Hôn lễ của Vọng Xuyên vương gia được tổ chức ở phủ riêng.
Quan viên trong triều đều đến đông đủ, ngoài ra Thiên Long hoàng đế còn đặt cách cho hoàng hậu và một số phi tần có chức vị cao xuất cung tham dự.
Chỉ là tân lang Mãn Vọng Xuyên và tân nương Khuynh Tâm đã bái đường xong, buổi tiệc rượu được diễn ra khoảng chừng nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy hoàng hậu và nhiếp chính vương đến tham dự.
Đám người nhiều chuyện thi nhau bàn tán nói rằng hoàng hậu vui chơi cùng nam sủng của mình nên quên mất rồi.
Nhưng không lâu sau đó thị vệ canh cửa chạy vào thông báo.
“ Hoàng hậu nương nương và nhiếp chính vương gia đến. “
Rồi một đoàn người bước vào....
Khuynh Thành đi đầu,nàng mặc phụng y đỏ xinh đẹp,diễm lệ. Phong cách trang điểm hôm nay cũng đặt biệt kỹ càng và tỷ mỉ.
Nhưng nàng làm vậy chẳng khác nào dành hết ánh hào quang của tân nương.
Lý Bạch Vân _ Vân phi thích thú ngồi xem kịch cũng sẵn tiện phát biểu một câu.
“ Hoàng hậu nương nương còn đẹp hơn cả tân nương nữa.”
Còn nhiếp chính vương bên cạnh vương bào màu đỏ xẩm đứng cạnh hoàng hậu trông rất giống một đôi phu thê, càng giống một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Lữ Đông Tuyền _ Tuyền tần quay sang nói nhỏ với Tạ Hải Duyên _ Hải phi.
Nhưng âm thanh vừa đủ lớn để hoàng thượng ngồi phía trước có thể nghe được.
“ Hoàng hậu nương nương của chúng ta quả nhiên không ai sánh bằng “
Khắp thiên hạ đều nói rằng nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc là nam sủng của hoàng hậu.
Khuynh Thành lại cùng y mặc đồ đôi, cùng đi tới buổi tiệc chẳng khác nào thừa nhận lời người khác nói là đúng.
Như vậy cũng có nghĩa là Khuynh Thành trực tiếp làm mất thể diện của hoàng thượng.
Khuynh Thành sai người mang lễ vật lên tặng,xong lại nhìn khuôn mặt đau lòng của Mãn Vọng Xuyên.
“ Ta chúc huynh mãi mãi hạnh phúc. “
Rồi nàng cùng nhiếp chính vương đi tới ngồi đối diện với hoàng thượng.
Nàng làm như không có chuyện gì để mặc cho hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau như thể sắp có chiến tranh xảy ra còn mình thì ung dung thưởng thức mỹ thực.
“ Hoàng hậu nương nương, ta cầu xin ngươi thả con gái ta ra được không? “
Tam phu nhân của Khuynh tướng quân đột nhiên lại quỳ dưới chân nàng van xin.
Nàng ắt hẳn cũng hiểu vì chuyện mình chặt đi tay phải của Khuynh Vân nên thân làm mẹ bà ta mới phát điên phát khùng như thế này.
Khuynh Thành nhìn người nhà họ từng người một đều khiến nàng chán ghét.
“ Nếu tam phu nhân không nhắc bổn cung cũng sẽ không quên. “
Nàng nói xong lại sai tiểu Thúy và tiểu Anh đem Khuynh Vân vào.
Hình ảnh người thiếu nữ quần áo dính đầy vết máu đã khô, mất đi cánh tay phải làm cho người khác vừa thương lại vừa sợ.
Quan khách và Khuynh gia kích động tột độ, phi tần hậu cung mấy ai tin vào mắt mình.
Thậm chí ngay cả Vọng Xuyên vương gia cũng bị nàng làm cho kinh ngạc.
Chỉ có hoàng thượng và nhiếp chính vương là còn giữ được bình tĩnh.
“ Tam phu nhân bà đã hài lòng rồi chưa?”
Mãn Vọng Triết nhìn nàng, hắn có thể hiểu nàng lúc trước bị người ta hại nên muốn trả thù nhưng một nữ nhân như nàng vì trả thù làm ra những chuyện này có phải quá tàn nhẫn rồi hay không?
Tam phu nhân nghe xong tức giận, hai mắt đổ lệ lao tới trước mặt nàng, nhưng lại bị Khuynh tướng quân giữ lại. Ông ta tức giận như thể muốn nuốt chửng nàng.
“ Thê thiếp là nô tì của chính thê, con của thê thiếp là nô tì của con chính thê. Khuynh tướng quân chắc không quên chuyện ta không phải con gái ruột của ông nhưng ông đừng quên rằng trên danh nghĩa mẫu thân vẫn là đại nương tử, ta vẫn là đại tiểu thư Khuynh gia.”
Nàng nói một nhưng lại cảnh tỉnh trăm người.
Thứ nhất nàng không chỉ để Khuynh Vân làm nô tì của mình, chặt đi cánh tay của cô ta mà còn có thể lấy đi cái mạng nô tì thấp kém của cô ta.
Thứ hại nàng muốn nhắc nhở phi tần trong hậu cung rằng cho dù nàng bị thất sủng nhưng vẫn là chính cung nương nương danh chính ngôn thuận.
Nàng quay sang nhìn Mãn Vọng Triết và Mãn Vọng Bắc.
“ Hoàng thượng và nhiếp chính vương thấy ta nói có đúng không?”
Nữ nhân này còn độc hơn cả rắn, bề ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm cực kỳ yếu đuối.
Mãn Vọng Triết nói với nàng.
“ Nàng là hoàng hậu cho dù giết một người cũng không có gì to tát. “
Còn Mãn Vọng Bắc thì gật đầu đồng ý.
Hai người họ làm vậy là bởi vì một con hổ đang nổi giận thì không nên làm nó càng thêm kích động.
Mãn Vọng Xuyên vương gia đi tới bên cạnh khuyên nàng bình tĩnh lại nói nàng dừng nên kích động nhưng Khuynh Thành mỗi lần nói tới chuyện mẫu thân nàng thì y như rằng tâm tính bộc phát muốn ngăn cũng ngăn không được.
“ Huynh cho rằng mình là ai?....Huynh có quyền gì can thiệp vào chuyện của ta?....Hay là huynh đang ra sức bảo vệ cho gia đình của thê tử mình. “.
Khuynh Thành không muốn chàng tham gia vào chuyện này, càng không muốn chàng vì đám người hèn hạ này mà phải phiền lòng.
________
Nói là ngược nhưng xem ra cũng không ngược lắm