Độc Hưởng

Chương 1: Chương 1: Em đến với anh




Sân bay thành phố B, trên thang cuốn, người đàn ông mặc một bộ áo khoác, quần dài màu đen đang theo thang cuốn đi xuống.

Trong sảnh chờ, thông tin các chuyến bay đang được phát lần lượt, giọng nói vang lên trong trẻo. Tuy nhiên, cách truyền đạt đã được trình tự hóa quá mức nên giọng nói có vẻ hơi máy móc và lãnh đạm.

Vừa đúng kết hợp hài hòa với phong cách của người đàn ông – tuy khuôn mặt thân thiện lại tuấn tú xuất sắc nhưng khắp người như có như không bao phủ một hơi thở lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám đến gần.

Chiếc va ly kéo nhỏ được đặt thẳng đứng bên cạnh anh, tay cầm được kéo cao hết mức, tay phải tùy ý đặt phía trên, ngón trỏ nhịp nhàng gõ xuống, móng tay được cắt sửa đều đặn, sạch sẽ, đốt ngón tay thon dài và rõ ràng. Anh bước xuống khỏi thang cuốn đặt chân lên nền gạch, cổ tay hơi dùng lực, kéo valy từ từ đi ra ngoài.

Bước chân của người đàn ông tuy dài nhưng lại không có cảm giác vội vàng, dường như sự ung dung, trầm tĩnh đã là một điều hiển nhiên.

Áo khoác đã cởi khuy, vạt áo lay động qua lại, chạm vào ống quần, tạo ra một thứ âm thanh đầy rung động. Nghe như thanh âm từ một bộ phim cũ theo phong cách Châu Âu, tuy rằng nội dung phim hơi khó hiểu nhưng những người yêu thích thể loại này lại không ngại, đặc biệt là trong tình huống này.

Nhìn qua lớp cửa kính trong suốt được lau chùi đến sáng bóng ở sảnh sân bay, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài. Bầu trời thành phố B phủ một màu xám tro mờ mịt, cơn mưa to càng tăng thêm vẻ âm u, ngột ngạt vốn có.

Người đàn ông bỗng nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía lối ra. Một chiếc xe sáng bóng, màu sắc có phần chói mắt nhanh chóng dừng lại sau tiếng phanh gấp. Một người đàn ông bước xuống xe, vội vàng chạy vào sảnh, nhìn xung quanh một vòng, dường như nhìn thấy người cần tìm ở cách đó không xa lập tức có chút xúc động vừa cười vừa chạy nhanh đến.

“Mình vội vội vàng vàng chạy đến đây, may mà vẫn không muộn. Chào mừng trở về nước, cậu hai nhà họ Thẩm” Cũng không để ý đây là khu vực công cộng, Tiêu Dịch cao giọng nói, đập một cái vào vai Thẩm Quân Mặc.

Thẩm Quân Mặc nở nụ cười, đưa tay phủi phủi bờ vai, thần sắc ung dung thong thả, cũng không có ý định trả lời.

Làm bạn bè nhiều năm, Tiêu Dịch cũng đã quen với cái kiểu không nóng không lạnh này của Thẩm Quân Mặc. Người ngoài có thể không biết, nhưng anh và tên kia là bạn thân từ nhỏ đến lớn lại hiểu rất rõ, tên này trông thì ôn hòa khiêm tốn, thực ra trăm phần trăm chính là một con sói đội lốt người.

Tiêu Dịch không hề để ý, vươn tay kéo valy hành lý đến bên mình, nói “Này, cậu đi Châu Âu mấy năm trời, số lần về nước cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, tính cách sao vẫn thối như vậy. Mấy tên kia đều sợ cậu, chỉ có tớ đây là không thèm so đo với cậu, coi như hôm nay cậu đi xa trở về mà một bữa tiệc đón gió tẩy trần cũng không có, cậu hai nhà họ Thẩm sao mà đáng thương quá”.

Cất hành lý xong, Tiêu Dịch mở cửa xe, ngồi vào bên ghế lái, vừa cài dây an toàn vừa rung đùi cảm thán một cách đắc ý.

Thẩm Quân Mặc thế mà vẫn mang bộ dáng bình chân như vại, một chút phản ứng cũng không có, đôi mắt âm trầm nhìn phong cảnh bên đường, trong lòng dâng lên cảm giác vừa quen thuộc vừa yên bình.

Tiêu Dịch hoàn toàn không biết Thẩm Quân mặc đang suy nghĩ những gì, cũng lười hao tâm tổn sức suy nghĩ, tự bản thân tiếp tục cằn nhằn: “Lần này bố mẹ cậu thật sự quyết tâm, lại có thể cứ thế kiên quyết lừa gạt cậu trở về, mà tớ bảo, cậu ở Pháp sống nhàn nhã như thế, vừa trở về nước là bị ép đứng trên bục giảng, mà cậu cũng đồng ý, sao lại thành thật như thế? Đây đâu phải tác phong của cậu!

Nhân lúc chờ đèn đỏ, Tiêu Dịch nghiêng người hỏi một câu, vẻ mặt rõ ràng là bỏ đá xuống giếng, giậu đổ bìm leo.

Thẩm Quân Mặc một tay đặt lên cửa xe, liếc mắt nhìn Tiêu Dịch thông qua kính chiếu hậu hỏi: “Bản thiết kế hoàn thành đến đâu rồi?”

Một câu nói nhàn nhạt khiến Tiêu Dịch sững sờ, vẻ mặt vẫn duy trì như cũ, nhìn qua giống như bị nghẹn.

Thực ra lần này, cha mẹ nhà họ Thẩm không chỉ phí hết tâm tư khiến Thẩm Quân Mặc về nước mà còn thuận tiện lôi kéo bạn thân của con trai – Tiêu Dịch ôm đồm một việc.

Trường đại học K, cũng chính là nơi Thẩm Quân Mặc sắp nhậm chức, đang có kế hoạch xây dựng một tòa nhà mới, vừa khéo chuyên ngành của Tiêu Dịch lại là thiết kế. Trường đại học K là nơi có lịch sử lâu đời, nên mọi chuyện cần phải thận trọng. Cha Thẩm là hiệu trưởng cũ của trường từ thuở ban đầu, rất được tôn trọng, sau khi nghe chuyện này đã ngay lập tức quyết định giao chuyện này cho Tiêu Dịch.

Lại nói Tiêu Dịch, mặc dù chỉ là nhân tài mới xuất hiện, nhưng đã nhanh chóng tạo dựng được tiếng tăm. Không hề dựa vào người trong nhà một chút nào, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân trở thành một nhà kinh doanh. Đến nay có thể coi như hữu xạ tự nhiên hương, chính là một hình mẫu tiêu biểu trong nghề.

Thiết kế của anh không chỉ vượt trội về kỹ thuật, khả năng chịu đựng mà còn có sự mới mẻ và độc đáo. Đây chính là tư chất trời sinh, người bình thường tuyệt đối không có khả năng làm được. Đó cũng là nguyên nhân khiến cho cha Thẩm có quyết định này.

Bình thường tính cách Tiêu Dịch có vẻ kỳ quặc, gàn dở. Khi thì nhốn nháo, khi thì âm trầm khiến người khác không biết đâu mà lần. Có rất nhiều khách hàng ngưỡng mộ đến tìm anh mời anh thiết kế cho họ, không kể lai lịch lớn nhỏ, đều bị đóng sập cửa vào mặt. Đối với anh kiếm tiền chỉ là phụ, chủ yếu là xem thử Tiêu Dịch anh có vui hay không.

Rất rõ ràng, trường đại học K là nơi nổi tiếng có lịch sử lâu đời, tập trung rất nhiều học giả lão làng, không phải là nơi yêu thích của Tiêu Dịch.

Tuy vậy, một khi cha Thẩm đã cố ý mở lời, thì dù anh có nghĩ gì đi nữa, cũng chỉ có thể bóp chết từng chút một. Bởi thế, có một thời gian, Tiêu Dịch vì việc này mà trong lòng cảm thấy rất ấm ức.

Đèn đã chuyển từ màu đỏ sang xanh. Tiêu Dịch khởi động xe, im lặng một lúc lâu mới khôi phục tinh thần: “Thôi đừng nói nữa, công việc mà hiệu trưởng Thẩm đã giao, tớ nào dám kéo dài”.

Xe đi qua cầu vượt, chạy vào trong thành phố. Tiêu Dịch chịu một ít thiệt thòi, lại tự cho là bản thân đã không một chút dấu vết chuyển sang đề tài khác: “Anh đây mới phát hiện một chỗ ăn cơm không tệ, đã bỏ chút tâm tư ra đặt chỗ trước, chỉ còn chờ cậu trở về để thưởng thức thôi đấy!”

Vừa rồi thời tiết còn âm u, giống như trải qua một trận phun trào, những đám mây nặng nề được tích lũy lâu ngày bị thổi tan không còn dấu vết, cứ nghĩ sẽ có một cơn mưa ào ào đổ xuống, ai ngờ trong chớp mắt mưa tạnh, bầu trời quang đãng trở lại.

Ánh mắt Thẩm Quân Mặc ngừng quan sát bên đường, cơ thể hơi hơi di chuyển, thả lỏng cổ, dựa lưng vào ghế, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, một bộ dáng thảnh thơi, nhàn hạ. Đối với việc Tiêu Dịch đang hăng hái nói về quán cơm nhỏ cũng không hứng thú nhiều lắm.

Tiêu Dịch không phải loại người dễ dàng hết hy vọng: “Biết tính cậu rồi, nhưng quán ăn này thực sự không giống những chỗ khác, treo biển lừa thiên hạ. Đây là một quán cơm theo kiểu gia đình, không phải nơi làm mấy món ăn kiểu hoàng gia hay ngự trù cho Thái Hậu, Hoàng thượng gì đó, chỉ là quán cơm bình thường thôi. Tớ tình cờ một lần ghé qua, thật sự rất ngon, chắc chắn không phải là thùng rỗng kêu to. Nhưng quán cơm lại không có thực đơn, chủ quán chỉ hỏi khách có ăn kiêng gì không. Sau đó tự mình chuẩn bị món ăn. Hơn nữa, chủ quán là một cô gái, tuổi không lớn lắm, có lẽ vừa muốn làm vừa muốn nhàn rỗi, nên định kỳ mỗi tháng chỉ mở cửa vài ngày….”

Tiêu Dịch cứ nói mãi không ngừng, một bên Thẩm Quân Mặc nhắm mắt nghỉ ngơi, rốt cuộc không biết nghe được bao nhiêu.

Cùng lúc, trong một quán nhỏ nằm trong khu nhà cổ, Giản Chi đang cầm tạp dề chuẩn bị nấu ăn.

Quán cơm chỉ có một mình cô nên cô hơi bận rộn, các thao tác, trình tự không hề lộn xộn, tất cả đều đâu vào đấy, cực kì thành thạo. Cuối cùng đem tất cả nguyên liệu đổ vào nồi hầm, Giản Chi nhẹ nhàng thở một hơi, dựa vào bàn kính bên cạnh, lau mồ hồi hai bên trán.

Mặc dù vừa mới tháng giêng, thời tiết thành phố B vẫn còn lạnh, nhưng một người vào thời điểm bận rộn thì có chút vất vả. Trước kia, mỗi lần bận bịu còn có cha mẹ giúp đỡ, cũng tạm ổn, còn bây giờ thì…Nghĩ đến đấy, Giản Chi từ túi nhỏ hình hoa hướng dương trên tạp dề lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm bức ảnh năm xưa chụp cùng gia đình khi sum vầy tại Mỹ, nghĩ đến đã muốn cười.

Nhìn gia đình trong hình, nhất là đứa cháu nhỏ được bế trong ngực, Giản Chi không nhịn được đưa ngón trỏ ra chọc chọc vào khuôn mặt phúng phính của thằng nhóc. Tuy rằng cách màn hình, lại tựa như cô đã chạm vào được gò má mềm mịn đó.

Cũng vì chăm sóc cho đứa cháu vừa ra đời này, nên cha mẹ Giản Chi mới đi Mỹ. Anh trai Giản Minh của cô là một người rất ưu tú. Điều kiện gia đình nhà cô cũng bình thường. Năm đó, anh trai cô bằng chính khả năng của mình thi đậu trường đại học Stanford, được miễn hoàn toàn học phí, hàng năm còn nhận được học bổng. Sau khi tốt nghiệp ở lại trường làm việc rồi cưới vợ ở Mỹ. Bây giờ lại lên chức cha…

Giản Minh nhiều lần điện thoại bảo Giản Chi đến Mỹ. Công việc và cuộc sống sau này, Giản Minh đều có thể đảm bảo. Đặc biệt lần này khi cha mẹ đi Mỹ giúp đỡ chăm sóc chị dâu và cháu trai mới sinh thì anh trai điện thoại cho cô càng nhiều, nhưng đều bị Giản Chi cười cười từ chối.

Thật ra mối quan hệ giữa cô và anh trai không phải là không tốt. Ngược lại từ lúc bé, nhiều lúc cha mẹ công việc bận rộn, anh trai Giản Minh chính là người chăm sóc cô. Tình cảm của hai người vô cùng thân thiết. Chỉ có điều, Giản Chi vẫn còn yêu thích đất nước này, thích ở một nơi quen thuộc, sống một cuộc sống đơn giản, yên bình.

Công việc hiện nay của cô tuy không phải là tốt nhất, nhưng dù sao cũng có thể nuôi sống chính mình, quan trọng nhất là tự do tự tại.

Cô cũng không phủ nhận tính cách của mình có phần lười nhác. Cái quán cóc này được mở hoàn toàn dựa vào sự hứng thú của bản thân, hơn nữa còn có một chuyên mục nhỏ trên tạp chí, tuy là rất nhỏ. Cô nghĩ, mỗi khi nhớ gia đình, cô đều có thể bay qua gặp mặt mọi người, như thế không phải rất tốt sao.

Chỉ có điều…Gần đây chuyện làm ăn của quán đang dần tốt lên, có lẽ phải thuê thêm một người siêng năng, chăm chỉ làm công việc lặt vặt. Để khi cần thiết cô sẽ không bận rộn quá mức. Cô không đủ khả năng để thuê một nhân viên làm toàn thời gian, nhưng thuê một người làm bán thời gian thì vẫn có thể.

Giản Chi vừa suy nghĩ vừa cất điện thoại vào trong túi, giảm lửa cho nồi hầm trên bếp, nhìn đồng hồ trên tường, ừ, vừa đúng lúc.

Cô lấy ra một tấm khăn trải bàn hình hoa lan đã giặt sạch sẽ, trải lên cái bàn tròn nhỏ, rồi đem chén đĩa đặt lên bàn một cách nhanh gọn. Sau đó đi đến bên cửa sổ, chống cửa lên khoảng một tấc. Bên ngoài cô trồng một ít hoa cỏ nhỏ, mỗi khi gió nhẹ thổi qua, một mùi thơm thoang thoảng theo chiều gió bay vào phòng, làm bầu không khí khi dùng cơm thêm phần hứng thú, mộc mạc và dân dã.

Giản Chi nhìn lướt qua thành quả lao động của bản thân, hài lòng nở nụ cười.

Bỗng nhiên từ cánh cửa đóng kín vang lên tiếng leng keng của chuông gió, âm thanh lanh lảnh truyền tới bếp nơi Giản Chi đang đứng. Cô quay đầu lại, nhìn thấy cửa lớn bị đẩy ra. Hóa ra là người đã đặt trước bữa ăn, Tiêu tiên sinh. Anh ta vừa đi vào vừa cười vui vẻ bắt chuyện với Giản Chi, đằng sau anh ta, còn có một người đàn ông khác.

Có lẽ mặt trời mùa đông là cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, sau cơn mưa, trời quang mây tạnh. Khi cánh cửa mở ra, mặt trời chiếu những tia sáng ấm áp xuyên qua khe cửa. Ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Người đàn ông đứng đó, giống như là trung tâm của ánh sáng, có hơi chói mắt. Giản Chi không nhìn rõ mặt mũi của anh, chỉ cảm thấy xung quanh sáng ngời, khiến cô ngây ngẩn trong chốc lát…

Mãi về sau, khi Giản Chi nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, tuy thời gian đã trôi qua nhiều năm, cô vẫn có thể nhớ rất rõ ràng ánh sáng ấm áp thoáng vụt qua đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.