Nàng đem chuyện Hải Quý Phi mang thai nói cho hoàng thượng biết. Nhưng Mãn Vọng Triết không có phản ứng gì.
Nàng mới nói:
“ Thần thiếp muốn hoàng thượng suy nghĩ cho kỹ có nên giữ đứa trẻ này lại hay không?”
Khuynh Thành nhớ đến truyện năm đó mẫu thân nàng bị người ta hại chết.
“ Bởi vì thần thiếp không tin tưởng cô ta. Ban đầu chẳng phải người hoàng thượng lật thẻ bài thị tẩm là Tưởng Gia Nghi con gái của Tưởng thiếu sư sao?. Vậy thì vì lý do gì lại trở thành Tạ Hải Duyên thứ nữ nhà Tạ thái phó? Thần thiếp tin rằng một người thông minh như hoàng thượng chắc hẳn cũng đã biết nguyên nhân của việc này!.”
Năm đó Tạ Hải Duyên mua chuộc người bên cạnh Mãn Vọng Triết để tráo đổi thẻ bài.
Mãn Vọng Triết về sau đương nhiên biết được nhưng Tạ Hải Duyên lại đem gia cảnh khó khăn ra lấy lòng thương hại của hắn.
Mà Mãn Vọng Triết là người dễ mềm lòng đương nhiên sẽ cho qua.
“ Nữ nhân như vậy có thể làm một người mẹ tốt sao?. “
Mãn Vọng Triết hỏi Khuynh Thành:
“ Vì sao đến chuyện này nàng cũng biết?”
Từ trước đến nay chuyện này được bảo mật rất kỹ.
Khuynh Thành khẽ cười.
“ Sao thần thiếp lại không biết?.Còn rất nhiều chuyện người không ngờ đâu. Hoàng thượng chẳng phải người sai Hoàng Phong theo dõi thần thiếp sao?”
Nàng nói đến tên đó thì tức giận, càng nói càng tức.
Hắn nhìn nàng trong lòng có một câu hỏi?
( Sao có thể thông minh như vậy?)
“ Đã theo dõi ta còn câu dẫn luôn nô tì thân cận của ta. Hoàng thượng chắc chắn người không đoán được rằng tên đó đem hết mọi chuyện kể cho tiểu Thúy nghe đâu. “
Lúc này cả người trầm tính như Mãn Vọng Triết cũng phải tức giận trong lòng âm thầm nghĩ khi về sẽ trừng phạt Hoàng Phong như thế nào.
“ Trẫm rất thắc mắc tại sao nàng có thể bình thản như thế này? “
Khuynh Thành không hiểu thế thái nhân tình gì cả liền hỏi,:
“ Vậy thần thiếp nên có biểu hiện gì? “
Ngự bút chỉ còn chút nữa là bị bẻ gãy, hắn trầm giọng nói với nàng.
“ Nàng là nữ nhân không có trái tim.”
Nói xong hắn liền đi.
Nhìn theo bóng lưng đó nàng chợt nghĩ giá như nàng là một người bình thường thì tốt biết mấy.
Nàng không có thù hận trong lòng chắc chắn ngày ngày ngoan ngoãn giúp hắn quản lý hậu cung.
Khuynh Thành còn nghĩ thương hại hắn. Làm hoàng thượng rất mệt, chuyện triều chính chưa lo xong đã phải lo chuyện hậu cung.
Hoàng hậu như nàng không giúp ích được gì còn suốt ngày đi gây rối.
Cũng vào giờ phút này tin tức Hải Quý Phi mang thai lớn như vậy mà trong hậu cung chẳng có chút động tĩnh gì.
Đến cả Vân phi_ Lý Bạch Vân là người thích hóng chuyện nhất cũng rất im lặng.
Nhưng mà chẳng phải trước bão lớn luôn có mưa rào thường xuất hiện hay sao?
Tuy nhiên ở Đông thường cung cung của Tuyền phi thì rất náo nhiệt.
Sự náo nhiệt này chẳng phải vì có chuyện thị phi mà là Tuyền phi và Diễm phi cùng phau chơi đá dế.
Con dế của Lữ Đông Tuyền bị con Vũ Phong của Cao Diễm Châu đá gãy mất cái đầu.
Kết quả Tuyền phi la um sùm một trận đòi bắt con dế khác to hơn để đấu lại.
Nhưng mà dế là do hoàng thượng ban mỗi người một con.
Chúng nó đều từ ngoài cung vào, trong cung làm gì có mà bắt.
“ Tuyền phi chuyện Hải Quý Phi mang thai muội không lo sao?”
Lữ Đông Tuyền lắc đầu.
“ Tỷ là con gái của tướng quân từ nhỏ cầm đao luyện võ nên không biết mấy chuyện đấu đá trong nội viện đó thôi. “
Cao Diễm Châu là người như thế nào cả hoàng cung đều biết.
Cô ấy thẳng thắn, ngây thơ và dễ dụ....mấy chuyện đấu đá trong hậu cung cô ấy làm sao biết!.
Tuyền phi lại nói tiếp.
“ Ngang bằng vai vế với chúng ta có Vân phi là người lắm mưu nhiều kế. Trên chúng ta còn có hoàng hậu nương nương.
Chúng ta chỉ cần im lặng ngồi xem vở kịch này là được rồi.
Thật ra cách sinh tồn trọng hậu cung không nhất thiết phải hại người mới lợi mình. Nói đúng hơn người biết mình có địa vị như thế nào thì nên an phận mới có thể sống. “
Cao Diễm Châu rất đồng ý với quan điểm này.
“ Muội nói vậy ta mới nghĩ đến hoàng hậu nương nương đâu phải là người dễ dàng để người khác vượt mặt mình. Lần này Hải Quý Phi coi như thảm rồi.”
Họ có thể không tham gia vào chuyện này nhưng người ngoài cuộc luôn sáng suốt.
Hoàng hậu thích gây chuyện như vậy chẳng lẽ nào lại im lặng.
Hải Quý Phi cho dù có thông minh cũng không bao giờ đấu lại.
Lữ Đông Tuyền nhìn ra ngoài cửa.
“ Tỷ xem chúng ta đến bao giờ có thể có một đứa con đây. Ta thật sự có chút ngưỡng mộ Hải Quý Phi. “
Cao Diễm Châu cũng không được vui.
“ Muội yêu hoàng thượng như vậy? Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để muội chịu thiệt thòi. Có con hay không chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. “
Lữ Đông Tuyền nhìn cô ấy.
“ Tỷ nói chuyện của ta nhưng sao không thử nghĩ xem chuyện của chính mình. Không phải tỷ cũng yêu hoàng thượng hay sao?”
Cao Diễm Châu thở dài.
“ Ta đương nhiên yêu người nhưng mà ta sợ mình dành không lại hoàng hậu nương nương.”
Họ đều là người thông minh đương nhiên biết rõ con tim của bậc đế vương là dành cho ai.