Chương 108: Rốt cuộc có li hôn hay không? (2)
'Phạm Uyển Viện đâu?' Lạc Khải nghiến răng nghiến lợi hỏi.
'Đại tiểu thư về phòng rồi. Cô gia, tối nay ngài có muốn dùng cơm ở đây không, tôi...' Lời của Đỗ quản gia còn chưa nói hết đã thấy Lạc Khải sải bước lên lầu.
Phạm Uyển Viện quay về phòng, lửa giọng trong lòng lúc này mới bùng phát.
Lạc Khải đáng chết này, lại dám để Tôn Nhược Lâm cầm thỏa thuận li hôn đến tìm bà sao? Ông đừng tưởng bở!
Bà sẽ không ký, tuyệt đối sẽ không để cho họ được như ý.
Dù sao bà cũng không trông đợi gì ở cuộc hôn nhân này nữa rồi, trước đây muốn li hôn để ai nấy có cuộc sống riêng của mình nhưng giờ tình thế không cho phép. Dù sao người sốt ruột cũng không phải là bà! Cho dù không li hôn, chỉ cần bà thích, bà vẫn có thể làm những chuyện mình muốn kia mà!
Vừa nãy trời mưa bà tránh không kịp, chiếc áo mỏng khoác ngoài đã bị thấm ướt thật khó chịu, lúc vừa vào phòng bà đã bắt đầu cởi ra, áo khoác, váy, cả áo lót---tất cả đều bị bà tức tối ném xuống đất như một cách trút giận, dù sao trong phòng cũng chỉ có mình bà, không có sự cho phép của bà, người làm tuyệt đối sẽ không vào.
Khi bà cầm chiếc quần nhỏ trong tay ném xuống đất, cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, sau đó còn chưa kịp phát ra tiếng kêu nào thì một giọng nói quen thuộc đầy giận dữ đã truyền đến bên tai, 'Phạm Uyển Viện...'
'Aaa...'
Trước giờ Phạm Uyển Viện chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày gặp Lạc Khải dưới tình huống này...Bà thật sự sợ đến giật nảy mình, cũng may còn chưa kêu thét lên...
Chỉ là, tình huống thế này thực sự khó xử đến cực điểm...
Trên người bà, từ trên xuống dưới chẳng có một mảnh vải che thân, đôi tay nếu che được phía trên thì lại không chắn được phía dưới.
Lạc Khải cũng chưa từng nghĩ mình xông vào phòng lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này, một người phụ nữ trên thân không mảnh vải, thân thể được bảo dưỡng cực kỳ cẩn thận vẫn còn nguyên nét xuân sắc, làn da trắng mịn không một nếp nhăn cùng những đường cong huyễn hoặc làm cho mắt ông như hoa lên, trông bà hoàn toàn không giống một người đã bước vào tuổi tứ tuần, mà sự hoảng loạn thất thố, động tác che đậy đầy bối rối của bà, vô tình khơi mào dục vọng của đàn ông...
Nếu như không phải quá hiểu cá tính của Phạm Uyển Viện, Lạc Khải chắc chắn sẽ cho rằng vị đại tiểu thư này đang định câu dẫn ông.
Nghe câu 'Ra ngoài'của bà, ông mới định thần lại, giọng đã hơi khàn đi, 'Cũng không phải chưa từng nhìn thấy? Có gì phải thẹn thùng chứ?'
Đúng vậy, ông nói không sai! Cũng không phải chưa từng nhìn thấy! Hai mươi mấy năm làm vợ chồng, ở trước mặt ông cho dù thật sự thẹn thùng, nói không chừng ông còn cho rằng bà đang làm trò cho ông xem.
'Lạc tiên sinh, xin anh tôn trọng phái nữ một chút có được không? Tôi đang thay quần áo.' Phạm Uyển Viện cố hết sức giữ cho giọng nói mình bình thản nhất có thể.
'Vậy trong luật pháp có điều nào quy định chồng không thể nhìn vợ thay quần áo?' Lạc Khải vẻ mặt nghiêm chỉnh đáp.
Cho dù hiện giờ hai người đang thảo luận li hôn nhưng trước khi li hôn, họ vẫn là vợ chồng hợp pháp kia mà. Hay là, cô muốn giữ lại cho tên quỷ Charlie kia?
Hừm, thanh mai trúc mã? Muốn nối lại duyên xưa? Nếu như thật sự muốn quay về với tình cũ, vì sao cứ trốn tránh không chịu ký thỏa thuận li hôn?
Phạm Uyển Viện ngớ người, thật không thể tưởng tượng người chồng trước giờ luôn mặt lạnh như tiền của mình lúc này lại nói những lời như vậy trước mặt bà.
Đúng là không có điều luật nào quy định chồng không thể xem vợ thay quần áo, cho nên, ông muốn xem chứ gì? Vậy cứ xem cho đã đi!
Nghĩ là làm, Phạm Uyển Viện dứt khoát thả tay xuống, để chính mình hoàn toàn không che đậy gì hiện ra trước mặt ông...
Ánh đèn trong phòng thật nhu hòa nhưng quần áo rải rác khắp sàn cộng thêm thân thể đầy nữ tính với những đường cong linh lung trước mắt khiến bầu không khí trong phòng chợt trở nên ái muội lạ thường...
Phạm Uyển Viện căn bản là chẳng thèm để tâm Lạc Khải rốt cuộc đang nghĩ gì, bà không buồn nhìn ông, chỉ khom người, thẳng lưng, lại khom người, lại thẳng lưng, nhặt từng món y phục đang rải rác trên sàn lên...
Khi bà nhặt xong món đồ cuối cùng đứng thẳng lưng lên, một cánh tay rắn rỏi từ phía sau chợt vươn ra, một giây sau, bà đã thấy cả người mình bị áp xuống sàn...
'Anh làm gì vậy?' Quần áo trên tay bà bởi vì động tác đột ngột của ông mà lần nữa rơi xuống đất, hai tay bà chống nơi ngực ông, nhìn người đàn ông bỗng dưng bổ nhào về phía mình kia...
Mái tóc trước giờ luôn được chải cẩn thận giờ đã có vài sợi tán loạn rơi trước trán, mắt kính của ông không biết đã lấy xuống tự bao giờ, đôi mắt thâm trầm như hồ nước sâu không thấy đáy đang nhìn bà bằng ánh mắt không thể lý giải...
Ông không nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ như vậy nhìn bà, ánh mắt như ghim chặt trên mặt bà, thật lâu cũng chẳng dời đi...
Đây là một Lạc Khải rất xa lạ với bà, trước giờ ông chưa từng nhìn bà bằng ánh mắt như vậy...
Nhưng, gương mặt anh tuấn thành thục ấy lại là gương mặt mà bà quen thuộc nhất bởi vì bà sớm đã khắc nó vào đáy lòng thật lâu thật lâu, từ lúc thanh xuân phơi phới cho đến hôm nay đã hai mươi mấy năm rồi.
Từng đường nét, từng biểu cảm trên gương mặt đó bà đều nhớ thật rõ ràng. Chỉ ngoại trừ hiện tại, ánh mắt đó xa lạ như vậy khiến bà có chút không hiểu, cũng không dám đi tìm hiểu...
Cuối cùng, không nói được một lời, khi ánh mắt khó hiểu của bà và ánh mắt thâm trầm của ông quấn riết vào nhau, bà mấp máy môi, giọng nhẹ như gió thoảng, 'Lạc Khải...'
***
Mười giờ rưỡi tối, trời trong trăng sáng, đêm lạnh như nước, không khí bởi vì vừa dứt cơn mưa lớn mà ẩm ướt hơn nhiều.
Trong gian phòng ngủ rộng thênh thang chỉ thắp sáng bằng một ngọn đèn tường màu vàng nhạt, chiếc giường lớn kingsize một mảnh hỗn độn, trên giường, một người phụ nữ trên người phủ hời hợt bằng một chiếc chăn mỏng để lộ bờ vai trần đang ngủ thật say.
Lạc Khải từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ vây lại bằng một chiếc khăn tắm, mặc kệ mái tóc còn ẩm ướt của mình, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn người đang ngủ mê mệt trên giường hồi lâu mới khom người nhặt hết những quần áo rơi rải rác trên sàn lại, lại đến bên kỷ trà lấy hộp thuốc, rút ra một điếu, châm lửa rồi chậm rãi đi đến bên cửa sổ sát đất, ngưỡng cao đầu nhìn màn trời mông lung ngoài cửa sổ.
Một đêm an tĩnh như thế này, đã bao lâu rồi ông chưa dừng lại mà thưởng thức?
Từ sau khi tốt nghiệp đại học rồi vào tập đoàn Phạm thị, bằng tài hoa và nghị lực kinh người của mình, ông lọt vào mắt xanh của Phạm Nhân Kính, sau đó thì không cần nói nữa, hai mươi mấy năm tâm lực của ông đều đã cống hiến hết cho Phạm thị.
Cho đến hôm nay trong giới tài chính ông có thể xem như có chỗ đứng thật vững chắc, cứ tưởng rằng cuộc đời sẽ cứ thế trôi đi, nào ngờ, quả nhiên thế sự khó lường, phong ba bão táp không ngừng ập tới.
Những tin đồn tình ái với ông mà Irina cố tình tung ra ông hoàn toàn không để tâm, nhưng thật không ngờ là bà lại vì như vậy mà đề nghị li hôn.
Cuộc hôn nhân của ông với Phạm Uyển Viện, lúc bắt đầu đích thực là không bởi vì tình yêu. Nhưng sau khi kết hôn ông chưa bao giờ nghĩ sẽ li hôn với bà, cho dù giữa hai người tranh cãi không ngừng, cho dù những năm sau này họ gần như là sống li thân, số lần gặp nhau mỗi năm ít đến đáng thương, ông cũng chưa một lần nghĩ sẽ chia tay.
Năm đó ông chỉ là một người đơn thân độc mã đến nước Anh học tập, vì để có thể sớm hòa nhập vào xã hội thượng lưu, ông liều mạng làm việc bất kể ngày đêm, cố gắng tận dụng từng cơ hội nhỏ để biểu hiện năng lực của chính mình, rốt cuộc cũng được Phạm Nhân Kính để ý.
Trớ trêu là đúng lúc đó, xưởng dệt nhỏ ở của gia đình bởi vì làm ăn thất bại phải đóng cửa, hơn nữa cha ông còn nợ lại một khoản tiền khổng lồ. Lúc đó Phạm Nhân Kính đề nghị giúp ông giải quyết chuyện nhà, điều kiện chính là ông phải cưới cô con gái năm đó chỉ mới mười tám tuổi của ông ấy, còn phải trong thời hạn mà ông đặt ra, đưa công ty tài chính thuộc tập đoàn Phạm thị phát triển đến chỉ tiêu mà ông định sẵn.
Năm ấy ông chỉ mới 23 tuổi, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ kết hôn sớm như vậy, huống gì ở Singapore ông đã có mối tình đầu, người đang đợi ông thành tài trở về.
Nhưng tình thế lúc đó bức bách khiến ông không thể không thuận theo điều kiện của Phạm Nhân Kính, cưới vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp như một cô búp bê Barbie nhưng tính tình thì ngang ngược không ai chịu nổi kia về làm vợ.
Sau khi kết hôn, tuy rằng áp lực công việc nặng nề khiến ông nội ứng phó không cũng đủ mệt, căn bản là không có thời gian cùng một cô gái mới mười tám tuổi bồi dưỡng cảm tình, một năm sau, đứa con trai duy nhất của ông ra đời, công việc của ông cũng trở nên càng bận rộn hơn.
Những năm qua ông đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, bỏ lỡ câu nói đầu tiên của con trai, bỏ lỡ lần đầu con chập chững tập đi, bỏ lỡ lần đầu tiên con đến trường... Đến giờ con ông đã trưởng thành, thành một người đàn ông thực thụ nhưng tình cảm giữa hai cha con thực ra rất nhạt.
Cộng thêm hiện giờ, ông với bà lại đang ầm ĩ chuyện li hôn...
Thở ra một vòng khói trắng, Lạc Khải nghiêng đầu nhìn sang Phạm Uyển Viện nãy giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Ông từng cho rằng ông hiểu bà nhưng từ khi bà chủ động đề nghị li hôn ông mới biết, thực ra những gì ông cho là hiểu chỉ là bề nổi, ông không hiểu thực ra bà đang nghĩ gì, càng không biết là, thì ra bà cũng có mối tình đầu.