cánh cổng sắt bề thế của Trang viên Hoa Hồng, Giang Tâm Đóa cảm thấy tim mình càng lúc càng đập dữ dội, trực giác cho cô biết, đến đây, cô sẽ biết được một bí mật quan trọng nào đó.
Cảm giác như sắp có thứ gì đó được phơi bày dưới ánh sáng khiến cô vừa chờ mong vừa sợ hãi...
Phạm Uyển Viện xuống xe, Giang Tâm Đóa cũng không chần chừ lập tức bước xuống...
Hai người chống dù đứng bên ngoài cửa sắt nhìn vào tòa trang viên cổ xưa đang chìm dưới màn mưa lất phất cách đó không xa, tình cảnh này, quen thuộc mà lại xa lạ, còn mang theo một chút chạnh lòng.
'Sợ không?' Phạm Uyển Viện quay sang cô, nhàn nhạt cười.
'Sợ cái gì?' Giang Tâm Đóa cũng nhàn nhạt trả lời bà.
'Sự thật.'
'Không sợ.' Tuy rằng ngoài miệng Giang Tâm Đóa nói vậy nhưng bàn tay đang cầm dù bóp chặt lại một cách vô thức, 'Cháu chỉ sợ anh ấy cứ mãi chìm đắm trong những chuyện quá khứ không muốn bước ra chứ không phải cháu muốn đào bới quá khứ của anh ấy, muốn xát muối lên vết thương của anh ấy.'
'Những chuyện đó nếu như là Frank chính miệng nói cho cháu biết thì tốt hơn nhưng cô nghĩ, đời này có lẽ cũng không có khả năng nó sẽ tiết lộ với bất cứ ai. Nhưng nếu như cháu và nó đã quyết định đến với nhau, có một số chuyện cô nghĩ là cháu nên biết. Cô không hy vọng trong lòng cháu còn bất kỳ vướng mắc gì.' Nhất là dưới tình trạng hiện giờ của Frank, bà sợ hai người cứ tiếp tục tranh chấp với nhau mãi.
Bà muốn Đóa Đóa hiểu về Frank nhiều hơn một chút, như vậy có lẽ cô có thể bao dung cho hắn nhiều hơn một chút. Lúc này đây, người có thể đưa hắn vượt qua giai đoạn gian nan này, ngoài cô ra bà không nghĩ ra được còn có ai nữa.
'Không đâu. Cho dù Phạm Trọng Nam không muốn nói với cháu, cháu cũng sẽ không trách anh ấy.'
Lúc này vị quản gia già đã che dù bước ra, lúc nhìn thấy Giang Tâm Đóa, trên mặt ông không che dấu được sự kinh ngạc.
'Đại tiểu thư...'
'Mở cửa.' Phạm Uyển Viện ra lệnh.
Cánh cửa sắt nặng nề chậm chậm mở ra, 'Xin mời vào.'
Lần này vị quản gia già nhìn sang Giang Tâm Đóa, nói một cách cung kính.
Không ngờ là đại tiểu thư lại đưa Giang tiểu thư đến chỗ này, chuyện này rõ ràng là có liên quan đến thiếu gia rồi.
Xem ra, nếu như số phận đã định sẵn hai người đến với nhau, cho dù người khác có làm gì cũng không thể tách rời họ khỏi nhau được.
Phạm Uyển Viện dẫn Giang Tâm Đóa đi tham quan một vòng tòa trang viên cổ xưa rộng mênh mông này một lần dưới cơn mưa phùn lay lắt, cuối cùng bà bảo người quản gia già cắt một bó hoa tươi lớn vào cho mình rồi ôm nó, dẫn theo Giang Tâm Đóa đến một vườn hoa nhỏ nằm ở phía sau tòa trang viên.
Hai ngôi mộ rõ ràng đã hứng chịu không ít sương gió khiến lòng Giang Tâm Đóa chợt run lên, bước chân cũng không tự chủ được mà khựng lại.
'Sợ sao?' Phạm Uyển Viện quay lại nhìn cô.
Giang Tâm Đóa nhẹ lắc đầu.
Ở nước Anh, bất kể là khi anh đi trên đường lớn hay trong hẻm nhỏ đều thường xuyên có thể nhìn thấy những nghĩa trang lớn nhỏ đủ kiểu, người nước Anh bây giờ, có thể đơn giản hình dung là ngủ cùng với những phần mộ.
Đối với đại đa số người bản địa mà nói, nghĩa trang không chỉ đơn giản là có sự liên hệ với cái chết mà càng quan trọng hơn, nó là một loại văn hóa kế thừa từ đời này sang đời khác. Đa số những gia đình ở Anh tin tưởng và sùng bái tôn giáo, đối với họ mà nói, nghĩa trang là nơi gần gũi với thiên đường nhất.
Có rất nhiều người tổ chức hôn lễ hoặc lễ mừng đầy tháng cho con mình, thậm chí nhiều trường hợp bạn bè gặp mặt cũng đều tổ chức ở nghĩa trang.
Sau khi người thân của mình qua đời, muốn chôn cất họ ở nơi gần gũi với mình nhất cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, huống gì chỉ chôn trong vườn hoa nhỏ của tòa trang viên rộng lớn này.
Phạm Uyển Viện không nói thêm gì nữa, bà bước lên phía trước thêm mấy bước, hạ dù xuống, đặt bó hoa trên tay xuống trước mộ. Giang Tâm Đóa cũng theo chân bà tiến đến gần.
'Anh trai, chị dâu, đây là vợ của Frank, Đóa Đóa.'
Hai ngôi mộ này là của ba mẹ Phạm Trọng Nam sao? Giang Tâm Đóa hướng về phía họ, nghiêm trang cúi đầu thật sâu sau đó đứng thẳng dậy, mở to mắt nhìn chăm chú bức ảnh của người đàn ông trẻ tuổi được khắc trên mộ, ông còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ mới ngoài ba mươi. Ngược lại với người đàn ông, gương mặt của người phụ nữ trong bức ảnh được khắc trên ngôi mộ bên cạnh cho thấy cuộc đời bà đã trải qua không ít sương gió nhưng dù vậy vẫn giữ được nét đẹp đến ngỡ ngàng của mình, đôi mắt đen mở to giống như muốn gửi gấm điều gì đến cô vậy.
Phạm Uyển Viện rút trong túi ra một chiếc khăn tay trắng, cúi xuống lau đi những giọt nước mưa đang đọng trên hình của hai người, động tác thực dịu dàng và đầy trân trọng. Giang Tâm Đóa cũng quỳ xuống bên cạnh bà, lặng lẽ nhìn những dòng chữ khắc trên hai ngôi mộ, người đàn ông tên là Phạm Cát Ân, thời điểm ông qua đời là cách đây hai mươi ba năm, còn người phụ nữ tên là Diệp Minh Châu, bà qua đời cách đây năm năm, ba tháng sau khi cô rời khỏi Luân Đôn...
Khoảng thời gian đó...
Vậy còn Phạm Nhân Kính đâu? Ông cũng được chôn ở chỗ này sao? Giang Tâm Đóa ngước mắt lên nhìn một vòng xung quanh nhưng ngoài dự đoán của cô, không phát hiện được ngôi mộ nào khác.
'Ba của cô không được chôn ở chỗ này.' Phạm Uyển Viện trầm giọng giải thích, 'Anh trai của cô chắc sẽ không muốn ở cùng chỗ với ông ấy.'
Giữa hai người lúc còn sống có quá nhiều oán hận đến vậy, sau khi chết rồi đương nhiên sẽ không muốn được chôn cùng nhau, như vậy ai nấy đều không được an ổn.
'Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người không tốt sao?'
'Nào chỉ là không tốt thôi đâu. Anh trai cô qua đời sớm như vậy đều là do cha cô một tay tạo thành!' Tron giọng nói của Phạm Uyển Viện mang theo một tia oán giận không dễ dàng phát hiện.
Tuy rằng ba của bà đã qua đời nhiều năm, những chuyện đã qua nên để cho nó trôi qua đạo lý này bà biết cho nên sau khi ông qua đời bà vẫn muốn gọi ông là ba nhưng cũng không thể phủ nhận, có một số chuyện, cho dù là người có liên quan đến nó đã không còn trên đời này nữa nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn xóa bỏ nó trong tâm thức của những người còn sống.
'Ông ấy tuổi còn trẻ như vậy đã... Là bị bệnh sao? Bọn họ nói là...' Giang Tâm Đóa mở miệng mấy lần nhưng có một vài chuyện, thế nào cũng không thể thốt ra lời.
'Không phải là sinh bệnh. Nếu như phải nói, cô sẽ nói thế này, tất cả những chuyện ba cô làm là một ngòi nổ, còn Frank chính là người châm lửa...'
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe được chuyện này nhưng khi Phạm Uyển Viện chính miệng thừa nhận, Giang Tâm Đóa vẫn kinh ngạc vô cùng.
'Cô có thể đem đầu đuôi gốc ngọn kể hết cho cháu một lần không? Cháu không tin Phạm Trọng Nam sẽ vô duyên vô cớ ra tay...'
Không thể phủ nhận, đối với những chuyện quá khứ của nhà họ Phạm thực ra cô cũng rất muốn biết, cô muốn biết “sự thật” mà Phạm Uyển Viện nói ngay từ đầu rốt cuộc là thế nào.
Phạm Uyển Viện phóng mắt nhìn về một điểm vô định, đắm chìm vào quá khứ...
...
'Thực ra cái được gọi là “sự thật”, nếu đứng ở những góc độ khác nhau mà nhìn thì sẽ có những cách giải thích và cách hiểu khác nhau. Chị dâu cô là hoa Kiều mang quốc tịch Anh, là con gái độc nhất của nhà họ Diệp, từ nhỏ đã là bạn chơi cùng cho đến lúc lớn của anh trai cô Cát Ân. Ba cô thì vẫn luôn hy vọng hai người có thể tiến xa hơn, kết hôn sinh con nhưng anh trai cô từ sau khi lên đại học mới xác định xu hướng tính dục của mình. Sau khi tốt nghiệp, vì để né tránh sự bức hôn của ba cô nên anh ấy quyết định đến Đức làm việc, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà.'
'Vậy sau này hai người tại sao lại kết hôn?' Lại còn có đến ba đứa con chứ? Giang Tâm Đóa nghi hoặc hỏi lại.