Lễ Tết Nguyên đán năm nay trong hoàng cung tổ chức vô cùng hoành tráng vì từ khi Thiên Long hoàng đế lên ngôi đây là lần đầu tiên trong cung có yến tiệc.
Đèn lồng, pháo hoa, rèm cửa khắp nơi đều là sắc đỏ. Hoàng thượng cũng đặt biệt sai người đem một số chậu hoa đào từ thành Đông vào cung.
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, hoàng hậu ngồi trên phụng vị vô cùng oai phong.
Thần tử khắp nơi tụ tập đông đủ bái kiến, chúc mừng năm mới. Kể cả đám người nhà họ Khuynh cũng tới đông đủ.
“ Hoàng đệ bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. “.
Vọng Xuyên vương gia và Nhiếp chính vương cùng nhau hành đại lễ..
Mãn Vọng Triết ra hiệu cho cả hai đứng lên.
Hai người ngồi vào vị trí của mình bắt đầu nhập tiệc.
Cao Diễm Châu bước ra cúi đầu hành lễ.
“ Hoàng thượng hiếm khi có dịp vui như thế này hay để thần thiếp múa góp vui “
Hắn cười với Cao tần, hiếm khi cao hứng như thế này nên hắn cũng gật đầu.
“ Thần thiếp nghe nói hoàng hậu nương nương hát rất hay, chi bằng người hát đệm cho. Châu tần muội muội múa đi.”
Vân phi cũng muốn góp vui lại lôi luôn cả Khuynh Thành vào. Thật ra Lý Bạch Vân nghe danh của nàng đã lâu nhưng chưa được lần nào chứng kiến nên rất tò mò.
Khuynh Thành rót rượu vào ly, một hơi uống cạn.
“ Hôm nay bổn cung không có hứng thú! “.
Mãn Vọng Triết nhìn nàng lại nói:
“ Hôm nay là ngày vui nàng coi như nể mặt trẫm một lần đi!”
Hắn đã nói như vậy rồi nàng có thể từ chối sao?
Khuynh Thành đứng dậy sai người lấy cây đàn hạc của mình ra.
(*) đàn hạc là nhạc cụ có nguồn gốc lâu đời nhất trên thế giới.
Khuynh Thành mặc bộ phụng y màu đỏ đất, ngồi cạnh chiếc đàn hạc được giáp vàng. Khung cảnh đó làm người ta liên tưởng tới tiên tử hạ phàm,khí chất kiêu sa của nàng khiến người khác vô thức đắm chìm.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, ngón tay Khuynh Thành lướt qua từng dây đàn.
Nàng bắt đầu cất tiếng hát
* Bạch y tiên tử hạ phàm, trời cao đưa lối gặp người có duyên.
Tiếc rằng chàng là người,ta là tiên.
Số trời đã định không thể chung đường.
Nay lệ buồn vương trên mi, hương sắc dần héo tàn. Phận hồng nhan xưa nay bạch phận.
Chỉ đành chúc người gặp được tri kỷ, sống bên nhau đến bạc đầu *
Vân phi theo tiếng hát của nàng mà
múa.
Đây là bài hát từ rất xa xưa của người phụ nữ Liên Sơn thường hay hát,tuy nội dung khá buồn nhưng lại có cái kết rất mỹ mãn.
Khuynh Thành hát xong thì đi về chỗ ngồi.
“ Tiếng hát của hoàng hậu nương nương quả nhiên danh bất hư truyền,còn hay hơn cả tiếng hát của chim sơn ca “
Tạ Hải Duyên _Hải phi đang đắc sủng cũng không tiếc lời khen ngợi nàng.
Khuynh Thành không nói gì nàng chỉ ngồi im thưởng thức mỹ tửu.
Nàng đưa mắt nhìn sang chỗ của Mãn Vọng Xuyên thấy chàng đang nói chuyện rất vui vẻ với vị hôn thê của mình là Khuynh Tâm.
Khuynh Thành quay sang nói với Mãn Vọng Triết, âm thanh không to lắm nhưng đủ để người khác nghe được.
“ Vọng Xuyên vương gia và Khuynh Tâm muội muội của bổn cung từ nhỏ đã có hôn ước chi bằng nhân dịp này hoàng thượng ban lệnh tác thành cho hai người họ coi như là quà mừng năm mới đi!”
Nhiếp chính vương nhìn nàng đầy hứng thú.
“ Bản thân không ăn được liền phá cho hôi! “
Mãn Vọng Xuyên vội vàng quỳ xuống đất.
“ Xin nương nương rút lại lời nói. Nam nhân phải có công danh sự nghiệp rồi mới lập gia đình. Thần đệ hiện tại chưa có ý định đó! “
Vọng Xuyên không hiểu nàng đang nghĩ gì nhưng thật sự lúc này đây chàng đang rất muốn dạy dỗ Khuynh Thành một trận.
Nhưng Khuynh Thành nghe Mãn Vọng Xuyên nói xong thì nhếch môi cười. Một nụ cười xinh đẹp đến độ động lòng người.
“ Ai chẳng biết vương gia tiền bạc vô số kể, ruộng đất bao la. Người không đồng ý thì cứ nói đâu cần tìm một cái lý do không ra gì này mà từ chối ý tốt của bổn cung.”
Khuynh Tâm từng hại nàng, chuyện đó đương nhiên Khuynh Thành vẫn còn giữ trong lòng.
Hiện tại nàng muốn Mãn Vọng Xuyên thành gia, tránh cho việc chàng suốt ngày nghĩ tới mình lại đau lòng.
Sau đó hoàng thượng liền ban lệnh xuống chỉ hôn cho Khuynh Tâm và Mãn Vọng Xuyên, định tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.
Buổi tiệc kết thúc Khuynh Thành đi tới ngự hoa viên giữ đường gặp Mãn Vọng Xuyên, nàng định quay đầu đi thi thì bị chặn lại.
“ Muội thật sự muốn ta kết hôn cùng người khác sao?”
Khuynh Thành gật đầu.
“ Hai ta có duyên không phận hiện tại ta là hoàng hậu còn huynh là hoàng đệ của hoàng thượng. Sau này chúng ta không cần gặp mặt để tránh làm hỏng thanh danh của bổn cung. “
Mãn Vọng Xuyên vươn tay ôm Khuynh Thành vào lòng nhưng bị nàng đẩy ra.
“ Tại sao?”
Tại sao lại tới bước đường này?
Mãn Vọng Xuyên không hiểu rốt cuộc thì tại sao nàng lại cố chấp như vậy?
Chỉ cần nàng gật đầu đồng ý thì cho dù có xông vào nguy hiểm thì Mãn Vọng Xuyên cũng sẽ đưa nàng ra khỏi nơi này nhưng tại sao nàng.....?
“ Muội nói cho ta biết vì sao năm lần bảy lượt lại từ chối ta, ngôi vị hoàng hậu quan trọng đến vậy sao?”
- ------------------------
Nữ nhân độc ác và vô tình nhất là khi nàng không thể nào khóc được nữa.