Phương Mộc nhìn ra
được, Chúc lão Tứ mấy ngày nay tâm tình không tốt.
Khi đi học, Chúc lão
Tứ thường ngồi hàng cuối cùng, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, trở lại
phòng ngủ, hắn cũng không thích phản ứng lại với mọi người, thỉnh
thoảng nằm trên giường nhìn ván giường tầng trên, hay ngồi ở trước
bàn vẽ loạn trên giấy, vẽ lại vẽ, liền một phen xé nát, nếu không
thì chính là ngồi trước máy tính lên mạng lúc lâu. Có một lần, lão
Ngũ thừa dịp Chúc lão Tứ đi nhà xí, trộm nhìn một chút trang hắn
đang lướt qua, đó là một trang web thần bí. Trong lòng Phương Mộc suy
đoán, đại khái là bởi vì Lưu Vĩ Lệ.
Lưu Vĩ Lệ chết, trong trường
học vừa mới khôi phục yên bình, lại gây nên một hồi sóng to gió lớn.
Ở bất luận nơi nào, căn tin, giảng đường, thậm chí WC, đều có thể
nghe được đủ loại suy đoán về chuyện này. Lưu truyền rất nhiều phiên
bản, có khi là Lưu Vĩ Lệ cùng thầy hướng dẫn tư thông, vợ thầy đem
nàngk đẩy xuống lầu; Có khi Lưu Vĩ Lệ chân đứng hai thuyền, cùng kẻ
thứ ba mượn danh nghĩa tăng ca hẹn hò ở tầng 24, đang lúc quan hệ bất
chính bị bạn trai bắt gian tại chỗ, bạn trai xấu hổ và giận dữ
không chịu nổi, đem nàng ném xuống lầu; Có người nói là bệnh tâm
thần phát tác ngoài ý muốn nên nhảy lầu; Càng kỳ quái hơn chính là
có người suy đoán tầng 24 có quỷ, nhập vào người Lưu Vĩ Lệ, đem
nàng giết chết sau đó làm thế thân.
Đối với cái chết của
Lưu Vĩ Lệ, Phương Mộc có chút đáng tiếc. Dù sao cũng là một cô gái
trẻ tuổi xinh đẹp, với loại phương thức rời khỏi nhân gian vô cùng thê
thảm này, sư tỷ trời sinh tính tình thích làm dáng, biết mình sau
này dung nhan hoàn toàn biến dạng như thế, đại khái sẽ cảm thấy
không cam lòng. Bất quá Lưu Vĩ Lệ dù sao cùng mình tiếp xúc không
nhiều, Phương Mộc càng quan tâm đến nguyên nhân cái chết của người
ngồi học cùng mình suốt 3 năm Chu Quân hơn. Đáng tiếc chính là, phương
diện này lại không có tin tức gì. Nhà trường sau khi liên tiếp xảy ra
hai vụ án mạng, đặc biệt mở một cuộc họp, để người phụ trách trở
về truyền đạt thái độ, nhà trường đang phối hợp với bộ phận cảnh
sát tích cực phá án, không được nghe tin đồn nhảm, phải tin tưởng
năng lực của cơ quan cảnh sát vân vân. Phương Mộc vô cùng phản cảm với
cái gọi là "Mất bò mới lo làm chuồng" này.
Chạng vạng ngày thứ 7
sau khi Lưu Vĩ Lệ chết, Phương Mộc chơi bóng rổ xong trở lại phòng
ngủ, tất cả mọi người đã ra ngoài tự học, chỉ còn Chúc lão Tứ
một mình nằm trên giường ngẩn người. Chúc lão Tứ mặc quần áo lúc
ban ngày, ống quần trên có chút bùn, một bộ dáng phong trần mệt
mỏi. Phương Mộc cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài, khi trở về thấy Chúc
lão Tứ đã thức dậy, ngồi ở bên cạnh bàn không biết loay hoay cái
gì.
Phương Mộc biết hắn
mấy ngày nay cảm xúc không cao, sẽ không nói với hắn, thu dọn cặp
sách chuẩn bị ra ngoài tự học, lúc ra cửa, Chúc lão Tứ gọi cậu
lại.
Phương Mộc quay đầu
lại, Chúc lão Tứ hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, không đợi mở miệng, hai
hàng lệ đã rơi xuống.
Phương Mộc tay chân rối
loạn, Tư béo này bình thường vô tâm vô phế, đây vẫn là lần đầu tiên
nhìn thấy hắn khóc.
Phương Mộc vội ngồi
xuống bên cạnh bàn, lại không biết nói gì, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai
hắn tượng trưng. Chúc lão Tứ cúi đầu nằm trên bàn, bả vai run run.
Khóc một hồi, Chúc
lão Tứ đứng lên, thở phào một cái, xé một khối giấy vệ sinh xì
mũi thật vang. Ngoảnh lại bình tĩnh hỏi Phương Mộc, "Cậu tin là
có quỷ không?"
Phương Mộc lúc này
mới chú ý tới trong túi nhựa trên bàn chứa một đống đồ chơi kỳ
quái, tựa hồ là một chút giấy bùa màu vàng viết ký tự ngoằn
ngoèo, một mảnh vải quấn lấy cây gậy trúc, còn có một sấp tiền
mả.
"Ngươi làm sao
vậy, Tứ ca?" Phương Mộc tận lực làm cho ngữ khí của mình không
lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tớ thật sự rất
yêu mến nàng!" Trong mắt Chúc lão Tứ thoáng cái lại tràn đầy
nước mắt.
Phương Mộc nhìn tự
phù và tiền mả trên bàn, trong lòng lặng lẽ tính toán, bừng tỉnh
đại ngột nói: "Cậu là muốn. . . . . . ."
"Đúng, hôm nay là
đầu thất của Lưu Vĩ Lệ, theo cách nói ở quê nhà chúng ta, người
chết đêm nay hẳn sẽ trở lại nơi nàng chết, chính là hồi hồn, ta ở
trên mạng tìm được một đại tiên ở đây, ta hướng hắn mua, không, xin
mấy thứ này, đêm nay chiêu hồn cho nàng, có lẽ nàng sẽ nói ra ai đã
hại nàng."
Phương Mộc suy nghĩ
một chút, "Đầu thất hình như là hồi gia của mình tìm thân nhân
chứ?"
Chúc lão Tứ bị hỏi
thoáng cái sửng sốt, "Có lẽ, có lẽ tiện đường hồi nơi chết
của mình nhìn lại luôn, dù sao cũng là nơi cuối cùng từng đến."
Hắn đứng dậy kéo tay Phương Mộc: "Trong phòng ta và ngươi quan hệ
tốt nhất (trong lòng Phương Mộc nói, thật không, ta sao không biết), hơn
nữa, ngươi lá gan lớn nhất (ta kháo, ta ngay cả đi WC kia cũng không dám
đi), đêm nay, ngươi cùng đi với ta nha."
Phương Mộc nhìn Chúc
lão Tứ, cân nhắc từ ngữ của bản thân, "Tứ ca, chúng ta dù sao
cũng là người từng được đi học. . . . . . . ."
"Vậy là ngươi nói
ngươi không đi nữa!" Nước mắt của Chúc lão Tứ lại chảy xuống,
ánh mắt chém đinh chặt sắt.
Phương Mộc vẫn là
người nhẹ dạ, nhìn Chúc lão Tứ lệ rơi đầy mặt, gật đầu.
Dựa theo kế hoạch của
hai người, khoảng 9h, Chúc lão Tứ dẫn đầu tiến vào tòa nhà hành
chính, mở ra cửa sổ WC lầu một, Phương Mộc đem một bao đồ vật kia
ném vào, lại từ cửa sổ WC bò vào trong. Chúc lão Tứ ở trong đó
ngốc đến 10h, lại bò ra tòa nhà hành chính, đương nhiên tốt nhất để
nhân viên trực ban trông thấy hắn đi ra, từ cửa sổ WC bò khỏi tòa nhà
hành chính. Sau khi xong việc, trước đó đã hảo bắt chuyện với Ngô
Hàm (đêm nay trực ban) mở cửa ký túc xá trở về phòng ngủ. (Kế
hoạch của tên óc heo này ban đầu là hai người cùng nhau nghênh ngang
cầm đống loạn thất bát tao kia công khai tiến đến tòa nhà hành
chính, Phương Mộc cho rằng sau khi tòa nhà xảy ra sự cố người vào
tòa nhà sẽ đặc biệt bị chú ý, cho nên tốt nhất cẩn thận chút.
Chúc lão tứ cho rằng ý kiến Phương Mộc rất quan trọng, cũng tỏ vẻ
như chọn Phương Mộc là không lầm người, trong lòng Phương Mộc nói:
Kháo!)
Thế nhưng lúc thực
hiện kế hoạch vẫn là có chút rắc rối nhỏ, cửa sổ WC lầu 1 bị
hàng rào sắt vững vàng che lại (đây đại khái là một trong những
phương pháp mất bò mới lo làm chuồng của nhà trường), sau đó Phương
Mộc đành phải đem đồ vật giao cho Chúc lão Tứ, kiên trì trốn ánh
mắt của nhân viên trực ban đi vào tòa nhà hành chính.
Hai người ở trong WC
tầng 17 không dám thở mạnh trốn đến 12h. (Chúc lão Tứ vừa vào tòa
nhà liền kích động vô cùng muốn ở lầu 3 đốt giấy tiền vàng bạc,
Phương Mộc nhắc nhở hắn nói hồi hồn bình thường phải chờ đến sau
nửa đêm, còn đưa phim > của Châu Tinh Trì làm
ví dụ, hơn nữa, mới 9h mà tại lan can tầng 3 đốt giấy tiền vàng
bạc, không bị phát hiện mới là lạ) vừa qua nửa đêm, hai người lặng
lẽ đến lầu 3. (Chúc lão Tứ còn muốn đi thang máy, Phương Mộc nhắc
nhở hắn làm vậy sẽ bị nhân viên trực ban phát hiện, Chúc lão Tứ
lại lần nữa tỏ vẻ cảm kích, mà Phương Mộc thì bắt đầu hoài nghi
cùng người này hành sự có phải là điều đúng đắn không.)
Hai người mở cửa sổ
hành lang tầng ba, đi ra ngoài lan can, trời rất lạnh, Chúc lão Tứ sau
khi run rẩy đốt giấy, liền phe phẩy gậy trúc lẩm bẩm, nhanh một
chút, vẫn là không có động tĩnh gì. Chúc lão tứ nghĩ nghĩ, cảm
thấy ngữ khí của bản thân không đúng, liền kéo dài thanh âm: "Vĩ
—— Lệ, cô —— mau —— quay —— lại —— a, là —— ai —— đã —— hại —— cô, tôi ——
sẽ —— báo —— thù —— rửa —— hận —— cho —— cô." Phương Mộc nghe xong
Chúc lão Tứ thanh âm dày đặc quỷ khí, sợ tới mức toàn thân run lên.
Lại nói nửa ngày, vẫn không thấy hương hồn mỹ nhân đúng hẹn đến, hai
người đành bỏ cuộc. Lúc này Phương Mộc mới nhớ tới, ra không được.
Phương Mộc và Chúc
lão Tứ thương lượng một chút, quyết định ở trong nhà xí ngủ một
đêm, sáng hôm sau khi người trong tòa nhà hành chính đến làm, lại lén
chuồn ra.
Sàn đá cẩm thạch của
WC lạnh như băng. Giằng co đến hơn nửa đêm Phương Mộc dựa lưng vào hệ
thống sưởi hơi, oán giận Chúc lão Tứ vài câu, chậm rãi ngủ, không
biết ngủ bao lâu, lại bị Chúc lão Tứ đẩy tỉnh.
"Chuyện gì!"
Phương mộc xoa đôi mắt, không kiên nhẫn hỏi.
Ánh mắt Chúc lão Tứ
trong bóng đêm lập lòe, "Ngươi nói, chúng ta có phải đến sai nơi
rồi không?"
"Cái gì?"
"Vĩ Lệ là ở một
nơi nào đó ở lầu trên ngã xuống, tuy rằng chết ở trên lan can, nhưng
là ở phía trên ngã xuống a."
Mắt Phương Mộc trừng
lớn: "Wow, cũng đúng."
Chúc lão Tứ tinh thần
tỉnh táo, "Ngươi có nhớ lúc chúng ta học qua luật hình sự, hành
vi phạm tội phát sinh cùng kết quả phát sinh đều thuộc loại phạm
tội, với loại đẩy này, Vĩ Lệ ngã xuống chỗ nào cũng có thể tính
toán a."
Phương Mộc thật sự
không muốn vào lúc này cùng hắn thảo luận vấn đề luật hình sự,
cậu cũng không cho rằng sau khi Lưu Vĩ Lệ chết vẫn có tinh thần nghiên
cứu khoa học như vậy, bất quá cậu vẫn đồng ý cùng Chúc lão Tứ lên
tầng 24 nhìn xem.
Hai người đầu đầy mồ
hôi bò lên tầng 24, trong hành lang tối om, Phương Mộc nhìn phòng
photocopy như ẩn như hiện trong hành lang hắc ám, không khỏi đánh một
cái rùng mình. Chúc lão Tứ trái lại hoàn toàn hứng thú, hắn không
do dự lôi kéo Phương Mộc về phía trước, lặng lẽ hướng đến phòng
photocopy.
Khoảng cách đến phòng
photocopy càng ngày càng gần, bất thình lình, trái tim Phương Mộc trở
nên kinh hoàng, đột nhiên phát sinh một loại dự cảm xấu. Cậu muốn
kéo Chúc lão Tứ, thế nhưng không kịp đụng tới Chúc lão Tứ, hắn đã
đứng lại. Phương Mộc nhìn về phía trước, cảm giác máu huyết toàn
thân đều đông cứng.
Phòng photocopy mở
cửa, hai bóng người đứng trước cửa.
Thật sự có quỷ.
Phương Mộc và Chúc
lão Tứ đứng trong hành lang. Phương Mộc gắt gao nhìn chằm chằm hai
bóng người mơ hồ trước mặt. Trong bóng tối, nhìn từ thân hình, là
một nam một nữ.
Hai người? Phương Mộc
chợt nghĩ, chẳng lẽ Chu Quân cũng tới rồi?
Hai bóng người đối
diện yên lặng nhìn Phương Mộc và Chúc lão Tứ.
Chúc Lão Tứ run rẩy
nhẹ giọng nói: "Vĩ Lệ, là cô sao?"
Một trong hai bóng đen
đối diện phát ra một tiếng thét đinh tai nhức óc, lập tức tê liệt
ngã xuống.
Phương Mộc bị tiếng
thét chói tai này dọa đến hồn phi phách tán, theo bản năng kéo tay
Chúc lão Tứ xoay người bỏ chạy, vừa chạy đến trước cầu thang, liền
trông thấy vài ánh đèn pin từa dưới rọi lên, kèm theo vài tiếng hét
lớn: "Ai, làm gì đó?"
Lúc Phương Mộc và
Chúc lão Tứ bị thầy giám thị từ phòng bảo vệ mang về phòng ngủ,
đã là 9h sáng.
Đêm qua phòng bảo vệ
và nhân viên trực ban của tòa nhà hành chính trong khi tuần tra, thời
điểm tuần đến tầng 23, đột nhiên nghe được từ tầng 24 truyền đến một
tiếng thét, vài nhân viên của phòng bảo vệ chạy lên trên lầu, vừa
vặn gặp Phương mộc và Chúc lão Tứ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới,
Phương Mộc đứt quãng chỉ hướng phòng photocopy nói: "Quỷ. . . .
.Có quỷ!" Vài người cường tráng can đảm đi đến cửa phòng
photocopy, chứng kiến một nam một nữ ngồi phịch trên mặt đất, nữ đã
ngất đi, nam tuy rằng không bất tỉnh, thế nhưng đã một quần đã đầy
nước tiểu.
Qua điều tra, nam gọi
Tống Bác, nữ gọi Cổ Phi Phi, hai người này là một đôi tình nhân khoa
kinh tế, buổi tối chạy vào trong tòa nhà hành chính ân ái, vì sợ
người phát hiện, trên tầng 24 lại đặc biệt không có người đến,
(kháo, Phương Mộc nghĩ, đây mới là kẻ kiên định theo chủ nghĩa duy
vật) vừa vặn cửa phòng photocopy không khóa, chạy vào trong một phen
mây mưa. Xong xuôi sự tình, thời điểm mở cửa đi ra hành lang gặp hai
bóng đen, trong đó một người cầm cây gậy trúc, tương đối giống với
nhị quỷ hắc bạch vô thường trong truyền thuyết cầm gậy đại tang, đặc
biệt người cầm còn giả tiếng quỷ mà hô tên Lưu Vĩ Lệ từng té lầu
bỏ mình ở đây, thế giới quan của hai người thoáng chốc sụp đổ, nữ
bị dọa ngất ng tại chỗ, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Chuyện hai người kia
tuy rằng không sạch sẽ, thế nhưng dù sao cũng có thể tin. Mà Phương
Mộc và Chúc lão Tứ thì có vẻ tương đối đáng nghi.
Chúc lão Tứ kiên trì
nói hai người là đến kính ái sư tỷ đốt chút giấy, để ký thác nỗi
thương nhớ. Bảo vệ hỏi cây gậy trúc kia là gì, Chúc lão Tứ ấp úng
nói đó là khi mua tiền mả thì được tặng, mua một tặng một. Người
của phòng bảo vệ đương nhiên không tin, nói cạnh nói khóe kẻ phạm
thội thường đều quay về hiện trường nhìn xem, còn thông tri cho cục
công an. Cục công an đến là hai cảnh sát một già một trẻ, hỏi vài
câu, lại đem bọn họ thả về. Lúc gần đi, cảnh sát lớn tuổi cười hỏi
bọn họ là không phải tính toán gọi hồn người chết chứ, để hảo báo
thù cho người chết, Chúc lão Tứ hưng phấn vừa muốn phát biểu ý
kiến, đã bị Phương Mộc một phen chặn lại lôi đi.
Phương Mộc và Chúc
lão Tứ tinh bì lực tẫn ngồi ở trên giường, nhân viên hướng dẫn mắng
bọn họ vài câu rồi bỏ đi. Trải qua một đêm kinh hách này, Phương Mộc
đã khốn đốn muốn chết, cậu tung chăn, quần áo cũng chưa cởi, liền
chui vào, hồi lâu, lại ngủ không được.
Chúc lão Tứ cũng
thế, hắn trằn trọc giằng co nửa ngày cũng ngủ không được, sau lại
dứt khoát tung chăn ngồi dậy, hướng phía Phương Mộc "Hư hư"
hai tiếng, Phương Mộc nhắm mắt lại không phản ứng hắn. Hắn cảm thấy
không thú vị, chỉ một mình ngồi trên giường lẩm bẩm.
"Tớ biết tớ liên
lụy cậu, xin lỗi. Thế nhưng. . . . . . . .aizzz."
Chúc lão Tứ thở dài,
"Nói thật cho cậu biết, đêm hôm đó tớ đã đến tòa nhà hành
chính."
Phương Mộc thoáng cái
tỉnh táo lại.
"Tớ vốn muốn
mượn cơ hội này cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn một chút, tớ vừa quẹo
vào hành lang, liền trông thấy phòng photocopy sáng đèn, Vĩ Lệ và
người nào đó nói chuyện, ta tưởng là bạn trai nàng, liền trở về.
Hiện tại ngẫm lại, có lẽ chính là người kia hại Vĩ Lệ."
Chúc lão Tứ khụt
khịt mũi, "Mấy ngày nay tớ đều nghĩ, nếu lúc ấy tớ tiến vào,
có lẽ Vĩ Lệ sẽ không phải chết, do đó, tớ cuối cùng cảm thấy ta
thiếu nợ nàng. Cho nên. . . . . . ."
Phương Mộc nhảy dựng
lên.
"Lão Tứ, ngươi
cần phải đến chỗ cảnh sát!"