Độc Giả Thứ 7

Chương 5: Chương 5




Ba tháng trước.

Giữa hè dương quang cường liệt bao phủ toàn bộ thành phố, gió khô chậm rãi thổi, ve sầu trên cây khàn giọng kêu, nghe xong khiến người ta cảm thấy bực bội khó hiểu. Bây giờ là 1h30 chiều, là thời gian nóng nhất trong ngày, hầu như mọi người đều tận lực trốn ở nơi râm mát, nhựa đường bị phơi nắng đến nỗi như nhũn ra giữa đường cái vắng vẻ, ngẫu nhiên có vài chiếc xe hoặc loại cao cấp hoặc loại kém hoặc mới tinh hoặc cũ kỹ chạy như bay qua, dường như sợ bỏng mà rất nhanh liền tiêu thất.

Nam hài ở ven đường vội vã bước đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh. Chóp mũi hắn thấm đẫm mồ hôi, kính mắt cũng lần lượt trượt xuống, hắn dùng tay áo sơ dài rộng không phù hợp với thời tiết sát sát trán, cước bộ càng thêm nhanh.

Đi đến cổng một khu chung cư, nam hài dừng lại, tháo kính mắt xuống, lấy ngón tay lau lau hai bên mũi, lại lần nữa đeo kính mắt lên, thoáng nhìn xung quanh. Bốn bề yên tĩnh vô cùng, một xe đẩy bán đồ uống lạnh đứng ở gần đó, lão phụ bán đồ uống lạnh ngồi ở một bên ngủ gà ngủ gật, một con chó nhỏ vô tình ghé vào dưới chân nàng, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi hổn hển.

Nam hài tin tưởng xung quanh không ai chú ý mình, chợt chạy cực nhanh vào trong một tòa lầu. Con chó nhỏ bị động tác bất ngờ của nam hài làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn nam hài biến mất sau cánh cửa lầu, thế nhưng rất nhanh, nó lại cúi đầu, lẳng lặng nằm dưới chủ nhân trong bóng râm.

Trong hành lang mát mẻ khiến nam hài thư thái hơn nhiều, hắn cẩn thận đi lên lầu ba, ngừng lại trước một cánh cửa sắt. Nhấc tay muốn gõ, không biết tại sao, nắm tay lại buông xuống. Hắn ngừng thở, đem lỗ tai dán trên cánh cửa nghe ngóng, hồi lâu, chậm rãi gõ cửa.

Một nữ nhân ở trong phòng hỏi: "Ai vậy?"

Nam hài không hề hé răng.

Qua vài giây đồng hồ, nữ nhân nhẹ nhàng nói: "Tự mở cửa đi."

Nam hài từ trong túi áo xuất ra một cái chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa, nhanh như chớp đi vào.

Đây là một căn hộ nhỏ một phòng, bày biện đơn sơ, thế nhưng thu dọn coi như cũng sạch sẽ ngăn nắp. Mặc dù là giữa trưa, thế nhưng cửa sổ đóng kín, còn kéo rèm, trong phòng oi bức âm u. Một nữ nhân nửa nằm nửa ngồi trên giường cố gắng ngồi dậy, hướng nam hài uể oải cười cười.

"Biết ngay là anh."

Nam hài không lên tiếng, nhìn khắp nơi xung quanh.

"Không cần tìm, tiểu Phàm đã qua nhà em gái em rồi, đêm nay không trở lại."

Nam hài rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy nhiệt độ trong phòng, mồ hôi cũng lập tức tuôn ra như tắm, hắn nhìn cửa sổ đóng chặt và bức màn, nhíu mày.

Nữ nhân hiểu được ý tứ của nam hài, chỉ chỉ quạt máy cũ trong góc phòng, "Anh mở lên thổi một hồi đi, mát mẻ hơn."

Nam hài đi qua mở quạt điện, cánh quạt kêu lạch cạch chuyển động, hai bên đầu quạt lắc lư.

Thời điểm gió thổi đến trên người nữ nhân, nữ nhân đánh một cái rùng mình, đem chăn bông trên người kéo lên cao.

"Đừng để thổi về hướng em, đem nó qua bên anh đi."

Nam hài đem đầu quạt chuyển qua, đè xuống một cái nút, quạt lập tức ngừng quay đầu, cánh quạt hướng phía nam hài xoay tròn. Nam hài cởi áo sơ mi, lộ ra thân hình gầy nhom, lồng ngực lại rất rắn chắc, quạt đến dễ chịu.

Nữ nhân yên lặng nhìn nam hài, hồi lâu, nữ nhân ôn nhu nói: "Đừng quạt lâu quá, cẩn thận cảm mạo."

Nam hài nhìn nữ nhân, mở miệng nói: "Em thế nào, có khỏe không."

Nữ nhân yếu ớt trừng mắt liếc nam hài một cái, nằm xuống, đem lưng quay về phía nam hài.

Nam hài có chút xấu hổ, chân tay luống cuống đứng lên.

Quạt tiếp tục thổi, áo sơ mi nam hài cởi bỏ bị thổi hơi tung bay.

Hồi lâu, nữ nhân nhẹ giọng nói: "Anh sang đây."

Nam hài đi đến bên giường, ngồi xuống, tay đặt trên vai nữ nhân.

Nữ nhân không nói lời nào, cũng không quay đầu lại, xê dịch vào trong giường vài cái, chừa ra một vị trí vừa đủ cho một người.

Nam hài cởi giầy, suy nghĩ một chút, đem mũi hài hướng ra cửa, cẩn thận dọn xong.

Nam hài nằm bên cạnh nữ nhân, vòng tay qua dưới cổ nữ nhân, ôn nhu ôm lấy bờ vai nữ nhân. Nữ nhân không cự tuyệt, di chuyển thân mình ra phía sau, nhắm mắt lại, thoải mái nằm trong lòng nam hài.

Trên người nữ nhân có cổ hương vị kỳ lạ. Nam hài dùng tay kia vuốt ve tóc nữ nhân, bàn tay thỉnh thoảng vuốt nhẹ qua trán. Nữ nhân khẽ cầm cánh tay nam hài ôm bờ vai của mình, hai người nằm không nói một lời, chỉ nghe thấy tiếng quạt lạch cạch thổi hướng vào góc không người.

Tay nữ nhân che kín nếp nhăn, khô khan, thô ráp, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da tay ngăm đen khỏe mạnh của nam hài, cảm giác tê tê rất thoải mái. Nam hài nhắm mắt lại hưởng thụ, buổi chiều mệt mỏi dần kéo tới, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.

Khi chạng vạng, nam hài đột nhiên tỉnh dậy, hắn mạnh bật dậy, đầu đầy mồ hôi, sợ hãi nhìn xung quanh. Nữ nhân chẳng biết lúc nào đã xoay người lại, nàng bị động tác bất ngờ của nam hài hất qua một bên, bất mãn ưm một tiếng.

"Anh sợ cái gì, tiểu Phàm đã qua nhà em gái em, hôm nay không trở lại."

Nam hài nhẹ nhàng thở ra, hít sâu nằm xuống.

Nữ nhân ôn nhu bò đến bên ngực nam hài, ngón tay ở trên lồng ngực đầy mồ hôi của nam hài khẽ vẽ. Nam hài cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nữ nhân một chút. Lúc này, nữ nhân nghe thấy trong bụng nam hài "thầm thì" vang lên hai tiếng. Nữ nhân nở nụ cười.

"Đói bụng sao?"

Nam hài gật đầu.

"Ta có chút đói, trong bếp có một con gà, sáng nay giết, anh sẽ làm canh gà nhé?"

Nam hài lại gật đầu.

Nữ nhân cong khóe miệng, nũng nĩu nói: "Em muốn anh làm cho em ăn."

Nam hài lại hôn trán nữ nhân, ở trần nhảy xuống giường, chỉ chốc lát, trong bếp truyền đến từng đợt mùi vị.

Nữ nhân sung sướng hài lòng nằm trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hơn 7h tối, nam hài và nữ nhân củng nhau ăn bữa tối. Nữ nhân vẫn không rời giường, nửa nằm trên giường, nam hài một ngụm lại một ngụm uy canh gà cho nữ nhân. Nữ nhân từng ngụm nuốt xuống, ánh mắt hàm chứa tình ý liếc mắt nhìn nam hài. Nữ nhân uống xong một chén canh, ăn vài miếng thịt gà, lại lần nữa nằm trên giường, nhìn nam hài ngốn nghiến đem canh và thịt gà còn lại đảo qua sạch sẽ. Sau đó, hai người ôm nhau cùng xem TV, nam hài nhìn màn hình không chuyển mắt một bộ phim bắ nhau, nữ nhân đối với tiết mục trên TV không có hứng thú, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ôn nhu nhìn nam hài.

Khoảng 10h hơn, nam hài đứng dậy mặc quần áo tử tế, nữ nhân vẫn không đứng lên, yên lặng nhìn nam hài. Nam hài mang giầy xong, ngồi vào bên giường, cúi xuống hôn môi nữ nhân một chút, nữ nhân lập tức ôm lấy nam hài.

"Lưu lại đi, đêm nay chỉ có hai người chúng ta."

Nam hài do dự.

"Sáng mai ngươi đi sớm một chút, được chứ? Theo bồi ta."

Nam hài gật đầu, lại lần nữa cởi giầy và áo, nghĩ nghĩ, lại cởi bỏ quần ngoài, chỉ còn một cái quần lót chui vào ổ chăn của nữ nhân, thuận tay kéo tắt đèn.

Trong bóng tối, nam hài ôm lấy nữ nhân, bàn tay tiếng vào trong quần áo nữ nhân, nữ nhân không mang nịt ngực, làn da lành lạnh. Tay nam hài trên bụng nữ nhân khẽ vuốt ve một hồi, hướng về phía trướng thoáng cầm lấy bộ ngực nhão của nữ nhân, khí lực trên tay cũng chậm chậm tăng lên, ngón tay vê đầu vú của nữ nhân, dùng sức xoa nắn lên.

Nữ nhân phát ra một tiếng rên rỉ không kiềm được, bàn tay hướng về phía hạ thể của nam hài đã sớm đứng thẳng.

Hai người như keo sơn triền miên một trận, hô hấp của nam hài càng ngày càng nặng, tiếng rên rỉ của nữ nhân cũng càng lúc càng lớn. Nam hài bỗng nhiên buông ngực nữ nhân ra, nhanh chóng cởi quần lót, gấp gáp kéo quần của nữ nhân. Nữ nhân lại đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức giữ chặt quần.

"Hôm nay không được!"

Dương vật hùng hổ của nam hài cố gắng đĩnh vào, làm sao nghe lọt lời nào, hắn đẩy tay nữ nhân, dùng sức xé rách quần, nữ nhân gấp đến độ loạn đá loạn đạp, trong miệng thỉnh thoảng nhỏ giọng cầu xin. Giường theo giãy dụa của hai người cọt kẹrung động, bất thình lình, một bạt tai "Chát" vang lên trên mặt nam hài.

Nam hài bị đánh đến mục trừng khẩu ngốc, động tác tay cũng đình chỉ, nửa ngày không lên tiếng. Nữ nhân có chút hối hận, vội ngồi dậy xoa nhẹ gương mặt nam hài. Nam hài không để ý đến tay nữ nhân, càng hướng bàn tay về phía quần của nữ nhân, nữ nhân vội vàng kéo lại.

"Vô lương tâm, anh còn muốn để em chịu tội hả?" Nữ nhân oán hận nói.

Tay nam hài lập tức ngừng lại, sau một lúc lâu, hắn mạnh bật đèn điện, nữ nhân vội lấy tay che khuất đôi mắt, nam hài kéo quần nữ nhân xuống một tý.

Một cổ mùi máu tươi đập vào mặt, hạ thể nữ nhân tràn đầy máu đỏ sậm, bông vải lót dưới thân cũng bị nhuộm đỏ một mảnh, âm mao bị máu dính vào đã khô, cứng rắng rối rắm thành một đám.

Nam hài cứng họng nhìn. Nữ nhân yếu ớt trừng mắt nam hài một cái, chậm rãi kéo quần lên, với tay tắt đèn, lại túm nam hài nằm xuống bên cạnh mình.

Nam hài cứng nhắc nằm bên cạnh nữ nhân hồi lâu, thân thủ đem nữ nhân kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc nữ nhân. Nữ nhân thuận theo dán trên ngực nam hài.

"Sao không nói cho ta?" Nam hài ôn nhu hỏi.

Nữ nhân từ trong ngực nam hài ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

"Ta đã cho ngươi biết, ngươi không thấy lá thư sao?"

Động tác của nam hài thoáng dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.