Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 57: Chương 57: Lãnh cung




Khuynh Thành được hai ma ma đưa tới lãnh cung.

Tiểu An và Tiểu Thúy không được phép đi cùng.

Lãnh cung quanh năm âm u lạnh lẽo, đến ánh sáng muốn chiếu vào cũng khó khăn.

“ Nương nương sau này vào đây người nhớ bảo trọng. Người đã vào đây rồi muốn ra cũng khó, mà cho dù có ra được cũng biến thành bộ dạng thân tàn ma dại. “

Vị ma ma đi cùng có ý tốt nhắc nhở nàng.

Trước đây nếu như không có nàng cứu giúp thì mạng này của bà ấy sẽ vì bệnh tật mà bị diêm vương lấy đi rồi.

“ Đa tạ tấm lòng của ma ma!”

Nói xong nàng bước vào, cánh cửa của lãnh cung cũng đóng lại.

“ Lãnh cung đúng là rất lạnh lẽo, thị vệ canh cửa cũng không có. “

Mấy con chuột giống như lâu lắm rồi mới gặp người liền vui vẻ chạy lung tung.

Có con còn gặm chiếc hài ( đôi giày) của nàng.

Khuynh Thành không những không sợ mà con vui vẻ cười rất thoải mái.

“ Bọn họ không ai hoan nghênh ta vậy mà ở nơi này lại được mấy đứa chào đón như vậy. “

Mấy con đằng sau cánh cửa cũng chui ra.

Tụi nó kêu lên mấy tiếng chít chít.

Khuynh Thành liếc mắt nhìn chúng.

“ Lại còn kêu chít chít, mấy đứa hình như rất có linh tính. Có khi nào mấy năm sau mấy đứa có thể tu thành tinh hay không?”

Nàng ngồi xuống cái giường cũ kỹ trong phòng.

“ Bổn cung..... “

Nàng lấy chút thức ăn trong tay nải bỏ xuống sàn. Đám chuột nhỏ vui vẻ bu đến thi nhau giành giật thức ăn.

“ Mấy đứa xem ta đúng là trí nhớ không được tốt. Đến giờ phút này mà vẫn còn cho rằng mình là hoàng hậu. “

Sóng gió kéo tới nhưng đau thương có hiện hữu hay không là do cách sống của con người.

Cũng giống như hiện tại mặc dù hoàng thượng nhốt nàng vào lãnh cung nhưng ít ra hắn cảm thấy an lòng.

An lòng vì từ giờ trở đi Khuynh Thành không cần thiết phải đối diện với cảnh đấu đá trong hậu cung.

Càng không cần thiết vì ám ảnh trong quá khứ mà suốt ngày suy nghĩ không đâu.

“ Hoàng Phong, lãnh cung là nơi như thế nào?”

Hoàng Phong đang ở trên nóc nhà vừa nghe tiếng hoàng thượng thì tránh không kịp liền rơi xuống đất.

Sau đó lại đi cà nhắc vào thư phòng diện kiến thánh giá.

“ Bẩm hoàng thượng lãnh cung là nơi ban ngày nắng nóng, ban đêm thì lạnh lẽo. Âm khí dày đặc.....chưa kể còn có rắn và chuột. “

Mãn Vọng Triết đặt bút xuống, ngước lên nhìn y.

“ Khuynh Thành vào đó đã được một ngày, nàng ấy sống có tốt không?”

Hoàng Phong hí hửng kể lại:

“ Hoàng thượng yên tâm nương nương vào lãnh cung sống rất tốt. Tuy không có người theo hầu nhưng nương nương cũng không than một câu. Với lại số ít lương thực mang theo nương nương còn đem chia cho đám chuột nhỏ ở đó.”

Nói đến đây Hoàng Phong lập tức nhận ra có điểm bất thường.

Hoàng hậu nương nương nói chuyện với mấy con chuột đó như chuyện với con người vậy.

Chắc không phải bị đày vào lãnh cung chịu không nổi đã kích nên phát điên đó chứ?

“ Hoàng thượng có cần thuộc hạ làm gì không?”

Mãn Vọng Triết suy nghĩ rồi mới phân phó cho thuộc hạ của mình.

“ Sau này kêu nô tài đem cơm đưa tới lãnh cung nhiều một chút. Còn nữa nhớ chuẩn bị đồ ăn cho mấy con chuột.....nàng ấy muốn nuôi thì cứ để nàng ấy nuôi. “

Hắn ở trên triều chưa chắc đã phải hao tâm, tốn trí như thế này.

“ Thuộc hạ sẽ phân phó cho người thân cận làm. Dù sao nương nương vào đó khó tránh có người nãy ra ý xấu hạ độc vào thức ăn. “

Trong lòng tên tiểu tặc này nãy ra một ý tưởng rất hay:

Hoàng hậu nương nương bị đày vào lãnh cung không hẳn là chuyện xấu, ít ra còn nhận được ân sủng.

Sau này vì tiền đồ của mình xem ra ta phải nịnh nọt nương nương nhiều hơn mới được.

Đang suy nghĩ không đâu đột nhiên hỏi một câu lập tức kéo lý trí của y trở về.

“ Bên phía hoàng đệ và nhiếp chính vương hiện tại tình hình như thế này nào rồi. “

Đang yên đang lành hoàng thượng đột nhiên hỏi đến hại vị thế tử gia chắc không phải lúc trên đại điện hai người họ nói giúp nương nương vài câu nên hoàng thượng ghen rồi.

Hoàng Phong trong lòng thầm khẳng định điều đó.

“ Bẩm hoàng thượng, vương gia ngay sau khi trở về rất bình thường chỉ có vương phi trước mặt ngài ấy nói vài câu làm vương gia tức giận nên đem vương phi nhốt vào nhà kho trong phủ rồi “

Tuy vương phi và hoàng hậu không phải tỷ muội ruột thịt nhưng đều nhận được sự dạy dỗ từ Khuynh gia.

Nếu hoàng hậu nương nương là người khôn ngoan thì vương phi lại là nữ nhân không biết lượng sức mình.

“ Còn về phần nhiếp chính vương.....ngài ấy đang ở thao trường luyện võ.”

Hoàng thượng lạnh nhạt hỏi một câu.

“ Tại sao nhiếp chính vương lại ra thao trường luyện võ?”

Hoàng Phong cúi đầu nói.

“ Ngài ấy nói muốn luyện võ sau đó lập kế hoạch lật đổ hoàng thượng rồi cứu hoàng hậu nương nương ra ngoài. “

Càng nói âm thanh càng nhỏ

Ánh mắt của Mãn Vọng Triết đột nhiên tối sầm.

Ly trà để trên bàn đáng giá một ngàn lượng vàng cũng bị quăng xuống đất không thương tiếc.

“ Truyền lệnh trẫm phái nhiếp chính vương đi xuống vùng Đông Bắc canh biên giới phía bắc một tháng. Hai ngày sau lập tức chấp hành. “

Vùng Đông Bắc quanh năm lạnh giá hoàng thượng đầy nhiếp chính vương lên đó chính là muốn lấy mạng người ta mà.

Nhưng cũng may thời hạn chỉ có một tháng nếu không e rằng cái mạng của nhiếp chính vương có lớn đến cỡ nào cũng không chịu được.

“ Thuộc hạ sẽ phân phó cho quản sự công công đi truyền chỉ. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.