Khuynh Thành mặc phụng y màu tím cà trang nhã, nàng trang điểm và cài tóc có phần đơn giản hơn mọi ngày.
Nhưng chung quy cho dù như thế nào thì vẻ đẹp quốc sắc thiên hương nổi danh khắp thiên hạ vẫn không bị phai mờ.
Mãn Vọng Xuyên ngồi bên châu hoa mẫu đơn to trong sân, hai mắt nhìn nàng.
Cũng đã lâu chàng chưa gặp Khuynh Thành thấy nàng thay đổi khá nhiều mới nhận ra rằng nàng không còn là tiểu cô nương của ngày xưa nữa rồi.
“ Vọng Xuyên vương gia không ở yên trong phủ lo chuyện hôn lễ với Khuynh Tâm muội muội mà tới chỗ bổn cung làm gì?”
Khuynh Thành yêu chàng làm gì có chuyện muốn chàng kết hôn cùng nữ nhân khác nhưng Khuynh Tâm từng một lần hại nàng tí nữa phải mất mạng vì Vọng Xuyên vương gia.
Khuynh Thành nhất định khiến cho cô ta sống mà không bằng chết,yêu nhưng không được đáp đền và còn.... ngày ngày để cô ta chứng kiến người mình yêu đem lòng nhớ thương nữ nhân khác.
Nhưng nàng nào biết được câu nói của mình như một con dao đâm thẳng vào tim Mãn Vọng Xuyên.
“ Huynh đến chỉ muốn hỏi muội dạo này sống có tốt không?. Hoàng huynh đối với muội có tốt không? Và muội có nhớ ta hay không?”
Đã một tháng rồi Hoàng thượng không thăm nàng tuy nhiên vẫn đặc biệt xử lý toàn bộ những tai mắt của chàng. Lần này Mãn Vọng Xuyên vì muốn gặp nàng bất chấp sự cấm kỵ mà vào hậu cung thăm hỏi.
“ Bổn cung đã nói cho dù sau này ta có ra sao cũng không liên quan đến Vọng Xuyên vương gia. Mong vương gia đừng quá bận tâm. “
Nàng nói xong lại sai tiểu An vào kho lấy một cặp dây chuyền mã não ra đem tặng cho chàng.
Khuynh Thành nhìn chàng cũng lịch sự cười.
“ Vọng Xuyên vương gia hai ngày nữa thành thân. Dù sao thì giữa hai ta cũng từng có quen biết,nay bổn cung đem cặp dây chuyền quý giá này đem tặng coi như là cảm ơn vương gia bao lâu nay đã chiếu cố. “
Dây chuyền mã não vừa được thiết kế tinh tế, tỉ mỉ lại rất bắt mắt.
Người tặng thì có lòng chỉ sợ người nhận đau lòng.
“ Nếu muội sống tốt thì huynh đã rất vui chỉ là cặp dây chuyền này huynh không thể nhận. “
Nói rồi Mãn Vọng Xuyên nhanh chóng rời đi.
Khuynh Thành đứng nhìn theo bóng lưng quen thuộc nhưng có chút xa lạ, trong lòng nàng cùng lúc có rất nhiều cảm giác lạ kỳ.
Người này đi,kẻ khác lại tới.
Một canh giờ sau hoàng thượng nghe tin thuộc hạ báo rằng Vọng Xuyên vương gia đến thăm hoàng hậu thì lập tức tới Khuynh Sắc cung của nàng.
Mãn Vọng Triết mặt nặng mặt nhẹ nhìn nàng.
“ Không biết cơn gió nào đưa hoàng thượng tới đây?.”
Hắn im lặng không nói gì.
Khuynh Thành có chút ngượng ngùng gượng cười.
Nàng lại nói:
“ Nếu đã tới chi bằng hoàng thượng ở lại đây cùng thần thiếp dùng bữa đi.”
Khuynh Thành có thể tàn nhẫn chặt đi cánh tay phải của Khuynh Vân mà không hề thấy sợ hãi, có thể đối mặt với cái chết mà không hề rơi nước mắt. Nhưng tuyệt đối khi ở trước mặt người nam nhân này nàng sợ hãi, nể phục, kiêng dè.
Mãn Vọng Triết đi tới trước mặt nàng,hắn cao lắm Khuynh Thành phải ngước mặt lên mới có thể nhìn thấy biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt sắt lạnh của hắn.
“ Nàng và hoàng đệ gặp nhau ôn lại chuyện xưa! Nàng không có gì muốn giải thích với trẫm sao?”
Khuynh Thành nhìn hắn, quan sát thật kỹ càng biểu cảm trên khuôn mặt ấy.
Hắn là đang ghen hay chỉ là vì sỉ diện của một nam nhân không cho phép hắn đứng nhìn thê tử mình nói chuyện với nam nhân khác.
“ Hoàng thượng có phải người quên rồi không? Thần thiếp và ngài chỉ đơn thuần là trên phương diện hợp tác với nhau mà thôi.”
Nếu chỉ là hợp tác thì hà cớ gì suốt ngày Mãn Vọng Triết phải lo lắng nàng bị người khác ám sát, phải quản chuyện ân ái cùng kẻ khác.
Hắn có thể không yêu nàng sâu đậm nhưng nhận thức nói cho hắn biết rằng mình thích nàng.
Chỉ đơn thuần là thích!
“ Hoàng hậu của trẫm đúng là trí nhớ không tốt. “
Mãn Vọng Triết nâng cằm nàng lên bóp mạnh.
Coi như trừng phạt cái tính ngang ngạnh, cứng đầu cứng cổ của nàng.
Cơn đau truyền tới một cách nhanh chóng nhưng nàng không khóc, thậm chí Khuynh Thành còn nhíu mày nhìn hắn.
“ Nàng là thê tử của ta!”
Mãn Vọng Triết nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng nghe ra lại khiến kẻ khác rùng mình.
Thê tử sao?
Khuynh Thành thật sự nghĩ mãi cũng chẳng thể nào định nghĩa chính xác hai chữ này.
Rốt cuộc * thê tử * đại biểu cho tình yêu của phu quân hay chỉ đơn thuần là nghĩa vụ.
“ Hoàng thượng người biết mình có bao nhiêu thê tử, bao nhiêu ái phi hay không? “
Mãn Vọng Triết giật mình trước câu hỏi của nàng.
Suy cho cùng thì Khuynh Thành muốn nhắc nhở hắn là một bậc cửu ngũ chí tôn. Tam cung lục viện chỉ thừa chứ không thiếu.
Hai chữ thê tử này muốn gọi ai mà không được, đâu cần nhất thiết ở trước mặt nàng nhắc đi nhắc lại.
Hắn nhìn nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng. Lại thật tình không thể hiểu nữ nhân này suy nghĩ gì.
“ Nữ nhân như nàng đúng là lần đầu tiên trẫm được gặp. “
Nàng xinh đẹp hơn Vân phi, thông minh hơn Hải phi.
Cầm kỳ thi họa giỏi hơn Châu tần.
Thêu thùa may vá giỏi hơn Tuyền tần nhưng tuyệt đối không dịu dàng hiền thục như Tuyền tần.
Tuy không giỏi võ, có kỹ thuật cưỡi ngựa như Hà tần nhưng lại có khí thế mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Không biết cách nói chuyện ngọt ngào như Nghi tần nhưng mỗi một câu một chữ nàng nói ra đều mang một thứ triết lý mà ít người nghĩ tới.
- -----------
Mn đọc truyện vvnha!!!