"Kiều Đại Thiếu, giúp tôi làm giám định cha con được không!"
"Thân tử giám định? Cậu?"
Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Kiều Thiếu Khanh lộ ra cảm xúc hiếu kỳ đầy nồng đậm.
"Không phải, anh chẳng phải có máu của đại thiếu nhà tôi sao, tôi vừa mới kêu người đưa đến cho anh vài cọng tóc của một đứa bé, hắc hắc……"
Đồng dạng là càng không thể ngừng hiếu kỳ được nữa rồi.
"Cậu nói ai? Sở Hàn Thành? Tôi dựa vào, cậu ta buộc tôi phải làm ga-rô giải phẫu cho, nếu là cậu ta, lão tử còn làm cái rắm thân tử giám định làm cái gì, tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút tính toán chạy trốn."
(Ta cũng không biết ga rô giải phẫu là gì nữa các đạo hữu ạ QwQ)(Ta cũng không biết ga rô giải phẫu là gì nữa các đạo hữu ạ QwQ)
Kiều Thiếu Khanh chưa quên, sáu năm trước, Sở Hàn Thành mãnh liệt yêu cầu hắn buộc ga-rô giải phẫu cho anh ta!
"Đừng a, anh còn nhớ rõ sự tình của sáu năm trước không? Đứa bé kia, không sai biệt lắm cũng liền đã năm sáu tuổi, cho nên, với anh không quan hệ, anh liền tùy tiện làm giám định, sau đó nói cho tôi kết quả."
"Mẹ nó……không phải trùng hợp như vậy chứ?"
"Có lẽ, rất có thể cứ như thể gặp đúng dịp." Dù sao, dáng dấp cũng giống đến vậy mà a!
"Được, nói đi, tóc lúc nào đến?"
"Một hồi liền đến."
——
Giang Ánh Nguyệt lúc tan việc, cầm điện thoại nhắn nhắc nhở dượng nhỏ một câu, để ông ta nhớ kỹ ngày mai 10h sáng mở phiên toà không được đến trễ.
Có thể nghĩ, Đới Thịnh Duệ vào lúc nhận được kiểu nhắc nhở thế này, trực tiếp hẳn là cũng rất hoảng lên. Làm việc cũng không để ý hoàn toàn đến, ban ngày đứng trước cửa nhà cầu tới cầu lui cũng không thể vào cửa, cuối cùng chỉ có thể tìm tới Giang Ánh Nguyệt bên này.
"Nguyệt nhi, dượng mấy năm này cũng coi là đem con trở thành con gái ruột a?"
Cái dạng đem tình cảm cũ ra nói chuyện như thế này, cô có thể hiểu được, dù sao hiện tại cô cũng luật sư ly hôn của dì a.
"Dượng, muốn cùng dượng ly hôn chính là dì Thiến Vân, nếu như dượng thật muốn ngưng lại sự việc này, vãn hồi sự tình, thì trước khi toà án tuyên án, bất cứ lúc nào, cũng sẽ không là quá muộn đâu."
Giang Ánh Nguyệt đem cà phê đưa tay của dượng nhà mình, không thể không nói, mặc dù Thiến Vân ầm ĩ muốn ly hôn đến thế, thế nhưng dượng tuy không phải là một nam nhân hoàn hảo nhưng chí ít cùng vị “Ba” đáng kính của cô so sánh thì quả thật ông thực sự là tốt hơn nhiều nhiều lắm.
"Nguyệt nhi, con nói, còn có thể thay đổi được kết cục sao?" Đới Thịnh Duệ tiếp nhậm chén cà phê, tay kích động run một cái.
Giang Ánh Nguyệt cười cười: "Dượng, trên đời này, không có chuyện gì là tuyệt đối chắc chắn được. Nếu dì muốn ly hôn, cũng không phải hoàn toàn đâu nha. Mấu chốt, vẫn là muốn nhìn biểu hiện của dượng đấy mà."
n, điều cần nên nói, Giang Ánh Nguyệt đều nói, tiếp theo, trận này kiện cáo ly hôn này, ước chừng liền nên dựa theo dự đoán phương hướng phát triển của cô rồi.
"Nguyệt nhi, dượng đã biết, dượng hiểu được, kia cái gì, cà phê dượng còn chưa có uống, con mau uống đi, chớ lãng phí. Dượng nên đi chuẩn bị một chút đây, nếu không sẽ thật sự không kịp mất."
Nói xong, Đới Thịnh Duệ đem cái tách nhét về tay Giang Ánh Nguyệt, vội vàng đi.
"Chạy nhanh như vậy, hy vọng có thể nhìn dượng ngày mai thuận lợi một chút." Dạng này, cũng có thể thuận lợi một chút.
"Ma Ma, gia gia nãi nãi thật sự sẽ ly hôn sao?"
Vuốt mắt từ phòng ngủ mình đi tới, hiển nhiên có chút cảm xúc sa sút.
"Bảo bối, hôn nhân là một chuyện rất phức tạp, tình cảm giữa người và người cũng giống vậy. Vấn đề của con, mama hiện tại trả lời không được, bất quá, mama có thể khẳng định là, mặc kệ kết quả như thế nào, gia gia cùng nãi nãi đều vẫn yêu con như cũ không hề thay đổi chút nào."
"Thế nhưng mama, Đồ Đồ vẫn không hy vọng hai người nàly hôn."
"Mama cũng không hy vọng."
Giang Ánh Nguyệt ôm con trai, trên gương mặt non nớt của cậu nhóc liền nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó bế lên mang về gian phòng.
Chờ cùng con trai nói chuyện sau đó ngủ ngon, Giang Ánh Nguyệt mới nhìn đến, trên bàn học của con trai cô, có một đống thí nghiệm vật dụng, bên cạnh, còn bày biện một bản sách về phương diện y học bị mở ra, trông nó cũng có chút cũ nát rồi.
Giang Ánh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cái tiểu bánh bao này, không biết lại đem tóc của ai mang về.
Bất quá, mắt thấy con trai mò kim đáy biển giống như muốn tìm cha ruột, Giang Ánh Nguyệt luôn cảm thấy không phải vấn đề, xem ra, hẳn là tìm thời gian cùng con mình hảo hảo nói chuyện về cái vấn đề này. Đừng để vào một ngày đẹp trời nọ thật sự bỗng nhiên liền bay ra một người làm cha thằng bé, vấn đề kia coi như nghiêm trọng!
Ta dự tính truyện này sẽ free đến c30 nha các đạo hữu~ Nhưng mà đang trong quá trình dịch và edit trước thêm một truyện khác, có lẽ truyện thứ 2 sẽ sớm được up thôi nha=(