Chương 107: Rốt cuộc có li hôn hay không? (1)
Singapore
Bờ Đông Hải vào lúc hoàng hôn, mặt trời còn chưa tắt hẳn, chân trời đỏ rực như có một quả cầu lửa đang cháy.
Phạm Uyển Viện chậm rãi lái xe về hướng biệt thự nhà mình. Mấy ngày nay bà ở lại nhà lớn họ Phạm chơi cùng bà bầu Đóa Đóa, sợ cô ở nhà một mình buồn, mà thực ra là vì bà cũng không có gì để làm.
Giờ bà không khác gì so với lúc mới lấy chồng cả, chỉ khác là ngày đó bà suốt ngày theo chân những bà quý phụ phu nhân, hết dạo phố, mua sắm lại đến uống trà, làm Spa rồi tham gia các buổi tiệc từ thiện.
Vì cái gì chứ?!
Còn không phải là vì có thể tạo thêm mối quan hệ cho ông, giúp ông có thể dễ dàng tiến vào xã hội thượng lưu hay sao? Nhưng giờ ông đã không cần bà dùng thân phận và bối cảnh của mình làm bước đệm cho ông nữa rồi bởi vì nghe nói ông đang chuẩn bị rời khỏi tập đoàn Phạm thị.
Bà, một vị tiểu thư nhà giàu tính tình ngang bướng như vậy, từ mười tám tuổi cho đến bốn mươi tuổi, tính xấu đó vẫn còn nguyên vẹn không thể sửa được, vậy thì sao chứ?
Giờ bà đã không quá để tâm đến chuyện thay đổi chính mình để lấy lòng ông nữa rồi.
Vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa thưởng thức cảnh hoàng hôn đẹp mê hồn, Phạm Uyển Viện về đến cổng biệt thự lúc nào không hay.
Mấy ngày nay ở nhà họ Phạm không về, cũng không biết Lạc Tư tên tiểu tử kia có chịu ngoan ngoãn về nhà hay không nữa, cho nên hôm nay bà mới quyết định trở về nhà một chuyến xem sao.
Cánh cửa sắt chạm hoa dưới sự điều khiển tự động chầm chậm mở ra, đang định chạy vào trong thì một bóng người ở bên đường xông đến trước đầu xe khiến Phạm Uyển Viện không thể không vội vàng đạp thắng. Đang định hạ cửa sổ xe xuống xem là ai không có mắt, dám chặn đường xe của mình nhưng lúc thấy rõ đối phương, mặt bà chợt trầm xuống.
Phạm Uyển Viện ngay cả xuống xe cũng lười, đôi tay được bảo dưỡng cẩn thận ấn mạnh còi xe mấy lần, ra hiệu cho đối phương biết điều thì rút lui.
Đáng tiếc là, người phụ nữ đó lại không chút sợ sệt vẫn đứng ở chỗ cũ, có vẻ như muốn so với bà xem ai là người nhịn không nổi trước.
Nếu như là trước đây, Phạm Uyển Viện sớm đã xuống xe tranh biện với đối phương một phen nhưng giờ thì khác rồi, bà lười làm những việc vô nghĩa như vậy. Dù sao bà nghĩ mình cũng chẳng có gì để nói với cô ta, xuống xe cũng chẳng để làm gì.
Đây là nhà bà, bà muốn dừng xe bao lâu thì dừng bấy lâu, có khát có đói cũng có thể bảo quản gia đưa thức ăn thức uống ra, càng không cần nói là giờ trời đã về chiều, Singapore tháng 12 vừa khéo đang là mùa mưa, nhiệt độ ẩm thấp, thời tiết u ám, mưa lớn có thể đến bất cứ lúc nào, đợi lát nữa, nếu có người bị ướt như chuột lột thì chắc chắn cũng không phải là bà.
Vì để tránh chờ đợi nhàm chán, Phạm Uyển Viện lấy Ipad từ trong chiếc túi xách hàng hiệu của mình ra, lên mạng tìm hiểu về những nhà cung ứng cây cảnh. Hôm nay bà đã bàn với Đóa Đóa rồi, tranh thủ thời gian sửa sang lại một chút vườn hoa ở nhà họ Phạm, chuẩn bị xây một nhà kính trồng vài loại hoa quý hiếm.
Chặn ở trước đầu xe, Tôn Nhược Lâm hoàn toàn không ngờ Phạm Uyển Viện Phạm đại tiểu thư tính tình nóng nảy ngang ngược trước giờ giờ lại có thể bình thản ngồi trong xe chơi Ipad, thật sự quá ngoài sức tưởng tượng.
Đây là chiêu trò mới của Phạm đại tiểu thư sao? Hừm, cô cũng muốn thử xem, cuối cùng là ai mất kiên nhẫn trước.
Kết quả, là Tôn Nhược Lâm thua, bởi vì trời đã sụp tối, sau đó không khí càng lúc càng ẩm, dấu hiệu của một cơn mưa lớn sắp tới.
Khẽ động đôi chân bởi đứng lâu trên đôi giày cao gót nên mỏi nhừ, Tôn Nhược Lâm cao ngạo ưỡn ngực đi về phía ghế lái, gõ mấy tiếng lên cửa sổ xe. Nghe tiếng gõ nhưng Phạm Uyển Viện chẳng buồn nhúc nhích, tiếp tục chăm chú đọc thông tin trên chiếc Ipad.
Lúc này người trước giờ trầm tĩnh như Tôn Nhược Lâm cũng không nhịn nổi nữa, gương mặt được trang điểm tinh xảo thoáng rúm lại, bất chấp mình đang mặc váy bó, nhấc chân cởi một chiếc giày cao gót xuống dùng nó gõ mạnh lên đầu xe của Phạm Uyển Viện mấy cái, vừa gõ vừa lớn tiếng gọi, 'Phạm Uyển Viện, xuống xe!'
Tiếng động lớn truyền đến từ nắp capo khiến Phạm Uyển Viện rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, thấy vẻ tức giận đến cực điểm của Tôn Nhược Lâm, gương mặt vẫn còn xuân sắc của bà thoáng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Thật không ngờ Tôn Nhược Lâm cũng có ngày này, tức giận đến phát điên trước mặt Phạm Uyển Viện bà mà không làm gì được?
Cuối cùng cũng buông Ipad xuống, bà mở cửa xe, thong thả bước xuống.
'Tôn tiểu thư, thân là một luật sư, cô biết tội cố tình phá hoại tài sản của người khác sẽ bị trừng phạt như thế nào rồi chứ?' Phạm Uyển Viện không nhanh không chậm nói.
'Yên tâm, trước đây tôi không đền nổi xe cho đại tiểu thư, giờ thì khác rồi. Cho dù tôi không đền nổi, Lạc Khải cũng có thể đền.' Mỗi lần Tôn Nhược Lâm ở trước mặt bà nhắc đến Lạc Khải, vị Phạm đại tiểu thư này đều không nhịn nổi mà nổi cáu với cô, đáng tiếc là trước giờ bà chưa từng cãi thắng được một luật sư như cô.
Tôn Nhược Lâm thấy bà bước ra, tao nhã mang lại giày, vỗ tay nói.
'Chiếc xe này tôi chạy cũng chán rồi, cũng đang định tặng cho người hầu trong nhà cho nên, tiền bồi thường thì miễn đi. Nếu như cô muốn, tôi tặng cho cô cũng không sao.' Phạm Uyển Viện lần này căn bản là chẳng quan tâm đến lời nói và thái độ khiêu khích của Tôn Nhược Lâm.
'Thật ngại quá, Lạc Khải đã tặng cho tôi một chiếc xe rất đẹp rồi. Bà lưu lại nó làm kỷ niệm cho riêng mình đi.'
'Nếu như cô đã không muốn, vậy xin nhường đường được chứ? Đây là cửa nhà tôi đấy!' Phạm Uyển Viện lười nói chuyện tiếp với người phụ nữ này, xoay người quay trở lại xe nhưng lại bị Tôn Nhược Lâm kêu lại.
'Đợi đã, hôm nay tôi đến không phải để nói chuyện nhảm với bà.' Tôn Nhược Lâm lấy túi hồ sơ đặt trên đầu xe xuống, rút một phần văn kiện trong đó đưa cho Phạm Uyển Viện, 'Hôm nay tôi đại diện Lạc Khải đến đây đưa thỏa thuận li hôn cho bà, bà cầm lấy xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên, đừng cứ giữ riết Lạc Khải không buông. Anh ấy đang đợi làm xong chuyện này rồi đến Mỹ phát triển.'
Khoảng thời gian này cô sắp bị vị đại tiểu thư này ép đến phát điên rồi.
Là bà đề xuất li hôn vậy mà bây giờ lại hối hận trốn biệt tăm biệt tích. Cô tìm bà thật lâu, từ Singapore đến Luân Đôn, lại quay lại Singapore, cuối cùng coi như cũng tóm được bà, hôm nay cô nhất định phải tìm cách cho bà ký tên vào thỏa thuận li hôn này mới được.
'Gấp vậy làm gì? Người mang thai cũng đâu phải làm cô, thật là, hoàng thượng không gấp thái giám lại gấp mới kỳ.' Phạm Uyển Viện cười châm chọc, 'Cho dù tôi chịu ký tên thì thế nào? Chẳng lẽ ông ấy lại cưới cô sao? Nếu ông ấy muốn cưới cô thì đã không đợi đến bây giờ.'
Lời của Phạm Uyển Viện khiến Tôn Nhược Lâm tức đến mặt lúc đỏ lúc trắng. Bấy nhiêu năm qua, hai người đấu đá nhau không biết bao nhiêu trận, chỉ riêng lần này Tôn Nhược Lâm yếu thế trước mặt Phạm Uyển Viện.
'Chuyện của tôi với anh ấy không cần bà quan tâm. Bà chỉ cần ký tên là được.'
Phạm Uyển Viện đón lấy tập văn kiện trên tay Tôn Nhược Lâm, chỉ liếc mắt qua một cái, trên mặt thoáng lộ ý cười, đôi tay nõn nà khẽ dùng sức, chỉ trong chớp mắt, phần thỏa thuận ly hôn mà Tôn Nhược Lâm kỳ công chuẩn bị đã thành vô số mảnh vụn rơi trắng trên đất.
'Phạm Uyển Viện, bà...' Tôn Nhược Lâm thật sự bị người phụ nữ trước mặt chọc cho tức chết rồi.
'Thật ngại quá, Tôn luật sư, phần thỏa thuận li hôn này tôi thấy vẫn chưa hài lòng. Phiền cô quay về chuẩn bị một phần khác, đợi khi nào tôi xem thấy hài lòng rồi nói sau.' Phạm Uyển Viện nói rồi phủi tay, 'Giờ tôi xin kiếu.'
Nói xong, Phạm Uyển Viện ưu nhã đi vào trong cửa sắt. Vừa vào đến nhà thì trời cũng vừa bắt đầu trút những hạt mưa xuống, Phạm Uyển Viện nhìn người quản gia nãy giờ vẫn đứng ở thềm cửa xem tình hình, dặn dò, 'Kêu người lái xe vào, sau này nếu thấy những người không liên can xuất hiện trước cửa thì bảo vệ sĩ mời họ rời đi, đừng để họ quấy nhiễu tôi.'
Lúc tài xế chạy xe của Phạm Uyển Viện vào đến trong sân thì xe của Lạc Khải cũng vừa về đến.
Ông xuống xe, nhìn gương mặt tức đến tái mét của Tôn Nhược Lâm, lại nhìn mớ giấy vụn lúc này đã bị nước mưa thấm ướt, đôi mắt vốn luôn trầm tĩnh của ông thoáng qua một tia tức giận, 'Bà ấy đâu?'
'Vào nhà rồi.' Tôn Nhược Lâm nhìn thấy Lạc Khải, đang định nói thêm mấy câu thì ông đã ngăn cô lại, 'Trời mưa rồi, em về trước đi. Anh nói chuyện với bà ấy.'
'Lạc Khải, anh đừng vào...' Tôn Nhược Lâm không muốn Lạc Khải và Phạm Uyển Viện tiếp xúc riêng với nhau quá nhiều nhưng Lạc Khải cứ làm như không nghe thấy, rảo bước đi vào.
Khi ông bụng đầy lửa giận bước vào nhà, chẳng thấy Phạm Uyển Viện đâu mà chỉ thấy Đỗ quản gia tiến đến đón, 'Cô gia...'
Đỗ quản gia trước đây làm cho nhà họ Phạm, sau này theo Phạm Uyển Viện về đây, vẫn luôn một mực gọi Lạc Khải là “cô gia“. Thực ra ông rất không hy vọng hai người li hôn, dù sao hai vợ chồng cũng đã sống với nhau hơn hai mươi năm rồi.
Vợ chồng già phải nương tựa lẫn nhau mới đúng chứ! Huống gì hai người họ vẫn còn trẻ mà.
Nếu như không có chút tình cảm nào làm sao có thể sống chung với nhau lâu như vậy chứ? Hơn nữa, làm cho gia đình này bấy lâu, đối với con người của Lạc Khải ông xem như cũng rất hiểu, ông biết Lạc Khải không phải loại người ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm.
Những tin đồn nhan nhản trên báo làm sao có thể tin được? Ông sống đến mấy mươi tuổi rồi, tuyệt đối không tin những điều nhảm nhí kia.
Cho nên, ông hy vọng tiểu thư cũng tỉnh táo như vậy, hy vọng họ cuối cùng có thể hòa hảo trở lại.