Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 56: Chương 56: Phế hậu




Tôi từng nghe ở nơi nào đó về một câu nói:

* Im lặng chính là khoảng khắc đáng sợ nhất đối với những ai yêu nhau thật lòng *

Trong câu chuyện tôi sẽ cho các bạn biết vì sao tôi lại cảm thấy câu nói này rất ý nghĩa

Khuynh Thành nhìn người nam nhân đứng trước mặt mình, nàng cố gắng nhìn thật kỹ để khắc ghi hình dáng anh tuấn, uy vũ đó vào tim.

Bởi vì có lẽ sau ngày hôm nay những gì lẽ ra nên kết thúc cũng đã đến lúc phải kết thúc.

Mối quan hệ này ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm.

Là nàng kéo tất cả mọi người vào rắc rối không đáng có.

Là nàng làm cho nam nhân yêu nàng và nam nhân nàng yêu phải đau lòng.

Mãn Vọng Triết im lặng một lúc đột nhiên hỏi nàng.

“ Nàng trả thù xong rồi thì lập tức muốn vứt bỏ trẫm có phải không?”

Nữ nhân đáng ghét này nàng có hiểu phong tình là gì không?

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn trả lời.

“ Phải!”

Hắn quay lưng bước đi ngồi lên ngai vàng.

Từ trên vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống người con gái nhỏ bé nhưng lại hết sức cứng đầu hắn thở dài.

“ Trẫm tuyên bố phế bỏ ngôi vị hoàng hậu của trưởng nữ Khuynh gia, đầy vào lãnh cung. Lập tức thi hành!”

Ai mà không biết hắn yêu nàng như thế nào.

Một loại tình yêu không cần báo đáp, nguyện vì nàng làm tất cả.

Nhưng hiện tại thì sao.?

“ Xin hoàng thượng khai ân.!”

Vọng Xuyên vương gia _ Mãn Vọng Xuyên quỳ xuống, cúi đầu dưới chân thiên tử.

Khuynh Thành, lần này xem như là lần cuối cùng ta vì muội làm chuyện này.

Xem như là một món quà tặng cho Khuynh Thành trong quá khứ.

Tặng cho người con gái mà bổn vương yêu.

“ Hoàng hậu tâm trạng không khỏe làm chuyện hồ đồ. Xin hoàng thượng khai ân.”

Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc cúi đầu hành lễ.

Khuynh Thành nàng là người con gái rắc rối nhất bổn vương từng gặp.

“ Bổn cung không cần người khác nhúng tay vào chuyện của mình. “

Nói xong nàng mặc kệ tất cả, uy phong bước ra khỏi đại điện.

Vừa đúng lúc cơn mưa rào rơi xuống mái hiên.

Cho dù chỉ là thoáng qua nhưng những gì lưu lại luôn là điều tuyệt vời nhất cũng có thể là bi thương nhất.

Vì hoa mẫu đơn nàng trồng lụi tàn rồi.

Lại nói đến chuyện còn đang dang dở vừa rồi.

Khuynh tướng quân cúi đầu nói:

“ Hoàng thượng, giết nữ quyến nhà quan là đại tội chém đầu xin hoàng thượng sớm ngày định đoạt để trả lại công đạo cho thê tử của thần! “

Mãn Vọng Triết im lặng không hề lên tiếng.

Thái hậu tức giận quay lưng bước đi.

“ Nếu hoàng thượng đã không muốn giải quyết chuyện này chi bằng cứ để ai gia ra tay!”

Nhưng lại bị Hoàng Phong nhanh chóng chặn lại.

Mãn Vọng Triết từ trên cao nhìn chằm chằm thái hậu khiến cho cả đại điện nhất thời lâm vào im lặng.

Đôi mắt hiện lên vẻ sắt bén, con ngươi đen nhánh sâu thẳm khiến người khác không lường được.

“ Nữ nhân của trẫm nếu ai dám đụng vào nàng thì đừng trách trẫm ra tay độc ác. “

Dù sao là một câu nói nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Suy cho cùng thì chẳng phải hắn muốn cảnh cáo những đại thần trong triều thôi sao?

Nhưng cũng đâu nhất thiết lấy thái hậu ra làm bia đỡ đạn.

Tuy nhiên thái hậu vẫn tức giận.

“ Hoàng thượng lẽ nào muốn ra tay với cả ai gia?”

Mãn Vọng Triết nghe vậy bình tĩnh nói với thái hậu một câu.

“ Dạo này thái hậu sức khỏe không tốt, trẫm lệnh cho Khuynh tướng quân hộ tống thái hậu đến sơn trang nghỉ dưỡng. “

Một mặt giải quyết được cục diện rắc rối này.

Mặt khác để Khuynh Kỳ Phong tránh xa hoàng thành.

Hắn nói vậy cũng đồng nghĩa cảnh cáo Hải Quý Phi và Vân phi.

Khuynh Thành bây giờ không còn là hoàng hậu những nữ nhân này sẽ tìm nàng gây chuyện.

Buổi chiều cùng ngày Khuynh Thành ở lại Khuynh Sắc cung, trên tay nàng cầm hộp gốm trắng đựng tuyết liên hoa mà Mãn Vọng Triết tặng cho nàng.

Tiểu Thúy mặt mũi tèm lem, khóc lóc một phen.

“ Nương nương đi rồi nô tì phải làm sao? “

Khuynh Thành khẽ cười nàng xoa nhẹ mái tóc của Tiểu Thúy.

“ Còn gọi ta là nương nương làm gì nữa? Bây giờ ta đâu còn là hoàng hậu. Tiểu Thúy, ta đi rồi ngươi nhớ phải đi theo Nghi tần. Cô nương đó là người duy nhất trong cung biết an phận, tính tình lại tốt chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. “

Tiểu Thúy nếu đi theo Tưởng Gia Nghi thì nàng sẽ an tâm hơn nhiều.

Nãy giờ Tiểu An vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng không nói câu nào, từ đầu đến cuối chỉ âm thầm giúp nàng cởi bỏ phụng y, trang sức quý giá xuống.

“ Tiểu An ngươi không có chuyện gì muốn nói hay sao?”

Tiểu An lắc đầu rồi lại tiếp tục bới tóc cho nàng.

Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó qua chiếc gương đồng trước mặt.

Tiểu An đi theo nàng lâu như vậy rồi quả thật thay đổi rất nhiều, con người cũng trở nên rất điềm đạm.

“ Tiểu An....ngươi chẳng phải yêu vương gia sao?. Huynh ấy là một người tốt ngươi phải cố gắng đừng để vụt mất. “

Nàng nói xong tiểu An không nói gì mà hành lễ xong đi ra ngoài.

Khuynh Thành quay sang nói với Tiểu Thúy.

“ Sau này nếu có cơ hội gặp mặt vương gia thì ngươi hãy nói ta nhờ huynh ấy thay ta chăm sóc tiểu An.”

Tiểu Thúy nhìn nàng rồi gật đầu nói.

“ Nương nương, nô tì biết rồi. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.