Editor: nhuandong
Mộ Dung Thánh Khuynh bỗng nhiên dừng lại, chính xác, hắn không có bất kỳ lập trường nào yêu cầu hoàng huynh làm cái gì, vương triều Mộ Dung kiên trì được tới ngày hôm nay đã là kỳ tích rồi. Vương triều Mộ Dung là
quốc gia gần Hộ Long điện nhất, thực lực so với Nam Hoàn đã đầu hàng Hộ
Long điện, càng như trên trời. Nếu như không phải mấy năm này Mộ Dung
Thánh Anh ẩn nhẫn cùng Mộ Dung Thánh Li, nội chiến trong nước đã sớm bắt đầu, một màn này đã trình diễn ở ba năm trước.
Thấy Thánh Nghiêng không nói lời nào, Mộ Dung Thánh Anh tiến lên vỗ vỗ
bả vai hắn: “Đệ nghĩ đến đâu vậy, vương triều Mộ Dung trẫm thề sẽ bảo
vệ. Ta nói là thích Noãn Noãn, nếu như có thể có một nửa chân tâm như
Kim Ưng, có lẽ lúc ấy, Noãn Noãn cũng sẽ không rời khỏi trẫm!”
Mộ Dung Thánh Khuynh thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra ý của hoàng huynh là cái này, cho là hoàng huynh sẽ buông tha vương triều Mộ Dung!”
“Nơi này là nhà của trẫm, nơi trẫm từ nhỏ lớn lên, mặc dù quá khứ khổ
sở, nhưng hiện tại gai độc đã bỏ đi, lòng trẫm không có oán hận, huống
chi, mẫu hậu vẫn nằm ở đó, còn chờ chúng ra đi cứu, không phải sao? Trẫm sẽ không bỏ qua, chỉ là lần này, trẫm muốn dựa vào thực lực của mình,
Noãn Noãn chỉ là nơi ôn nhu mà đáy lòng trẫm dựa vào, không phải là vũ
khí!” Mộ Dung Thánh Anh xoay người nhìn Linh Thứu cung, dịu dàng cười
một tiếng, nhất thời ánh sáng lung ling tràn đầy gương mặt tuấn tú của
hắn.
“Hoàng huynh…” Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn nam nhân, nhỏ giọng lẩm bẩm
nói: “Huynh cười như vậy, thật tốt, yên tâm, đệ cũng sẽ cùng hoàng huynh bảo vệ gia viên (quê hương, gia đình), bảo vệ người yêu!”
Mộ Dung Thánh Anh mỉm cười tiến lên, lần nữa vỗ vỗ bờ vai hắn: “Tốt lắm, huynh đệ chúng ta đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim!”
Mộ Dung Thánh Khuynh hăng hái gật đầu.
Ban đêm, sơ tinh đạm nguyệt ( sơ: thưa thớt, tinh: sao, đạm: thuần chất
đạm khí, nguyệt: trăng). Ánh trăng sáng tỏ, bức tường màu trắng, ngói
đen phủ thêm một tầng sương bạc, lại nhìn lại bên trong Linh Thứu cung
hàng năm đen tối, nửa bám lấy song cửa gỗ khắc hoa, thế nhưng mơ hồ lộ
ra ánh nến mờ nhạt, cho hơi lạnh ban đêm tăng thêm một luồng ấm áp.
Trong đêm đó, Mộ Dung Thánh Li thì ban quyền điều động binh lính cho Hàn Ngọc ra lệnh những trấn thủ ở Nam Hoàn, vốn chỉ một cuộc chiến huynh đệ tương tàn, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nay biến thành một cuộc chiến
tranh lấy danh nghĩa của các tộc.
Mà sau khi Mộ Dung Thánh Anh biết Mộ Dung Thánh Li đem quân đội trấn thủ biên quan bỏ chạy, lo lắng trùng trùng, chỉ có thể ra lệnh những quan
quân cần đó xuất phát hướng biên quan. Nam Hoàn là chi nhánh của Hộ Long điện, nếu như Hộ Long điện nhân cơ hội khởi sự, vương triều Mộ Dung sẽ
không thể lui được nữa.
Giữa trưa ngày thứ hai Hàn Ngọc đã tới bên ngoài Đô thành, lúc này toàn
bộ quân đội của Mộ Dung Thánh Li cũng đang nghỉ ngơi ở trên Hàn Sơn bên
ngoài Đô thành, từ trên cao nhìn xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi đại quân đến trợ giúp.
Hàn Ngọc đến doanh trước, mặc dù Mộ Dung Thánh Li mặt không đổi sắc, nhưng trong ánh mắt lại có mơ hồ sự nóng nảy.
“Vương gia, thuộc hạ chạy suốt đêm đã tới!” Hàn Ngọc quỳ xuống đất bái kiến.
Mộ Dung Thánh Li phất tay một cái, ý bảo hắn đứng dậy: “Hàn Ngọc, bổn
vương để cho ngươi bỏ biên quan chạy tới đây, trong lòng ngươi có suy
nghĩ gì?”
Hàn Ngọc sững sờ, nhỏ giọng ôm quyền: “Hàn Ngọc là ám vệ của vương gia,
là tử sĩ của vương gia, vô luận vương gia làm cái gì, Hàn Ngọc tuyệt đối đều nghe theo vương gia, tuyệt đối không dám có dị tâm!”
Mộ Dung Thánh Li châm chọc nâng khóe môi: “Là bổn vương dạy dỗ các ngươi quá tốt sao? Bổn vương làm như thế, sẽ trở thành tội nhân của vương
triều Mộ Dung chứ?”
Hàn Ngọc hơi do dự, hồi lâu, cúi đầu mở miệng: “Ngày hôm nay vương gia như thế này, vẫn là vì Long tiểu thư sao?”
Mộ Dung Thánh Li sững sờ, nhếch môi cười lạnh: “Hiện tại ngay cả chính
mình ta cũng không biết là vì cái gì, nên tin hay không nên tin, chỉ là
chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể nhắm mắt đi theo mà thôi!” Hắn
chuyển mắt đến cung tiễn treo trên tường, châm chọc trong mắt càng thêm
rõ: :Nếu như Nam Hoàn nhân cơ hội mà vào…”
Hàn Ngọc cúi đầu mở miệng: “Vương gia đa lo lắng như vậy, tại sao lại…”
Mộ Dung Thánh Li khoát khoát tay: “Đi xuống đi!”
Hàn Ngọc thở dài, lui ra ngoài.
Mộ Dung Thánh Li ngước mắt nhìn cung tiễn, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Phụ hoàng, nữ nhân kia nói là thật sao?”
※
Lúc này, tại ngự thư phòng trong hoàng cung, quần thần đã hỗn loạn/ Mộ
Dung Thánh Li rút quân từ biên quan, Nam Hoàn lúc nào cũng có thể thừa
lúc vắng mà tiến vào. Những quân lính coi giữ trong thành, thường ngày
chỉ xử vài vụ án, bắt đạo tặc còn có thể hữu dụng, nhưng nếu chân chính
chống cự đại quân Nam Hoàn thì…
“Hoàng thượng, kế hoạch trước mắt chúng ta chỉ có thể giải hòa, vương
triều Mộ Dung tuyệt đối không thể rơi vào ngoại tộc!” Lễ bộ thị lang
vội vàng mở miệng,
Mộ Dung Thánh Anh mặt không đổi sắc, ánh mắt sáng quắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy vị thần tử liên tục gật đầu hưởng ứng.
“Các ngươi nói gì vậy, chẳng lẽ muốn hoàng thượng thoái vị sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh lập tức đứng dậy: “Ra trận giết địch các ngươi không được, đi theo địch bán nước so với ai cũng nhanh hơn!”
Lễ bộ thị lang tức giận tiểu hồ tử: “Thập Nhất vương gia, ý của ta không phải như vậy, Thánh Nguyên vương gia là hoàng tử bổn triều, bất luận
người nào làm hoàng đế, giang sơn của vương triều Mộ Dung không phải là
vẫn của nhà Mộ Dung hay sao? Nhưng nếu như Nam Hoàn nhân cơ hội xâm
lấn,nói không chừng giang sơn vương triều Mộ Dung sẽ đổi họ thay tên!”
Mộ Dung Thánh Anh chỉ lạnh lùng nghe, mâu trung bình tĩnh.
“Cái lão gia hỏa các người!” Mộ Dung Thánh Khuynh nổi giận, tiến lên một nhát bắt được lòng dạ người nọ: “Có phải ngươi âm thầm thấy chỗ lão
Thất tốt, mới ở đây quạt gió thổi lửa?”
“Thập Nhất, buông hắn ra!” Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng.
“Hoàng huynh, người này đầu độc lòng quân, ta xem nên xử trảm!” Mộ Dung Thánh Khuynh thở phì phò mở miệng.
Mộ Dung Thánh Anh nở nụ cười nhạt: “Lý thị lang chỉ là thẳng tính mà
thôi, nghĩ sao nói vậy, những người không mở miệng kia, chưa chắc trong
lòng không có nghĩ như vậy!” Nói xong, hắn chậm rãi quét mắt bén nhọn
qua mấy vị cựu thần đang ngồi kia.
Không người nào dám đối diện với mắt sắc đang giận cua rhawns.
Mộ Dung Thánh Khuynh hừ lạnh một tiếng, một tay đẩy Lý Thị lang ra, cầm
kiếm đứng ở trước mặt mọi người: “Vương triều mộ dung chỉ có thể có một
hoàng thượng, đó chính là hoàng đế hiện tại, tất cả người nghĩ thay
hoàng đế, đều là phản thần tặc tử!”
Lý Thị lang rũ mắt xuống, bất đắc dĩ thở dài.
“Thập Nhất, đệ không cần phải kích động, Lý Thị lang nói cũng đúng!” Mộ
Dung Thánh Anh cười nhạt, nụ cười ôn nhuận, mắt lại sáng ngời khác
thường: “Nếu như trẫm thoái vị, để Thánh Nguyên làm hoàng đế, vương
triều Mộ Dung còn có thể giữ được! Đến lúc này, toàn bộ tình thế này,
cũng là vì trẫm dưỡng hổ vi hoạn (dưỡng hổ gây họa) mà thành, trẫm nên
gánh vác hậu quả này, mà không nên cố thủ (giữ) ngôi vị hoàng đế này,
trở thành tội nhân của vương triều Mộ Dung!”
Mộ Dung Thánh Anh một phen xuất khẩu, tất cả quần thần đều trố mắt, Mộ Dung Thánh Khuynh càng không dám tin.
“Hoàng huynh, huynh nói cái gì?” Mộ Dung Thánh Khuynh tiến lên một bước, không dám tin mở miệng.
“Trẫm muốn thoái vị!” Mộ Dung Thánh Anh khẽ mỉm cười, đôi tay cầm ngọc
tỷ trên bàn lên: “Nếu buông ngôi vị hoàng đế này, có thể bảo vệ vương
triều Mộ Dung thái bình, ngôi hoàng đế này, trẫm có thể không làm!”
“Hoàng thượng anh minh!” Lý Thị lang dẫn đầu quỳ trên mặt đất, ngay sau đó, tất cả thần tử hơi do dự, cũng đều quỳ trên mặt đất.
“Hoàng huynh, huynh điên rồi sao? Làm sao huynh có thể…” Mộ Dung Thánh
Khuynh thét lớn: “Không phải huynh nói sẽ bảo vệ vương triều Mộ Dung
sao? Tại sao lại…”
“Thập Nhất, đây là một loại phương pháp để bảo vệ vương triều, sau khi
thoái vị, trẫm sẽ dốc toàn lực hiệp trợ Thánh Li đuổi người của Trọng
Lâu ra khỏi ranh giới của chúng ta!” Mộ Dung Thánh Anh lẳng lặng mở
miệng nói.
“Hoàng thượng anh minh!” Quần thần lần nữa hô.
“Điên rồi, tất cả các người đều điên rồi. Không thể, tuyệt đối không
thể!” Mộ Dung Thánh Khuynh không dám tin lắc đầu, rốt cuộc ẩn nhẫn không được oa một tiếng khóc lên chạy ra ngoài.
Mộ Dung Thánh Anh nhìn bóng lưng nam nhân, khó khăn mở miệng: “Thấp Nhất, thực sự vẫn còn là một đứa bé!”
※
Trước cửa Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Khuynh cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc sải bước mà vào.
Bên cạnh đình, Noãn Noãn vừa hái hoa Mạn châu sa, vừa ghi chép gì đó, nghe được tiếng bước chân, trực giác xoay người.
“A?” Thấy là Mộ Dung Thánh Khuynh, Noãn Noãn sững sờ. Cô nhớ, Mộ Dung
Thánh Khuynh luôn luôn không bước vào nơi này, chẳng lẽ có chuyện gì
quan trọng xảy ra sao?
“Hoàng hậu, mời khuyên nhủ hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên quỳ xuống trước mặt Noãn Noãn.
Noãn Noãn hoảng hốt, vội vang nhảy ra, tiến lên đỡ Mộ Dung Thánh Khuynh
dậy: “Anh đang làm cái gì vậy? Lại nói tôi không phải là hoàng hậu nữa
rồi, anh…”
“Hôm nay Thánh Nghiêng lấy thân phận Thập Nhất vương gia của vương triều Mộ Dung tới van xin hoàng hâu, cứu lấy hoàng huynh, cứu lấy vương triều Mộ Dung!” Thánh Nghiêng không đứng lên, mà xoay người lại, lần nữa cúi
đầu trước Noãn Noãn.
Noãn Noãn bị đại lễ của hắn làm cho không phản ứng kịp, chỉ có thể kéo
cổ áo của hắn lên nhỏ giọng nói: “Anh mau đứng dậy, đứng lên!”
“Hoàng hậu không đồng ý, Thánh Nghiêng tuyệt đối không đứng dậy!” Mộ
Dung Thánh Khuynh như nặng nghìn cân, định trụ thân thể, chính là không
đứng lên.
Noãn Noãn thở dài: “Tốt lắm tốt lắm, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều đồng ý anh… Anh cứ đứng lên trước đã!”
Mắt sắc sáng lên, Mộ Dung Thánh Khuynh vui mừng kêu lên: “Thật? Người nói phải giữ lấy lời!”
“Chắc chắn chắc chắn, anh mau đứng dậy đi, dưới goi nam nhi có hoàng kim, bị anh hù chết rồi!” Noãn Noãn vội vàng kéo hắn lên.
“Chỉ cần có thể cứu vương triều Mộ Dung, có thể cứu hoàng huynh, điểm
này có tính là gì! Qua nhiều năm như vậy, đều là hoàng huynh bảo vệ ta,
hiện tại ta đã trưởng thành, hiển nhiên có thể bảo vệ hoàng huynh!”
Trong mắt Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên tràn đầy thần thánh.
“Đúng vậy đúng vậy, anh đã trưởng thành! Trưởng thành thì đã không làm
chuyện ngây thơ như vậy rồi! Không biết là nam nhân không thể quỳ xuống
trước người khác hay sao?” Noãn Noãn vừa nói vừa phủi bụi đất trên người hắn.
“Là hoàng hậu người, Thánh Nghiêng cam tâm tình nguyện!” Mộ Dung Thánh
Khuynh cảm kích mở miệng, sau đó lại giải thích: “Thánh Khuynh cũng chỉ
quỳ dưới một hoàng hậu thôi, haongf huynh cũng không có mấy lần đâu!”
“Đúng vậy a, tôi thực sự rất vinh hạnh a, nhưng đừng gọi tôi là hoàng
hậu nữa, gọi tôi là Noãn Noãn, anh cũng không phải là không thể gọi!”
Noãn Noãn thu tay lại, ý bảo Mộ Dung Thánh Khuynh vào nhà.
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái, lập tức đi theo Noãn Noãn vào phòng.
Phòng ốc tan hoang ban đầu đã được dọn dẹp khá tốt, góc phòng cũng có lò sưởi, rất ấm áp. Mộ Dung Thánh Khuynh tâm tư nặng nề ngồi xuống bàn:
“Noãn Noãn, nàng đồng ý, nhất định phải giúp hoàng huynh, nếukhông,
vương triều Mộ Dung thực sự xong rồi!”
Noãn Noãn rót một ly trà nóng cho hắn: “Anh nói chuyện gì trước đi!”
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng mở miệng: “Mộ Dung Thánh Li điều binh
tướng thủ vệ biên quan Nam Hoàn trở lại, hiện tại bên quan Nam Hoàn
trống không, nàng cũng biết Nam Hoàn là chi nhánh của Hộ Long điện, Hộ
Long điện vẫn chằm chằm nhắm vào vương triều Mộ Dung, nói không chừng sẽ nhân cơ hội xâm lấn, còn có Trọng Lâu, ngày vương triều Mộ Dung diệt
vong đã không còn xa!”
Noãn Noãn nhíu nhíu mày, không ngờ Mộ Dung Thánh Li thực sự lại quyết
tuyệt như vậy, nếu cứ như vậy Mộ Dung Thánh Anh nhất định phải phân tán
lực lượng đi biên quan, hắn vẫn có phần thắng, nhưng nếu như Nam Hoàn
nhân cơ hội xâm lấn…”
“Có đại thần trong triều đứng ra, muốn hoang huynh thoái vị cho Mộ Dung
Thánh Li, trước dẹp ngoài, thế nhưng hoàng huynh lại đồng ý!” Mộ Dung
Thánh Khuynh nhỏ giọng nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Noãn Noãn, nàng
nhất định phải khuyên nhủ hoàng huynh!”
Noãn Noãn hơi cau mày, không ngờ Mộ Dung Thánh Anh lại có quyết định như vậy. So sánh mà nói, Mộ Dung Thánh Li không để ý an nguy của vương
triều, chỉ vì riêng tư bản thân, chính xác thua kém quá nhiều!”
“Noãn Noãn, bây giờ có thể cứu vương triều, cứu hoàng huynh chỉ có thể là nàng!” Mộ Dung Thánh Khuynh kéo cánh tay Noãn Noãn.
Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Trước tiên anh đừng nóng vội, nhưng năng lực tôi có hạn, sợ rằng đề cho anh thất vọng rồi!”
Không nghĩ tới chuyện vương triều bị diệt, cô tất yếu phải ôm chuyện vào thân sao?
“Không, tuyệt đối sẽ không, phụ hoàng từng nói, nàng là người duy nhất
có thể cứu vương triều Mộ Dung, phụ hoàng nói tuyệt đối sẽ không sai!”
Mộ Dung Thánh Khuynh ánh mắt chắc chắn.
Vừa nói tới đây, Noãn Noãn lập tức hỏi ra nghi vấn đã lâu ở trong lòng:
“Các anh nói duy nhất, chính là chỉ cái này sao? Phụ hoàng các anh sao
lại chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ biết đoán số?”
“Phụ hoàng không coi bói, phụ hoàng nhìn hiện tượng trên trời! Phụ hoàng nói qua, Noãn Noãn nàng là người sinh ra trong ngày mặt trăng nuốt mặt
trời, hơn nữa trên người có Hộ Long ngân quang, là Thiên nữ duy nhất có
thể chống lại Hộ Long điện, là cứu tinh của vương triều Mộ Dung chúng
ta, cho nên người mới kiên trì muốn hoàng huynh lập nàng làm hoàng hậu!” Mộ Dung Thánh Khuynh nhỏ giọng nói: “Vốn đây là bí mật của vương triều
Mộ Dung, chết cũng không thể tiết lộ, nhưng vì để nàng giúp hoàng huynh, ta chỉ có thể…”
Noãn Noãn thở dài: “cho nên Mộ Dung Thánh Anh mới có thể dễ dàng tha thứ cho Long Noãn Noãn lâu như vậy, coi như không nhìn thấy cô cùng nam
nhân khắc gặp mặt riêng tư. Hắn đối với Long Noãn Noãn, chỉ là lợi
dụng!”
Nếu như là chân ái, làm sao lại bình tĩnh như vậy, nếu như là chân ái, làm sao lại dễ dàng tha thứ tất cả?
Tâm Noãn Noãn kịch liệt trầm xuống.
“Nàng nói cái gì?” Mộ Dung Thánh Khuynh kỳ quái nhìn cô.
“A! Không có gì!” Noãn Noãn nhàn nhạt cười.
Mộ Dung Thánh Khuynh hơi trầm ngâm, tựa hồ đang suy tư cái gì, hồi lâu,
hắn nhỏ giọng nói: “Đối với Noãn Noãn trước kia, đích thực hoàng huynh
không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ vì cái duy nhất đó, mới lưu Noãn Noãn
lại trong cung. Nhưng kể từ sau khi Noãn Noãn thay đổi, hoàng huynh thật tâm với Noãn Noãn, ta có thể bảo đảm!”
Noãn Noãn cười khẽ: “Anh cũng không phải là anh ta, anh có thể bảo đảm cái gì, thật khờ!”
Thấy Noãn Noãn không tin, Mộ Dung Thánh Khuynh lập tức nóng nảy: “Là
thật, Noãn Noãn là nữ nhân duy nhất hoàng huynh yêu, nàng không biết…”
Hắn do dự một chút, suy tính có nên nói chuyện Kim Ưng ra không.