Quán trọ Phùng Hoa phía nam của thành Tây là nơi nổi tiếng nhất, phục vụ tốt, món ăn cũng rất ngon.
Khuynh Thành nhìn kỹ cách bày trí xung quanh, đúng là quán trọ đệ nhất kinh thành nên cách trang trí đặt biệt xa hoa, lộng lẫy cũng rất rộng rãi thoáng mát.
“ Lương vương hôm nay ngài gọi ta tới đây là có chuyện gì?”
Chẳng biết có chuyện gì quan trọng mà Mãn Vọng Bắc sáng nay sai người đưa thư tới phủ thái tử nói là có chuyện gấp cần phải gặp nàng còn dặn dò khi đi đừng để bất kỳ ai theo dõi.
Mãn Vọng Bắc rất nghiêm túc mà nói với nàng.
“ Ta kêu nàng tới đây là muốn nói một chuyện có liên quan đến quốc vận Mãn triều. “
Chuyện gì mà cứ thần bí như thế này chứ?.
“ Ngài cứ nói đi!”
Mãn Vọng Bắc đứng lên đi về phía cửa sổ vén màn lên, ưu tư nhìn ra ngoài.
Nhìn mặt có rất nhiều điều khiến y phiền muộn.
“ Phụ hoàng lâm trọng bệnh khó lòng chữa khỏi. Hiện tại An quốc công lại hợp tác cùng với Lâm Sơn quốc đang trên đường kéo binh vào nước ta. Ngoài mặt thì nói với thiên hạ hai nước hợp tác với nhau sửa chữa cầu Thiên Hà nhưng bên trong thì lại đang âm mưu làm phản. “
Mãn Vọng An là cháu trai của đương kim hoàng thượng lại thông đồng với người ngoài tạo phản
Thiên Hà là cây cầu quan trọng nối liền hai nước lại với nhau hiện tại các công đoạn sửa chữa đã hoàn thành, đương kim hoàng thượng lâm bệnh, tân đế chưa lên ngôi.
Đây là thời cơ tốt nhất để đám người đó hành động.
“ Vậy ngài định làm như thế nào?. Hay ta đem tin này báo cho hoàng thượng và thái tử biết đi.”
Khuynh Thành vô cùng lo lắng, nàng sợ kế hoạch trả thù của mình không thành lại càng sợ nước sẽ rơi vào tay kẻ xấu.
“ Thái tử và An quốc công tình cảm rất tốt, phụ hoàng cũng rất thương đứa cháu trai này. Cho dù ta có nói cũng không giải quyết được vấn đề gì. “
Thái tử và Mãn Vọng Bắc trước giờ là kẻ thù nếu y nói ra thì thái tử sẽ nghĩ y đang giở trò ly gián.
Còn về phần hoàng thượng cũng sẽ nghĩ Lương vương có ý muốn hãm hại An quốc công.
“ Mẫu thân ta là công chúa của Liên Sơn quốc, ông ngoại ta lại là quốc vương hay là Lương vương mang theo bức thư có bút tích của ta cũng với cây trăm Phượng hoàng tới đó cầu xin giúp đỡ xem sao?”
Bút tích của nàng sợ là dù có ông ngoại nàng đã già rồi trí nhớ kém nhận không ra nhưng còn cây trăm Phượng hoàng là quốc bảo chắc chắn sẽ nhận ra được.
“ Được vậy ta sẽ thử xem sao!”
Nghe hắn nói xong nàng định đứng dậy đi về vì sợ đi ra ngoài lâu quá thái tử gia sẽ nghi ngờ.
Mãn Vọng Bắc nắm chặt lấy tay nàng rồi giữ lại.
“ Ăn cùng ta một bữa cơm rồi hãy về, thái tử sẽ không nói gì đâu? “
Vì y biết một khi thái tử đồng ý cùng nàng kết đồng minh thì sẽ tuyệt đối tin tưởng nàng.
Khuynh Thành nghe y nói vậy rồi thì còn lý do gì để từ chối nữa.
“ Vậy thì ăn một chút rồi về cũng được! “
Tiểu nhị theo lời của Mãn Vọng Bắc dọn ra mấy món thanh đạm một chút cho phù hợp với sở thích của nàng.
“ Nàng vào phủ thái tử được hai tháng rồi sống có tốt không vậy?”
Khuynh Thành khó hiểu nhìn Mãn Vọng Bắc, thật ra kể từ lần đầu tiên nói chuyện với y thì nàng cảm thấy y đối với nàng hình như không bình thường mà lại nghĩ không ra rốt cuộc không bình thường ở chỗ nào.
“ Thái tử rất tốt với ta chỉ là giữa hai người không có tình cảm với nhau mà lại....mà lại sống cuộc sống giống như những cặp vợ chồng khác nên.... hơi khó chịu. “
Lần đầu tiên là do Mãn Vọng Triết say rượu làm loạn vậy còn lần thứ hai, thứ ba,.... thì sao?
Tất cả đều là do nàng tình nguyện thì trách được ai?
“ Hay nàng bỏ hắn đi theo bổn vương đi. “
Lương vương vừa có tài vừa có đức,thông minh đâu kém gì thái tử, độ đẹp trai cũng ngang nhau.
Khuynh Thành mỉm cười xinh đẹp nhìn hắn, nhìn dáng vẻ nghiêm túc, đôi mắt chân thành.
Nhưng nàng tin rằng sự lựa chọn của mình không hề sai.
“ Những gì Lương vương gia vừa nói không có gì thú vị cả. Nhưng nếu có một ngày ta không bị thứ gì ràng buộc thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại. “
Trước mắt nàng chỉ có việc trả thù là quan trọng nhất, tình cảm nam nữ chỉ đành gác lại một bên.
Nàng đã phụ một người rồi chẳng lẽ lại thêm một người thứ hai.
“ Mặc dù bổn vương biết sẽ chẳng bao giờ có ngày đó nhưng chỉ cần có câu nói này của nàng là ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. “
Lúc Khuynh Thànhl bước lên xe ngựa Mãn Vọng Bắc còn nắm tay nàng giữ lại nói một câu.
“ Một tháng nữa bổn vương sẽ hành động đến lúc đó chiến tranh sẽ nổ ra khắp nơi. Nàng phải bảo trọng!”
Khuynh Thành đưa cho hắn cây trăm Phượng.
“ Đường đến Liên Sơn quốc xa xôi, hiểm họa khó lường Lương vương gia lên đường bình an. Khi gặp ông ngoại ta nhớ chuyển lời giúp ta nói là ta ở đây rất bình an, đi đâu cũng được quý nhân phù trợ. “
Lương vương ngồi lên lưng ngựa.
“ Được, ta hứa với nàng!”
Sau đó Khuynh Thành chỉ còn nghe tim bước chân ngựa phía xa.