Độc Hưởng

Chương 2: Chương 2: Tốt đẹp như thế!




Tiêu Dịch đã đến vài lần, cũng xem như là quen thuộc. Đối với Giản Chi cũng thân quen, nên cứ tùy tiện đi vào phòng khách.

Trong phòng ấm áp, Tiêu Dịch rất tự nhiên cởi áo khoác ra đặt lên chiếc ghế mây bên cửa sổ. Rồi nói với Thẩm Quân Mặc: “Ôi, Thẩm Quân Mặc, vào đây nhanh lên! Cởi áo đặt ở đằng kia…”. Nói xong anh quay đầu lại nhìn về phía Giản Chi: “Cô chủ nhỏ, mau dọn món ăn đi, chúng tôi đói bụng chết đi được”.

Giản Chi gật đầu cười, đi vào nhà bếp, mang từng đĩa thức ăn ngon để lên bàn.

Thẩm Quân Mặc đem áo gió treo lên tay vịn của chiếc ghế tựa, chậm rãi đi về phía bàn ăn.

Giản Chi bưng món ăn đi lướt qua người anh ta.

Anh ta mặc một bộ âu phục trông nhã nhặn, chỉ một màu đen. Kiểu dáng nhìn qua thì đơn giản nhưng thật ra lại hết sức tinh xảo, tỉ mỉ. Bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng sang trọng, quàng một chiếc khăn màu xanh trên cổ…

Bình thường khách hàng đến quán ăn của Giản Chi, ai cũng ăn mặc thoải mái và giản dị, hiếm khi thấy người nào ăn mặc chỉn chu như anh ta. Không hiểu sao, trong đầu Giản Chi bỗng nhiên nhảy ra một từ – cấm dục…

Cô thầm nghĩ, người này cũng không già lắm, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác là một người bảo thủ ngoan cố.

Chờ Thẩm Quân Mặc kéo ghế ngồi xuống, thức ăn trên bàn cũng đã dọn xong. Chay mặn kết hợp, món này món kia. Tuy thực đơn đơn giản thường gặp, nhưng nấu nướng kết hợp như vậy làm cho người ta có cảm giác đầu bếp đã đặt rất nhiều tâm tư vào đây.

Món chính là thịt kho khoai lang. Giản Chi đối với nấu nướng cũng có bí quyết của riêng mình. Ngoại trừ độ lửa và màu sắc mùi vị món ăn, cô quan tâm nhất vẫn là sự tươi ngon của nguyên liệu.

Thịt được nấu trong một cái nồi đất. Do có thêm đường phèn nên thịt kho vàng óng ánh, nước tương quyện sánh, mùi thơm theo hơi nóng bay lên, tỏa ra khắp phòng.

Thẩm Quân Mặc gắp một miếng khoai lang được cắt vuông vức lên. Thức ăn chưa vào miệng, mũi đã ngập tràn hương thơm đậm đà, âu cũng là một loại hưởng thụ. Từ xưa đến nay, anh không phải là người có nhiều ham muốn với việc ăn uống. Đây cũng là lần đầu tiên anh mang theo một chút hiếu kì cùng mong đợi, muốn thưởng thức món ăn này.

Miếng khoai lang vừa cho vào miệng, bên ngoài giòn, bên trong mềm, dễ dàng khơi dậy sự thèm ăn, nhai chậm rãi, vị ngọt thanh của khoai, cộng với vị ngọt đậm đà của thịt, vào bụng, liền cảm giác rất thỏa mãn.

Vẻ mặt Thẩm Quân Mặc vẫn lạnh nhạt, hờ hững nhưng đáy lòng lặng lẽ thừa nhận món ăn này thật vừa ý của anh.

Tiêu Dịch ngồi đối diện, một lòng mong đợi, cứ như người làm ra mấy món ăn này chính là anh ta: “Thấy sao? Ngon đúng không?”

Thẩm Quân Mặc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh ta, không hứng thú ừ một tiếng.

Tiêu Dịch cười khá đắc ý, gắp một miếng khoai cho vào miệng, vừa nhai vừa ngoảnh mặt về nhà bếp gọi một tiếng: “Cô chủ nhỏ, món ăn hôm nay rất ngon đấy. Cả anh bạn nổi tiếng hay soi mói của tôi cũng phải gật đầu khen ngợi”.

Khen ngợi?

Thẩm Quân Mặc nhíu mày, theo tầm mắt của Tiêu Dịch nhìn về phía nhà bếp.

Căn nhà này của Giản Chi là một tòa nhà nhỏ, nói là tòa nhà nhưng thật ra diện tích hẹp đến đáng thương. Lúc trước nhà máy cha mẹ làm việc đột nhiên đóng cửa, không có tiền trả cho người lao động. Cha mẹ lại là vợ chồng công nhân viên chức. Nên lãnh đạo nhà máy dứt khoát đưa một cửa hàng nhỏ bỏ hoang trước đây vừa bán vừa cho cha mẹ Giản Chi.

Trước đây cho người khác thuê, sau này Giản Chi muốn mở một quán cơm nhỏ. Vì thế dọn dẹp sữa chữa qua loa, cứ thế bắt đầu kinh doanh.

Nhưng diện tích quán cực kì có hạn. Ở tầng một, phòng khách và phòng ăn không có sự phân chia rõ ràng, chỉ dùng một cái ghế sô pha phân chia hai phòng. Nhà bếp cũng như vậy.

Đây cũng chính là lý do số người cô định thuê không nhiều, nếu nhiều quá thì ở đâu cho hết chứ!

Vì lẽ đó vào lúc này, Thẩm Quân Mặc chỉ nhấc mắt một cái, có thể dễ dàng nhìn thấy Giản Chi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ phía sau cái bàn thủy tinh trong nhà bếp.

Tạp dề trên người cô vẫn chưa tháo xuống, mái tóc dài được buộc tùy ý bằng một sợi dây có hoa văn đơn giản.

Trước mặt cô bày bốn món ăn tương tự nhưng mỗi phần so với bàn của anh thì ít hơn nhiều.

Lúc Tiêu Dịch gọi cô, đúng lúc Giản Chi đang gắp một miếng nấm hương cho vào miệng. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng ăn, miệng vẫn không ngừng nhai, má phồng lên xẹp xuống, nở nụ cười với anh và Tiêu Dịch.

Chỉ là một nụ cười bình thường nhưng bởi vì động tác trên khuôn mặt cô nên nó hơi khôi hài. Bộ dáng ngốc nghếch, ngây thơ đó cực kì giống một con vật nhỏ được cưng chiều.

Tiêu Dịch rất nhanh lại tập trung tinh thần vào món ăn trên bàn. Giản Chi thôi không nhìn nữa, nuốt hết thức ăn trong miệng.

Chỉ có Thẩm Quân Mặc ung dung thản nhiên, yên lặng thu vào trong tầm mắt vẻ mặt thỏa mãn không hề che giấu của cô.

Giản Chi vui vẻ hớn hở gắp một miếng khác, định cho vào miệng, đột nhiên phát hiện ra cái gì đó.

Động tác trên tay dừng lại một chút, ngó ngó, thì ra bạn của Tiêu tiên sinh cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt của anh ta vừa thẳng thắn lại bình thản. Giản Chi tuy hơi bất ngờ nhưng cảm thấy anh ta không có ác ý, cô đành phải nở một nụ cười với anh ta.

Thẩm Quân Mặc cong môi cười, vuốt cằm ra hiệu với Giản Chi, ra dáng một thân sĩ lễ độ, nhã nhặn.

Chắc là rất ít khi tiếp xúc với người đàn ông kiểu này, nụ cười của Thẩm Quân Mặc khiến Giản Chi ấn tượng sâu sắc. Quả là một người đàn ông có khí chất, quan trọng nhất là anh ta còn có dáng vẻ khiêm tốn…

Dẫu sao một cô gái một mình kinh doanh, đối với người xa lạ, Giản Chi vẫn hết sức cảnh giác. Chỉ là lần này, tuy mới lần đầu tiên gặp gỡ, Giản Chi trong lúc vô tình đã tự động xếp Thẩm Quân Mặc vào hàng chính nhân quân tử.

Trong nhiều năm, bây giờ mới có một món ăn làm Thẩm Quân Mặc hài lòng. Hoàn cảnh yên tĩnh, bầu không khí ấm áp, độc đáo, mùi vị tuyệt vời. Không thể nghi ngờ rằng bất kể là dạ dày hay là lòng của anh đều được tiếp đãi thật tốt.

Thật không ngờ, tên nhóc Tiêu Dịch kia cũng có lúc thật tinh mắt, phát hiện ra một chỗ không tồi.

Sau khi ra khỏi quán, Thẩm Quân Mặc thản nhiên quay lại nhìn một chút.

Cửa quán ăn vẫn chưa đóng. Thấp thoáng trên các bức tường và vách ngăn phủ kín những cụm hoa. Trong khoảnh khắc, dường như đưa người ta trở về một thị trấn nhỏ kiểu Pháp. Bóng người loáng thoáng trong phòng, cô quấn vội cái tạp dề hoa lên người rồi bắt đầu dọn dẹp chén bát…

Thẩm Quân Mặc đứng lại vài giây, vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt rồi quay người, lên xe rời đi.

Nhà họ Thẩm

Đi qua một cái sân nhỏ, vừa bước tới cửa, Thẩm Quân Mặc đã nghe thấy tiếng cười đùa mơ hồ từ trong nhà vọng ra.

Biểu cảm trên mặt anh hơi hơi thay đổi, có chút ý cười. Anh đưa tay đẩy cửa lớn, đã thấy ngay sau cánh cửa, một đứa bé vừa cười khanh khách vừa lạch bà lạch bạch chạy đến chỗ anh.

Thẩm Quân mặc đặt hành lý xuống, nhanh tay ôm lấy đứa bé, ước lượng một chút, cười nói: “Nặng lên nhiều đấy nhỉ?”

Đây là con gái của anh trai anh – Thẩm Quân Trạch, tên gọi Thẩm Mộ Đồng, mới tròn hai tuổi, đi còn chưa vững nhưng lại thích chạy nhảy, đúng là một đứa trẻ nghịch ngơm.

“Tiểu tô tô, tiểu tô tô đã về!” *( tiểu thúc thúc – tiểu tô tô, về sau sẽ dịch là chú cho thuần Việt và thống nhất)

Con bé phát âm còn chưa rõ, luôn luôn nói chữ “chú” thành chữ “tô”. Cả nhà từ già đến trẻ đều sửa lại cho bé vài lần, nhưng chẳng thành công, dứt khoát bỏ qua, không để ý. Hơn nữa, nghe con bé bi ba bi bô thật ra cũng dễ thương và đáng yêu.

Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc ngắn bước đến, vươn tay bế đứa trẻ: “Chú con mới về nhà, rất mệt, đừng quấn quít lấy chú thế.”

Cô nói xong cười dịu dàng hỏi thăm Thẩm Quân Mặc một chút.

Thẩm Quân Mặc cầm tay đứa trẻ, nhìn cô gái, mỉm cười, gật đầu nói: “Chị…”.

“Nó mệt mỏi ở đâu ra chứ, vừa về đã lo đi gặp gỡ bạn bè, cũng chẳng thèm nhớ đến người nhà”.

Người vừa nói là mẹ Thẩm, bà bế cháu gái bảo bối từ tay con dâu, còn tỏ vẻ trách móc nhìn con trai một cái. Chỉ có điều giọng điệu rõ ràng vui vẻ, nét mặt cũng nhẹ nhàng, đủ thấy chẳng phải tức giận thật.

“Cái thằng nhóc nhà họ Tiêu kia, chưa gì đã không thấy người đâu, đúng là chạy cũng nhanh thật, nếu không mẹ chắc chắn dạy dỗ nó một lần”.

Cha Thẩm vẫn ngồi ở sô pha bỗng nói: “Nó vừa mới về, vây quanh nó làm gì thế, để nó ngồi xuống nghỉ ngơi đã chứ!”.

Nói xong cau mày, trừng trừng mắt, lẩm bẩm: “Thằng nhóc họ Tiêu kia không phải đang thiết kế tòa nhà mới cho trường à, sao lại nhìn nhàn hạ thế, hôm nào phải dạy bảo mới được”.

Giọng nói trang nghiêm trước sau như một, thế mà mọi người nghe xong lại không nhịn được muốn cười.

Mọi người đều biết, trước đây mỗi lần Thẩm Quân Mặc về nhà, cha Thẩm tuy trong lòng rất vui, nhưng bởi giữa hai người còn nhiều vướng mắc chưa giải quyết được nên lúc nào cũng tỏ vẻ căng thẳng. Hôm nay cũng là lần đầu tiên tỏ ý che chở Thẩm Quân Mặc như vậy.

Ngay cả Thẩm Quân Mặc cũng nở nụ cười. Ấy nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện nụ cười này nào có ý tốt. Anh nhớ đến cảnh sau khi ăn trưa xong, Tiêu Dịch lái xe chở anh về. Đến cổng, nói thế nào cũng không chịu vào nhà, chỉ lấy hành lý ra rồi kiếm cớ còn nhiều việc phải làm mà chuồn mất.

Trêu anh không có ai làm cơm đón gió tẩy trần là một chuyện, còn chọc vào mẹ Thẩm yêu con như mạng lại là một chuyện khác.

Chắc Tiêu Dịch sẽ không ngờ, mình đã nhanh nhẹn tìm cớ tránh đi, nhưng vẫn bị mẹ Thẩm ngấm ngầm tính toán sau lưng.

“Cha, biết cha vui mừng, nhưng sao lại thiên vị rõ ràng thế chứ”.

Chị dâu Đồng Thanh Dao pha một ấm trà nóng mang đến. Hôm nay không khí trong nhà tốt như vậy, cô cũng nhân dịp nổi hứng trêu chọc cha Thẩm.

Cha Thẩm nghe xong cũng không nói gì, chỉ bê chén trà uống một ngụm, vẫn giữ bộ mặt uy nghiêm.

Mẹ Thẩm từ lâu dã dặn dò người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của Thẩm Quân Mặc. Hành lý của anh không nhiều, một lát đã sắp xếp ổn thỏa. Chờ anh rửa mặt, thay đồ xong thì cha Thẩm cũng đã chờ anh trong phòng sách.

Nhà họ Thẩm không có lục đục, tranh giành, trục lợi lẫn nhau như những gia tộc khác. Bình thường mọi người chung sống hòa hợp. Nhưng vì Thẩm Quân Mặc và cha nhiều năm trước từng có mâu thuẫn, dạo đó bầu không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng.

Thật ra bình thường thì Thăm Quân Mặc vẫn là người rất ôn hòa, đặc biệt đối với người trong nhà. Vậy mà chỉ đối với việc cha Thẩm ép buộc anh đi dạy ở trường đại học K lại rất cố chấp.

Thế nhưng khoảng nửa tháng trước, cũng ở nhà, sau khi Thẩm Quân Mặc cùng cha nói chuyện suốt đêm. Kết quả là anh không những chấp nhận trở về nước mà còn bằng lòng đi dạy ở trường đại học K thay cho cha.

Thật ra trong lòng Thẩm Quân Mặc hiểu rất rõ, lần này cha có hơn một nửa là phóng đại. Đầu tiên là giả vờ ốm lừa anh trở về. Sau lại giả vờ phiền não nói mình đã đồng ý đề nghị của hiệu trưởng đương nhiệm của đại học K, đã bằng lòng dạy một lớp sinh viên. Rồi lại bảo không ngờ mình đột nhiên bị ốm, lo rằng không thể đảm nhận vị trí giảng dạy với khối lượng công việc nhiều như vậy.

Ngôn từ rõ ràng chính xác, vẻ mặt lộ ra chút xúc động.

… Thế là anh đồng ý.

“Công việc bên Pháp đã bàn giao xong chưa?”. Cha Thẩm ngồi ở sau bàn hỏi.

Thẩm Quân Mặc gật gật đầu, công việc liên quan đến bên Pháp, trừ anh trai ra những người khác trong nhà đều không biết gì.

Mà bây giờ trong giới kinh doanh thành phố B, Thẩm Quân Trạch là người đã có tiếng tăm lừng lẫy.

Lúc trước cha Thẩm đối với con trai cả không như mong muốn, nên đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa con thứ là Thẩm Quân Mặc. Cuối cùng vì quá nôn nóng nên thành ra vừa độc đoán vừa hung hăng, khồng chừa cả lối thoát cho mình.

Mà Thẩm Quân Mặc vì chống lại sự sắp xếp riêng của cha, sau khi tốt nghiệp trung học đã sang Anh. Anh học tài chính và pháp luật, bởi vì xa sông cách núi nên cha dù có tức giận đến mấy cũng không quản được anh, đến nỗi hơn nửa năm hai cha con không liên lạc với nhau.

“Cha đồng ý chuyện của con thì sẽ không thay đổi. Chỉ cần con dạy xong khóa sinh viên này, cha cũng coi như hoàn thành được nguyện vọng. Sau đó con đi đâu làm gì cha không can thiệp nữa”. Cha Thẩm dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sự nghiệp bên kia không tiếp tục nữa chắc sau này cũng khó quay lại..”.

Thẩm Quân Mặc sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của cha. Anh dựa lưng vào ghế, hai cánh tay khoác lên thanh vịn hai bên, hai bàn tay đan vào nhau, ngón trỏ theo thói quen gõ gõ: “Cha, con đồng ý với cha thì cũng sẽ không thay đổi. Cha yên tâm, công việc bên kia đã bàn giao rõ ràng, hơn nữa trong thời gian ngắn…”. Anh dừng lại suy nghĩ một chút, lựa lời nói tiếp: “Trong vòng mấy năm tới, con không có ý định ra nước ngoài phát triển sự nghiệp”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.