Độc Kiếm

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Hắn đi tới bỗng nhiên vươn tay nâng cằm ta lên,làm ta nhìn thẳng vào hắn.Cơ thể nặng nề không có sức tránh né bàn tay tà ác,tư thế giống như bị đùa bỡn làm ta cảm thấy như bị lăng nhục.Hắn đánh giá trên dưới ta một chút chợt nở nụ cười.

“Thật không nghĩ ở nơi đây lại có loại người như ngươi,thật sự làm ta bất ngờ.”

[ Gì nha? Loại người nào? Là đang nói ta sao?] Đầu óc hồ đồ chậm lụt,trong khoảng thời gian ngắn không thể phản ứng.

Kỳ quá,người sao lại nóng rang,cổ họng thì khô rát.Ta cố gắng đứng lên đẩy hắn đi đến lấy nước trên bàn trà,ai ngờ hai chân bủn rủn ngã vào vòng ôm của hắn.Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn,ta xấu hổ phát hiện ta cương.Lạ thật,sao lại thế này,tuy rằng ta thích nam nhân nhưng không động dục bừa bãi.Thân thể dán sát vào nhau hắn lập tức phát hiện tình trạng quẫn bách của ta.

“Hừ,ngươi thật đúng là chủ động.” Hắn lộ ra nụ cười trào phúng.“Nếu như vậy chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian .” Trở tay đẩy ta ngã lên giường,tay phải vung lên áo mỏng trên người ta rách ra từng mảnh.Tiếp theo cả người phủ lên.Ta có chút bối rối:“Ngươi muốn làm gì”cánh tay vung lung tung không hề có chương pháp gì,chỉ muốn ngăn cản hắn đến gần ta.

“Ngươi nói đi…… Ở trong tiểu quan quán,ta muốn làm gì?” Hắn cười gian,một tay giữ hay tay ta giam trên đỉnh đầu,một tay khác cách quần lót lướt qua dục vọng của ta.Đồng thời tà ác nhẹ bấm lên dục vọng yếu ớt──

“Ngô…… ta…… không phải tiểu quan……” Giãy dụa nói xong câu đó,ta cảm giác được thân thể càng ngày càng nóng giống như bốc cháy.

─ Không đúng,rõ ràng không đúng,tuy rằng ta không có kinh nghiệm nhưng không có nghĩa không biết thường thức,cơ thể của ta đáng lý không thể thế này. Trong lúc vô ý nhìn qua lư hương trên bàn,ngửi được phòng trong tràn ngập mùi thơm say nồng── xuân dược!Thời điểm ý thức được ta không khỏi.Dịch Lam,ngươi muốn dùng cách này trả thù ta sao.

Thân thể thon dài của hắn hiện tại đã đặt toàn bộ trên người ta,đầu lưỡi linh hoạt đang liếm nơi đội lên trước ngực ta,mẫn cảm trước ngực cùng hạ thể đều bị hắn đùa bỡn,khoái cảm mãnh liệt đánh sâu vào đầu ta,khiến ta không thể suy tư.

“Dừng tay!… Ưm… để ta nói … ta không phải… tiểu quan,ta…… bị người ta chuốc thuốc.” Tận lực giữ tỉnh táo,cố ý khuyên hắn buông tha ta.Nhưng rõ ràng chỉ khiến tên kia tăng thêm lực đùa giỡn.

“Ta… ô… là “độc kiếm” …nổi tiếng trên giang hồ… nếu ngươi không buông ra,tương lai…ta… nhất định sẽ giết ngươi!” Giải thích cũng vô dụng,ta chỉ có thể chuyển sang uy hiếp .

Nghe được danh hào của ta hắn dừng động tác ngẩng đầu nhìn ta,khoảng cách gần ta cơ hồ có thể nhìn thấy lông mi đen nhánh của hắn.Đang lúc ta nghĩ hắn sẽ dừng tay,hắn lại đưa tay “roẹt” một tiếng,xé nát tiết khố của ta.Thân thể không tì vết bại lộ dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn,không chịu nổi ngượng ngùng mặt ta đỏ lên.Còn hắn chỉ dùng một tay khống chế ta,tay kia chậm rãi cởi y phục trên người mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.