Ngôi vị hoàng hậu quan trọng như vậy sao?
Mãn Vọng Xuyên im lặng chờ câu trả lời của Khuynh Thành.
Ánh mắt của chàng như đang hy vọng một điều gì đó.
Nhưng sự hy vọng đó trong phút chốc sụp đổ khi Khuynh Thành nói với chàng.
“ Trước đó muội từng hỏi huynh * Vương gia người có bao giờ muốn lên làm vua chưa? * nhưng huynh lại nói với ta là huynh không muốn. “
Ngày đó Khuynh Thành phải dũng cảm lắm mới dám hỏi câu đó nhưng đổi lại câu trả lời của Mãn Vọng Xuyên làm nàng tuyệt vọng.
Nếu không vì vậy nàng cũng đâu gặp hoàng thượng.
Mãn Vọng Xuyên trong lòng tự nhiên có chút hối hận.
Nàng lại tiếp tục nói:
“ Vương gia không muốn có lẽ vì huynh là người không ham tiền tài,không thích tranh giành địa vị. Nhưng muội thì có, muội yêu ngôi vị mẫu nghi thiên hạ,thích cảm giác dưới một người trên vạn người. Chỉ cần một ngày có địa vị,tiền tài trong tay thì cho dù hy sinh tất cả muội cũng đồng ý!”
Khuynh Thành bật khóc, nếu cứ tiếp tục thế này chắc nàng sẽ điên mất.
Mãn Vọng Xuyên vẫn là cử chỉ ân cần lau nước mắt cho nàng, giọng nói hết sức dịu dàng hỏi nàng.
“ Những gì muội muốn đều đã có được nhưng muội có thật sự hạnh phúc không? Có vui vẻ không?”
Khuynh Thành nên trả lời sao đây?
Nếu nói không có là giả nhưng nếu nàng nói có cũng chưa hẳn là đúng.
“ Vương gia, con đường này là do muội chọn cho dù có vấp ngã muội cũng sẽ tự mình đứng lên.”
Khuynh Thành nói xong thì thấy Mãn Vọng Bắc quay đầu bước đi.
Bóng lưng đó nhìn rất cô đơn, trong sự cô đơn Khuynh Thành lại thấy có chút tức giận.
“ Bái kiến hoàng hậu nương nương! “
Nghe được giọng nữ rất quen thuộc thì quay lại nhìn.
Hóa ra là tam tiểu thư nhà họ Khuynh _ Khuynh Vân.
“ Ngươi tới đây làm gì “
Khuynh Thành chỉ lo là cô ta nghe được đoạn nói chuyện của nàng và Vọng Xuyên vương gia, đến lúc đó để mọi người biết được truyền tới tai hoàng thượng thì không hay lắm.
“ Dân nữ đang đi dạo thì gặp hoàng hậu nên tới chào hỏi thôi.”
Ăn nói coi như biết chừng mực.
Hai chữ dân nữ đó Khuynh Thành tự nhiên cảm thấy thích thú.
“ Đợt tuyển tú lần trước sao ngươi không tham gia, không phải ngươi thích hoàng thượng lắm sao?”
Khuynh Thành nếu đoán không sai thì là vì việc nàng bất kính với thái hậu nên người nổi giận, giận cá chém thớt liền không cho khuê nữ họ Khuynh tham gia tuyển tú.
“ Chuyện này.... “
Cái bộ dạng lúng túng đó của cô ta phần nào chứng minh được suy nghĩ của nàng là hoàn toàn đúng.
Xem ra Khuynh Thành phải tìm thái hậu tạ ơn mới được.
“ Thôi được rồi, nếu không có chuyện gì bổn cung đi đây.”
Tiểu An và tiểu Thúy chắc vẫn còn đang đợi ở đại điện, nàng phải nhanh chóng tới đó mới được.
Khuynh Tâm vậy mà to gan chặn nàng lại.
Khuynh Thành nhìn cô ta, nàng đang nghĩ chẳng lẽ vì không được tham gia tuyển tú mà kiếm nàng tính sổ.
“ Hoàng hậu nương nương xin người,xin người giúp ta nhập cung được không? Ta muốn gặp hoàng thượng. “
Khuynh Vân muốn nhập cung chuyện này không phải không được, nhưng lỡ như cô ta gây rối cho nàng thì sao?
Với chưa tính đến việc giữa nàng và cô ta có thù với nhau.
“ Ngày mai ngươi tới Khuynh Sắc cung gặp ta đến lúc đó bổn cung nhất định sẽ sắp xếp cho ngươi. “
Khuynh Tâm cúi đầu trước mặt nàng.
“ Dân nữ đa tạ nương nương! “
Khỏi cần đa tạ đến lúc đó ta sẽ tặng cho ngươi một phần lễ hậu hĩnh.
Sau đó Khuynh Thành quay về Khuynh Sắc cung. Lúc từ ngự hoa viên về tới đây nàng cảm giác có người theo dõi mình nên trong lòng có chút sợ hãi.
Nàng đứng trước sân, phía sau có thể nghe thấy tiếng xào xạc rất rõ ràng.
“ Ai đó ra đây đi!”
Một bóng đen từ trong bụi cây bước ra, nguy rồi hắn hẳn là sát thủ nếu không sao có thể vào tận đây mà không bị ai phát hiện.
Người đó cầm đao hướng về phía nàng nhưng....
“ Tiểu An sao ngươi....?”
Tiểu An đột nhiên xuất hiện, điều quan trọng là cô ấy biết võ còn thủ sẵn một con dao nhỏ bên người.
Khuynh Thành nhìn hai người đánh nhau thì vô cùng ngạc nhiên tại vì tên sát thủ đó lại có thể thua Tiểu An.
“ Tiểu An ngươi giết người rồi!.“.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm nàng không suy nghĩ kịp.
Lần đầu tiên gặp Tiểu An trước mắt nàng là một cô nương yếu đuối, đáng thương nhưng bây giờ cô gái đó vừa biết võ, vừa có thể giết người.
Khuynh Thành cảm thấy như thể mình bị lừa dối, ngay lúc nàng chỉ muốn tát cô ta một cái.
“ Nương nương, nô tì là người do Nhiếp chính vương sắp xếp bên cạnh bảo vệ nương nương. Người vừa nãy có thể là kẻ muốn máu của người hoặc cũng có thể là có người phái tới giết người. “
Tiểu An nói xong nàng đã vung tay tát thật mạnh vào mặt cô ấy nhưng tiểu An không hề nế tránh mà để mặt cho nàng muốn làm gì thì làm.
“ Ai cũng lừa dối ta, đến cả ngươi cũng vậy. Các người đều giống nhau!....Ngươi ở bên cạnh ta lúc nào cũng đóng kịch vui lắm sao?”
Tiểu An quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi với nàng.
“ Nương nương tha tội, nô tì chỉ là bất đắt dĩ bởi vì vương gia sợ nương nương biết được sự thật sẽ kích động “
Khuynh Thành nhìn cô ấy, người từng cho nàng cảm giác yên tâm thậm chí tin tưởng lại có khả năng như thế này.
Là do nàng ngu ngốc không nhận ra hay là do cô ấy đóng kịch quá giỏi.
“ Từ nay về sau bổn cung không hy vọng có chuyện như thế này xảy ra nữa, ngươi dù sao cũng là người của ta ắt hẳn có chút tình cảm nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.Ta phạt ngươi gánh nước trong vòng một tháng, quỳ trước cửa từ giờ cho tới trưa mai mới được nghỉ.“.
“ Nô tì đa tạ nương nương. “