Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 38: Chương 38: Chương 37




Sau khi tiếp tục dạo quanh khu giao địch, Nghiêm Hán Thanh trong tay nhiều hơn một khẩu súng lục, trong nước cảnh sát đại bộ phận là sử dụng 9mm luôn đeo bên người, cáu khẩu súng lục này quả thực có thể khiến người khác bị thương, tầm sát thương năm mươi thước, năm thước có thể bắn trúng điểm yếu thân thể, nhưng tỉ lệ trí mạng rất yếu, càng miễn bàn đánh tang thi.

So với 54,9mm quả thực chính là như mọi người thường nói ’tiểu thư súng lục’, Nghiêm Hán Thanh đào một vòng, mới ở một đống 9mm lý đào đến một khẩu 54.

Kỳ thật Nghiêm Hán Thanh thực không hài lòng lắm, khẩu súng hắn cần uy lực phải trong phạm vi lớn như m500, quay đầu lại dùng 54, thật sự thực không thích ứng, bất quá ở hoàn cảnh hiện tại, có thể có khẩu súng phòng thân, chuyện này đối với người thường không có dị năng như hắn mà nói đã thực không tệ rồi.

Ngoài ra, Nghiêm Hán Thanh cùng Cố Phán Phán các tìm kiếm một phen các loại đao loại cận chiến, Cố Xuyên cũng thay đổi một một chiếc chiết đao, thu hoạch lớn nhất vẫn là Thiệu Tình, cô giao dịch một phen được thanh đao 'Chó điên', cái thanh đao này được các bộ đội đặc chủng thuộc quốc gia lấy đến làm bội đao phòng thủ cận chiến lúc nguy cấp sử dụng, Thiệu Tình cũng từng đượng sở hữu một thanh như này, bất quá từ lúc thời điểm theo từ trong nhà xác bệnh viện đi ra, trên người một chút đồ cũng không có.( ‘Chó điên’ này ka để nguyên văn, nghĩ tên cũng oách phết mà)

Cho nên lần này lấy được thanh đao ‘Chó điên này’, Thiệu Tình quả thực thật vui vẻ, lúc ấy liền đem đao đeo vào bắp đùi xát sườn, mang theo tùy thân.

Trừ bỏ mua sắm một vài vũ khí, bọn họ còn trao đổi một ít hoa quả rau dưa linh tinh mới mẻ, dù sao đi ngoài ra lâu như vậy, mỗi ngày đều phải ăn lương khô, tất cả mọi người đều chịu không nổi.

Cuối cùng Thiệu Tình gaio dịch được cho Thiệu Đồng một vài bộ quần áo, là váy hoa ngắn, mang theo móc treo, đặc biệt đáng yêu.

Thiệu Tình không thể cho Thiệu Đồng nhiều lắm, cũng chỉ là trong phạm vi cô có năng lực bảo vệ, đối với cô bé giúp đỡ, nhưng vẫn có thể tàn nhẫn, nếu thật sự gặp phải tình huống nguy hiểm, để cho Thiệu Tình lựa chọn, cô vẫn lựa chọn vứt bỏ Thiệu Đồng.

Tựa như ban đầu cô nói, cô không giúp được Thiệu Đồng cái gì, trừ bỏ trong phạm vi năng lực có thể bảo hộ, cũng chỉ có thể chết trong tôn nghiêm, không hơn.

Thời điểm trở lại chỗ ở, Thiệu Tình liền nhìn đến Thiệu Đồng mặc một chiếc tạp dề hoa đứng phụ giúp sắp xếp đồ đạc, động tác của cô bé thực ngốc, nhưng cũng thực còn chân thật, khuôn mặt thanh tú tràn đầy hạnh phúc không nói thành lời.

Đại khái ở trong mắt Thiệu Đồng, Thiệu Tình chính là một người tốt, cứu cô, không có ngược đãi cô, cho cô ăn, đặt tên cho cô. Sau đó cho cô một mái nhà, mà trong nhà mọi người đối xử với cô đều thực ôn hòa, quả thực giống như đang ở trong địa ngục trong một đêm được lên thiên đường vậy. Cô không biết diễn tả niềm vui của mình như thế nào, cũng chỉ có thể phụ giúp mọi người, sắp xếp đồ đạc vệ sinh sạch sẽ.

Vừa thấy đến mấy người Thiệu Tình đã trở lại, Thiệu Đồng liền ánh mắt nóng bỏng tiền lên đón chào mọi người, nhưng mà cô bé có vẻ rất ít giao tiếp cùng người khác, bởi vậy nghẹn đỏ mặt, cũng không nói ra được một câu.

“A Đồng thật ngoan.” Thiệu Tình sờ sờ đầu Thiệu Đồng, lôi kéo Thiệu Đồng vào trong nhà, thời điểm cô đem váy hoa lấy ra nữa, ánh mắt Thiệu Đồng càng thêm nóng bỏng.

Ai là trẻ nhỏ đều có ướng mơ trở thành tiểu công chúa, cho dù là bé gái có cá tính mạnh mẽ cũng sẽ thầm mơ ước những chiếc váy hoa nhỏ, mà Thiệu Đồng, cô bé từ nhỏ đến chưa từng mặc qua quần áo loại tốt nhất, chỉ có thể dùng những chiếc váy được mẹ sử dụng đồ cũng sửa lại, cô bé cũng từng khát vọng mặc qua quần áo mới, đổi lấy lại chỉ có đánh chửi.

“Mặc vào nhìn xem có hợp không?” Thiệu Tình đem váy lấy ra, Thiệu Đồng thật cẩn thận đi thử, ánh mắt lại nhịn không được vụng trộm đánh giá Thiệu Tình.

“Đưa cho em, thì em mặc đi.” Thiệu Tình nhịn không được phát ra sự ôn nhu, nhẹ giọng nói, Thiệu Đồng sau một lúc lâu mới đánh bạo cởi quần áo cũ trên người, Thiệu Tình ánh mắt lập tức trừng lớn, cô nhìn thấy cả người Thiệu Đồng đều không có một chỗ nào không mang theo vết sẹo lành da, rậm rạp cũ mới trải rộng trên thân hình gầy yếu trắng nõn của cô bé, theo sau lưng đến trước ngực, theo hai cánh tay đến hai chân, nhìn thấy mà ghê người.

Thiệu Đồng vui mừng thay váy hai dây màu hồng nhạt có hình con chó nhỏ, Thiệu Tình bảo cho cô bé ngồi xuống, đem mái tóc thật dài của cô bé tháo ra, chải thẳng rồi tết ngay ngắn gọn gàng.

Trong mắt trên mặt Thiệu Đồng đều là vui sướng thoạt nhìn rất được, Thiệu Tình nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô bé, đáy lòng thương xót xen lẫn tức giận:

“Giống một cô tiểu công chúa đâu.”

Cô có thể tưởng tượng thơ ấu của Thiệu Đồng có bao nhiêu khổ cực, tựa như cô từng ở cô nhi viện vậy, vì một khối bánh một đám chén chúc, tranh nhau mình đầy thương tích.

Mà Thiệu Đồng, cô bé đại khái ngay cả phản kháng đều không có, bị trở thành món đồ chơi để trút giận, trở thành vật phẩm có thể mua bán.

Cuộc đời của cô bé, đều là bi ai.

Thiệu Đồng dẫn theo làn váy, ở trước mặt Thiệu Tình vui vẻ xoay quanh, khoái hoạt giống như một con bươm bướm, xoay quanh xong rồi, cô bé mới ngơ ngác phản ứng lại, cởi bộ quần áo trên người, nghĩ muốn thay đồ cũ.

Tâm tình của cô bé đều viết hết ở trên mặt, Thiệu Tình nhịn không được đem quần áo cũ bỏ qua một bên:

“Đừng sợ dơ, dơ ta lại cho em bộ mới, mặc đi, tốt lắm nhìn xem, ta thực thích.”

Lúc này Thiệu Đồng mới lại thoải mái đứng lên, cô rất dễ dàng thỏa mãn.

Thời điểm Thiệu Tình dẫn Thiệu Đồng đi ra ngoài, Nghiêm Hán Thanh đã muốn ở trong bếp nấu cơm, Nhị Ngốc ôm đứa nhỏ ngồi ở sô pha, đứa nhỏ không ngừng muốn từ trong lòng Nhị Ngốc đi ra, đi bắt trái cây trên bàn.

Trái cây tươi mát trên còn có một vài gọt nước còn đọng lại, thoạt nhìn xanh tươi ngon miệng, bên cạnh còn để bừa bãi mấy quả màu đỏ rực, chỉ là vỏ có chút khô héo - trái táo.

Cố Phán Phán thấy cô cùng cô gái nhỏ đi tới liền gọt trái táo cắt thành 8 miếng nhỏ, sau đó bày ra đẹp mắt ở mặt trên bàn.

Tóm lại không khí toàn bộ phòng khách thập phần tốt đẹp, một chút đều nhìn không ra bọn họ sắp nghênh đón Huyết Nguyệt hay còn gọi là trăng tròn.

Sở dĩ kêu trăng tròn là Huyết Nguyệt là vì trước có vài cái tiểu căn cứ, đều ở thời điểm trăng tròn bị tang thi triều công phá, toàn bộ căn cứ đều bị tàn sát không còn một ai.

Qua hai ngày có người ở căn cứ khác lại tra xét, sau đó phát hiện trong căn cứ bị công phá trừ bỏ tang thi thì chính là chỉ còn phần còn lại của hài cốt thi thể chân tay nhân loại bị tang thi ăn đã bị cụt.

Cho nên dần dần, trăng tròn bắt đầu bị mọi người gọi là Huyết Nguyệt.

Căn cứ mà mấy người Thiệu Tình đang ở không tình là cái căn cứ lớn gì, toàn bộ căn cứ khả năng cũng chỉ có một ngàn nhân khẩu, tính cả những người ở những thôn làng xung quanh cũng không đáng là bao.

Duy nhất có vẻ tốt, đại khái chính là căn cứ cánh khá xa thành thị nơi địa phương tập trung nhiều tang thi, như vậy cho dù Huyết Nguyệt khả năng tang thi triều bạo động, cũng sẽ không có nhiều lắm tang thi tới gần căn cứ.

Bất quá không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tầng lớp cao trong căn cứ cũng đã tính toán, sớm cho thành viên trong căn cứ bắt đầu gia cố tường vây.

Thời điểm mấy người Thiệu Tình đi khu giao dịch, còn nhìn đến không ít thành viên căn cứ khiêng lưới sắt, ở bên ngoài căn cứ lại bỏ thêm một vòng mìn nổ trôn dưới đất.

Nghiêm Hán Thanh làm bốn món một canh, trù nghệ của hắn thực không tệ, vài người đều ăn thực vui vẻ, sau khi ăn xong một đám người ăn hoa quả, một bên nói chuyện phiếm một bên chờ đợi Huyết Nguyệt đến.

Bầu trời không luận ban ngày hay là buổi tối đều rất âm u, chỉ có thời điểm một vòng tròn dường như ánh trăng dâng lên kia, bên cạnh tựa hồ có một loại ánh sáng màu cổ quái vẻ thản nhiên nhiễm ra màu đỏ, khó trách kêu Huyết Nguyệt.

Rất xa còn có tiếng tang thi tru lên mơ hồ truyền đến, Thiệu Tình ngồi xếp bằng ở sô pha thượng, đem đứa nhỏ vòng ở cô giữa hai chân, thời điểm ánh trăng dâng lên, Thiệu Tình liền đã nhận ra, trong cơ thể cô máu giống ở sôi trào lên vậy, chính là sôi trào biên độ cũng không lớn, còn trong phạm vi chịu được.

Mà đứa nhỏ đã ở trên đủi cô cọ đến cọ đi, phỏng chừng cũng đã bị ảnh hưởng, bị ảnh hưởng lớn nhất phỏng chừng là Nhị Ngốc, hắn cúi đầu, ở trên sô pha cuộn mình thành một đoàn, thực trầm mặc, chính là ngẫu nhiên có thể nhìn đến hắn run nhè nhẹ lưng.

Thiệu Tình nhìn nhìn thời gian, mới tầm chín giờ tối, cô nhịn không được nói:

“Nhị Ngốc có chút không thoải mái, tôi đưa hắn về phòng, có chuyện gì nhớ rõ kêu tôi.”

Cô đem đứa nhỏ cõng lên, sau đó trực tiếp theo kiểu công chúa bế Nhị Ngốc, Thiệu Đồng cũng theo ở phía sau, mặc kệ bị Cố Phán Phán giữ lại, Cố Phán Phán đưa cho Thiệu Đồng một quả táo, ý muốn không làm cho Thiệu Đồng đi quấy rầy Thiệu Tình.

Thiệu Tình một đường ôm lấy Nhị Ngốc, liền thấy được Nhị Ngốc giấu ở bên trong áo choàng, sắc mặt phát tái nhợt, một đôi mắt đen nhẻm con ngươi tựa hồ đều bị Huyết Nguyệt nhuộm dần ra màu huyết sắc.

Nhị Ngốc cuộn ở trong lòng Thiệu Tình, một đôi răng nanh trồi ra khỏi cửa miệng, răng nanh của Nhị Ngốc cùng tang thi có chút bất đồng, răng nanh của hắn chỉ có hai chiếc thoạt nhìn tuyệt không đáng sợ, ngược lại có hai phân đáng yêu.

Sau khi Thiệu Tình đem Nhị Ngốc mang vào phòng, Nhị Ngốc tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhịn không được đem bản thân lại đi tới trong lòng Thiệu Tình.

Da hắn dường như đã trở lên nóng bát thường, theo lý mà nói, tang thi kỳ thật đã là thi thể chết, cho nên thân thể tang thi phải lạnh như băng không nên có độ ấm, Nhị Ngốc bình thường cũng vậy, nhưng mà giờ phút này làn da Nhị Ngốc đã muốn bắt đầu chậm rãi nóng lên.

Càng thêm mấu chốt là Thiệu Tình theo thân thể Nhị Ngốc có thể nghe được không biết là tiếng máu sôi trào, hay là tiếng mạch đập nhảy lên.

Cô lại một lần ý thức được, có lẽ tang thi không ngừng tiến hóa, về sau có thể càng ngày càng giống nhân loại, theo chỉ số thông minh đến bề ngoài.

Như vậy, cô, đứa nhỏ, Nhị Ngốc, sớm hay muộn có một ngày có thể trở nên cùng người bình thường không còn phân làm hai loại.

Đang miên man suy nghĩ, Nhị Ngốc đột nhiên theo trong lòng cô ngã nhào, móng tay bén nhọn nháy mắt liền phát triển đi ra, thiếu chút nữa đem ván giường cào nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.