Độc Nhất Vô Nhị Hạn Lượng Yêu: Luật Sư Ly Hôn Mời Vào Lòng

Chương 17: Chương 17: Lòng Hiếu Kỳ




"Khi nào sẽ họp lớp?"

Những năm gần đây, Giang Ánh Nguyệt từ bạn học cũ nghe không ít những chuyện liên quan đến cô, Tạ Vũ Tuyền kia vậy mà trước mặt mọi người nói những lời kia.

Bây giờ, đã về tới, có chút sổ sách, là hẳn là phải tính toán thật tốt.

"Lão lớp trưởng tổ chức khi nào, lúc nào, đây còn không phải là xem thời gian biểu của cậu sao?"

"Tốt, ngày mai tớ giải quyết xong chuyện của dì, buổi tối thời gian có thể để trống."

"Ma Ma, nếu lớp trưởng dáng dấp thật đẹp trai, nhân phẩm lại tốt, mẹ có thể suy tính một chút a."

Giang Dữ Đồ hướng phía Giang Ánh Nguyệt chen lấn vào một cặp mắt đào hoa, đáng yêu lại manh một chút hoạt bát chọc người.

Giang Ánh Nguyệt dở khóc dở cười, tiểu tử này mới sáu tuổi, mị lực đã mạnh như vậy, cũng không biết sau khi lớn lên, có bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt vì nó chứ.

"Làm gì, không nói là tốt nhất để chính bản thân con trưởng thành rồi nuôi mẹ sao? Để mẹ suy tính một chút, là muốn trốn tránh nuôi trách nhiệm sao?"

Giang Ánh Nguyệt cố ý nâng lên gương mặt, một mặt bánh bao ủy khuất trạng của con trai nhà mình.

Giang Dữ Đồ lắc đầu giống như trống lúc lắc: "Đương nhiên là không phải, nhưng nếu mama có bạn trai, thì liền sẽ thêm người cưng chiều mama rồi."

"Tiểu quỷ, ai dạy con nhiều như vậy."

"Ài ài ài…… không có quan hệ gì với tớ a, tớ cái gì cũng đều không có dạy. Con trai cậu vốn sinh ra đã thông mình, mọi chuyện đều tự có thể học. Mà nghe này, nhớ kỹ tối ngày mai nhất định phải mặc thật xinh đẹp nhớ chưa." Tiêu Thanh Ngư gấp rút cười một tiếng nói.

"Mặc xinh đẹp như vậy làm gì, lại không phải thật sự muốn đi ra mắt."

Giang Ánh Nguyệt một vừa nói, một bên “ chà đạp ” đứa con trai người đầy mảnh trơn mềm non toàn là thịt với thịt.

Giang Dữ Đồ không khỏi ngứa, cười khanh khách đổ vào trong ngực Giang Ánh Nguyệt.

Tiêu Thanh Ngư nhìn như lơ đãng nói: "Ra mắt không phải là chuyện quan trọng nhất, so với nó còn có chuỵen quan trọng hơn cả thế? Tỉ như, nghe nói mỗi lần họp lớp, Tạ Vũ Tuyền đều là một thân áo đồ lụa là mới đẹp, ăn mặc gọi là ngày càng phát triển a. Ngươi nói, cái này là cái gì đây, cô ta một người vốn chẳng còn mấy phần mặt mũi như vậy, thế mà còn dám ngênh ngang nghênh ngang như thế."

"Không cần nói, tớ hôm nay ban đêm liền về đi mở vali lấy mấy cái bộ quần áo tạm coi là khá mới dùng. Cái này, được đi?"

"Nhất định phải được a! Trời tối ngày mai, chúng ta phải đi tiêu diệt cái thể hiện bề ngoài giả tạo của cô ta. Sáu năm, cũng nên chiếu cố cô ta một chút mới đúng chứ."

"Đúng vậy tớ, sáu năm, nên chiếu cố cô ta. Bất quá, ta không quá xác định, trời tối ngày mai có ai có thể hay không giúp tớ giữ Đồ Đồ."

Mặt trời đã lên đỉnh, Giang Ánh Nguyệt đã sớm dự liệu được kết quả. Cho nên, trời tối ngày mai, chỉ sợ bên kia là hoàn toàn không có thời gian a.

"Không quan hệ a, dì không có thời gian, mẹ tớ có thời gian a."

" n, con thích Tiêu nãi nãi, Tiêu nãi nãi làm cơm ăn rất ngon đấy nha."

Vì nhà mình hạnh phúc của mama, Giang Dữ Đồ lập tức bảy ra bộ dạng hiểu chuyện, nó cũng không phải vướng víu làm liên lụy Giang Ánh Nguyệt đâu.

"Mẹ tớ rất thích những đứa trẻ như vầy, cậu cứ yên tâm đi."

"Tốt, vậy tớ an bài mọi chuyện đã."

Bên này, Giang Ánh Nguyệt chuẩn bị chính thức chiếu cố Tạ Vũ Tuyền. Mà đổi thành một bên khác, từ khi đi ra khỏi nơi của Giang Ánh Nguyệt làm việc, Tư Nhạc nắm chặt lại mấy cọng tóc mềm mại đen nhánh trên tay mình, luôn có một loại hiếu kỳ kỳ quái khiến trong lòng đang gấp rút khiến cho hắn muốn làm rõ, cái tóc này, cùng tóc của Đại Thiếu gia nhà anh nếu cho đi xét nghiệm thì không biết, này sẽ là cái kết quả gì đây?

Tựa hồ, Kiều Thiếu Khanh bên kia, bảo đảm còn có máu của đại thiếu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.