Sau sự việc Hải Quý Phi mang thai thì trong cung dường như gió đã đổi chiều.
Một số phi tần trong hậu cung liền đứng về phe của cô ta.
Mà cũng không hoàn toàn là vậy.
Thật ra họ chỉ là đơn thuần qua nịnh nọt vài câu.
Vấn đề lớn nhất là thế sự trên triều.
Khuynh Kỳ Phong _ Khuynh tướng quân biết tin này ông ta vui mừng ra mặt.
Kế mẫu của nàng nhân cơ hội này nói với ông ta lên triều xin thánh thượng phong bà ta làm cáo mệnh phu nhân.
Mãn Vọng Triết vì nể tình bà ta là hoàng cô của mình nên lập tức đồng ý.
Nhưng mà bầu không khí ở Khuynh Sắc cung hoàn toàn khác với thế giới yên bình ngoài kia.
Hoàng hậu sáng ra đã sai người thay y phục cho mình.
Nàng mặc trên người phụng y màu lam nhạt vừa quý phái, vừa kiêu sa. Tóc búi cao còn tiện thể cài lên một số trăm cài vô cùng tinh xảo.
Xinh đẹp là thế nhưng ánh mắt trong sáng như vì sao kia thật sự khiến người ta không rét mà run.
Tiểu An ở bên cạnh nàng không lâu có thể cô ấy không hiểu gì nhưng Tiểu Thúy thì khác.
“ Nương nương hôm nay trời mưa to hay là nương nương đừng đi. Lỡ như mắc mưa thì đối với sức khỏe của người không tốt. “
Dòng máu trong cơ thể hoàng hậu càng ngày càng chuyển biến xấu.
Hai hôm trước nàng cắt một ít ở đầu ngón tay lấy máu đưa tiểu Thúy đi trị bệnh cho một mama bị bệnh trong cung.
Kết quả bà ấy hồi phục rất tốt nhưng lúc về Khuynh Thành đột nhiên xốt cao, toàn thân nóng như lửa đốt.
Hoàng hậu không cho tiểu Thúy nói với hoàng thượng mà bản thân cố gắng chịu đựng.
Một đêm trôi qua cơn đau cũng đi những gì để lại chỉ là một cơ thể yếu ớt.
Dòng máu đó bây giờ chỉ có thể giúp người khác nhưng lại không thể tự điều trị cho bản thân.
“ Bổn cung không sao!”
Nàng nói với tiểu Thúy giọng điệu rất diệu dàng.
Mọi người có mặt ở đó ai cũng ngơ ngác đứng nhìn.
Đã bao lâu rồi họ mới thấy hoàng hậu dịu dàng như vậy?
Câu trả lời....đây là lần đầu tiên!
Một hồi sau đó hoàng hậu đi tới thư phòng.
Hoàng thượng ban lệnh không cho vào.
Vốn dĩ tưởng rằng hoàng hậu sẽ tức giận rời đi, ai ngờ nàng lại đứng mãi ngoài sảnh chính điện không chịu đi.
Mãn Vọng Triết nhìn ra ngoài lắc đầu ngán ngẩm.
“ Lần nào cũng khiến trẫm đau đầu. Khuynh Thành nàng quả nhiên không xem ai ra gì. “
Hắn mở cửa bước ra ngoài, mắt nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt.
Danh xưng đệ nhất mỹ nhân khắp thiên hạ không ai sánh bằng không phải là nói quá.
“ Nàng muốn làm gì? “
Giọng nói của bậc quân vương vô cùng uy nghiêm.
Khiến cho cung nữ, thái giám, thị vệ xung quanh sợ hãi cúi đầu.
Nhưng người gây ra chuyện này thì chẳng hề sợ hãi còn ngang nhiên đứng trước mặt thánh thượng nói.
“ Hoàng thượng là người phong Vương Bích Liên làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân có phải không? “
Vương Bích Liên trong miệng nàng là phu nhân của Khuynh tướng quân.
Vương Bích Liên trong miệng nàng theo lẽ thường chính là đích mẫu của nàng.
Vương Bích Liên trong miệng nàng chính là hoàng cô của hoàng thượng, là công chúa của Thiên Sơn Quốc
Nhưng mà hoàng thượng không hề tức giận, ngoài mặt hết sức bình tĩnh nói.
“ Chính là trẫm. “
Nàng lại hỏi một câu.
“ Trước khi làm việc này người từ đầu đến cuối chưa từng suy nghĩ qua cũng chưa từng có ý định sẽ hỏi thử ý kiến của thần thiếp có phải không?
Mãn Vọng Triết biết rõ nàng vì sao không vui nhưng hoàng cô tuổi cũng đã lớn.
Hắn làm vậy cũng coi như giúp tiên đế chiếu cố vị này.
“ Phải! “
Lúc này Khuynh Thành khẽ cười
Là nàng ngu ngốc cho rằng nam nhân này thật sự yêu mình.
Vương Bích Liên giết chết mẫu thân nàng.
Mà đối với nàng...bạn của kẻ thù cũng là kẻ thù.
Từ giờ về sau nàng tuyệt đối không cùng nam nhân này đội trời chung.
Khuynh Thành cúi đầu hành lễ.
“ Là thần thiếp kinh động thánh giá xin hoàng thượng không trách. Nếu như không còn việc gì vậy thì thần thiếp xin phép cáo lui.”
Nói xong nàng đưa tay phủi vạt áo rồi quay đầu bước đi.
Mãn Vọng Triết nhìn theo bóng lưng của nàng trong lòng có chút áy náy.
Trên đường đi. Khuynh Thành quay sang nói với tiểu An.
“ Ngươi đem theo ích ngân lượng mua chuộc mấy tên thị vệ gác cổng thành.Men theo lối mòn phía tây hoàng cung đi đến phủ tướng quân bắt Vương Bích Liên tới đây cho bổn cung. “
Tiểu Thúy đúng phía sau nghe được giật mình lập tức ngăn tiểu An lại.
“ Nương nương chuyện này tuyệt đối không được. Phủ tướng quân lớn như vậy, lại còn có cảnh vệ canh gác khắp nơi. Nếu tiểu An vào đó sẽ gặp nguy hiểm.”
Khuynh Thành nhìn cô ấy.
“ Tiểu Thúy ngươi nhát gan vừa thôi!
Bổn cung kêu tiểu An đi đến phủ tướng quân nhưng cũng đâu ra lệnh cô ấy ngang nhiên từ cửa chính đi vào thì làm sao gặp nguy hiểm. Chỉ cần tiểu An lén vào bằng cửa sau là được rồi. Lại chưa nói đến chuyện phủ tướng quân nhiều nô tì như vậy cho dù tiểu An giả dạng thì cũng đau đâu có ai phát hiện. “
Nói cung chính là ý nàng đã quyết ai cũng đừng mong cản được.