Độc Kiếm

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Ta tên Đặng Hoàn,người trên giang hồ đặt ta biệt danh “Độc kiếm”,sao lại gọi ta độc kiếm đương nhiên vì ta võ công phi phàm hơn nữa trên thân kiếm có độc,bất quá các ngươi ngàn vạn đừng tưởng rằng ta giỏi về sử dụng độc,trên thân kiếm có độc vì lúc sư phụ truyền ta phía trên đã có sẵn,ta chỉ thuận theo mà thôi.thật ra không phải ta khoe khoang, bản nhân ta lớn lên tuyệt đối anh tuấn suất khí, vóc người thon dài cộng thêm làn da màu đồng nên vô luận đứng ở chỗ nào đều hấp dẫn nhiều nữ tử ái mộ.Nhưng đáng tiếc,ta nhất định chỉ có thể khiến những nữ tử mê luyến ta thương tâm,bởi vì ta trời sinh chỉ thích đoạn tụ,mà nguyện vọng lớn nhất của ta đương nhiên là tìm một bạn tình dịu dàng đáng yêu,xinh đẹp động lòng người để ta yêu thương che chở.

Ngày nào đó, ta gặp hắn ─ Dịch Lam, một nam nhân vô cùng diễm lệ làm ta vừa gặp đã yêu,ta còn nghĩ hắn chính là bạn lữ của cuộc đời mình,lại không biết kể từ khi gặp hắn cuộc sống bi thảm của ta chỉ vừa bắt đầu.

Dịch Lam,một cái tên thật dịu dàng nhưng trong lòng so với ác ma còn đáng sợ hơn.Lúc ấy ta bị nụ cười đằm thắm của hắn mê hoặc,ta thích hắn cho nên ta theo đuổi hắn.Ta biết không phải người nam nhân nào cũng có thể tiếp nhận nam nhân,nhưng ta rất muốn thử một lần.Ta theo đuổi hắn,ta quấn quýt si mê hắn,ta cũng tìm rất nhiều sách tốt về long dương cho hắn xem,nhưng hắn thủy chung vẫn lạnh lùng, đôi mắt hoạt nhìn hòa nhã nhưng chưa bao giờ xuất hiện thân ảnh của ta. Ta thừa nhận,khi ta biết được hắn vĩnh viễn sẽ không yêu ta,lúc đó ta rất tức giận,tức giận đó che phủ hai mắt,ta đã làm chuyện không nên làm…..cường bạo hắn.

Khi ta bỗng dưng dùng sức mạnh đặt hắn dưới thân,trong nháy mắt nhìn vào cặp mắt lạnh lùng xen lẫn chán ghét,ta giật mình tỉnh táo,ta đang làm gì? Ta sao có thể làm vậy với người ta yêu? Ta mơ màng …………Dịch Lam thoáng cái vung ra thuốc bột,cơ thể ta nháy mắt mềm nhũn.Ha ha,ta sao quên chuyện này,Dịch Lam tuy rằng là đại phu nhưng tuyệt đối không phải người dễ bị bắt nạt,mà ta còn cậy mạnh muốn xâm phạm,thật là quá khờ.Ta cười tự giễu như vậy cũng tốt,không có sức phản kháng ta sẽ bị hắn giết.Chết trong tay hắn ta mới có thể hết hy vọng.

Mang cảm xúc tuyệt vọng ta xụi lơ trên mặt đất.Khi hắn đẩy miệng ta hé ra rồi cho ta uống một viên thuốc,ta nghĩ tất cả đã hết,nhưng thật ra chỉ mới bắt đầu……

Lúc ta tự cho sẽ rất đau đớn lại không xảy ra,ta kinh ngạc nhìn Dịch Lam,hắn lập tức nở nụ cười như ác ma,không biết vì sao ta lại cảm thấy kinh hồn táng đảm. Hai mắt tối sầm,ta hôn mê bất tỉnh.

Đến khi ta tỉnh lại thì phát hiện đang nằm trên giường lớn mềm mại,chuyển động tay chân dường như có chút nặng nề,thử vận khí đan điền đều trống rỗng …………..ta ── bị phế bỏ võ công rồi sao,trong lòng chua sót.Dịch Lam,ngươi hận ta vậy sao? Giãy dụa muốn ngồi dậy,phát hiện trên người chỉ mặc một áo trong mỏng manh,nhìn chung quanh mới thấy nơi này trang hoàng vô cùng hoa lệ nhưng lại thấm đượm hơi thở ái muội,trong phòng trên bàn có một lưu hương đỏ bằng đồng,hun tỏa ra mùi hương say nồng.

Nơi đây…… là nơi nào? Dịch Lam đâu rồi? Vì sao không giết ta? Rất nhiều nghi vấn quanh quẩn trong lòng nhưng chung quanh không có ai để trả lời nghi vấn của ta.

Đầu vẫn còn choáng váng chắc do tác dụng của thuốc trước đó,mệt mỏi lắc đầu,khi ta muốn đứng lên lại có người đi đến.

Ta mù mờ ngẩng đầu,kinh diễm ─ là cảm giác duy nhất lúc này của ta.Trường bào tuyết tắng,mái tóc dài đen tuyền tôn lên dung mạo như tiên giáng trần,nhưng anh khí trên mặt hắn tuyệt không làm người khác lầm tưởng là nữ tử.Cùng nét đẹp tĩnh lặng của Dịch Lam hoàn toàn bất đồng,người này đẹp theo kiểu sắc,làm người ta say với vẻ bề ngoài của hắn nhưng tuyệt không dám tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.