Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 70: Chương 70: Cô hồn giữa đêm khuya




Ít lâu sau, Quân Khởi La mới lấy lại tinh thần ra khỏi sự phẫn nộ.

Nàng thu xếp gian phòng cho Cận Thư, bảo Nhạc Sênh tới Hiểu Nguyệt Kính Hồ bảo hai nha đầu quét tước qua đây, đưa nàng đi tắm rửa, đồng thời về sau cũng hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của nàng.

Đồng thời, nàng lại bảo Nhạc Tiêu đi mua đồ dùng và xiêm y cho Cận Thư trong mấy ngày này.

Quân Như Sơ hơn mười sáu tuổi đã sinh ra Quân Khởi La, nếu còn sống thì cũng chưa được ba mươi tuổi. Cận Thư chính là tỳ nữ của nàng, cao lắm cũng chỉ độ chừng ba mươi ba tuổi, có lẽ vì bao nhiêu năm trời ăn gió nằm sương, sau khi rửa mặt chải đầu thì da của bà rất xấu, nhìn qua có vẻ hơn bốn mươi tuổi. Nhưng mà tính tình của bà ôn hòa, dung mạo nom cũng dịu dàng đôn hậu, luôn nhìn về Quân Khởi La, trong ánh mắt hiện lên sự từ ái, nụ cười trên gương mặt cũng từ từ nhiều hơn.

“Dì Cận Thư.” Quân Khởi La dịu dàng kéo Cận Thư hỏi: “Nếu con có thể khiến dì đứng lên được, nhưng mà dì phải chịu đựng cơn thống khổ đứt gân tay gân chân một lần nữa, thì người có bằng lòng hay không?”

Cận Thư mở to mắt, ý đang hỏi: Ta thật sự còn có thể đứng lên sao?

Đây là chuyện có nằm mơ bà cũng không dám mơ đến!

Gân tay gân chân bị cắt đứt sạch, còn có thể đứng lên sao? Nếu như có thể đứng lên, vậy thì có phải bà có thể thay tiểu thư chăm sóc tiểu tiểu thư phải không?

Nhạc Tiêu thấy thái độ hoài nghi của Cận Thư, thì cười ôn hòa nói: “Dì Cận Thư, đừng hoài nghi tiểu thư, người đứng trước mặt người chính là y độc vô song - Phù Tô công tử có thanh danh hiển hách trên giang hồ. Chỉ cần người có thể chịu đựng đau đớn được, chắc chắn tiểu thư có thể khiến người đứng dậy được.”

Cận Thư lại khiếp sợ, thế là vẻ mặt kiên định, rưng rưng nước mắt, gật đầu thật mạnh.

Chỉ cần có thể đứng lên, có chịu thống khổ tột cùng thêm nữa, bà cũng có thể chịu được!

Hẹn chiều mai đến chữa trị tay chân cho Cận Thư, ba người Quân Khởi La quay về Phàn Dương Vương phủ.

Đêm khuya, im lìm vắng lặng.

Một bóng trắng dễ dàng tránh được thủ vệ tuần tra của Phàn Dương Vương phủ, đi quen đường đến Phúc Yên viện của Thiệu thị.

Tròng phòng của Phúc Yên viện, ngọn đèn vẫn sáng, Thiệu thị vẫn được đại phu cho uống thuốc nhưng vẫn không hết sốt cao, khi thì tỉnh, khi thì mơ, cẩn phải có người hầu hạ.

Bóng trắng lấy một viên ngói ra, thấy trong phòng chỉ có Thiệu thị nằm ở trên giường và đại nha hoàn Thu Đường của bà ta. Thu Đường đang đổi khăn lạnh đắp trên trán cho Thiệu thị đang nói mê sảng.

Chỉ thấy ngón tay của bóng trắng nhẹ nhàng bắn ra, bột phấn màu trắng trong móng tay được tung ra rồi vẩy xuống từ nóc nhà.

Thân thể Thu Đường loạng choạng rồi ngã xuống cạnh giường.

Bóng trắng lại lại gỡ mấy viên ngói, nhún người nhảy xuống từ nóc nhà, nhanh tay nhanh chân đi tới bên giường.

Sau đó lấy một cái bình ngọc để ở chóp mũi của Thiệu thị cho bà ta ngửi, Thiệu thị vừa ngất lại bừng tỉnh, mở mắt ra, dường như đầu cũng không mơ màng nữa, mắt cũng không mờ.

Tới khi thấy một người nữ tữ mặc bạch y đứng bên giường thì đầu tiên bà ta sửng sốt, sau đó trợn đôi mắt già nua hoảng sợ trừng mắt nhìn bạch y nữ tử, thất thanh la lên: “Quâ… Quân…… Quân Như Sơ!”

Mặt bà ta trắng bệch như tờ giấy, sợi tóc đen như mực rối tung, tùy rằng tóc che khuất gần phân nửa gò má, nhưng mà vẫn có thể nhận ra được dung nhân tuyệt sắc khuynh thành như xưa, bỗng nhìn xuống dưới, không phải Quân Như Sơ thì còn ai nữa?

Nhưng mà Quân Như Sơ đã chết được mười sáu năm rồi, sao có thể lành lặn đứng trước mặt mình?

“Ha ha ha ha, trí nhớ của Thẩm lão phu nhân thật tốt, ta cũng đã chết được mười sáu năm, vậy mà còn có thể nhớ ra ta đấy.” Vẻ mặt của bạch y nữ tử trông có vẻ u oán vô cùng, tiếng nói buồn thảm đó thấm đượm vào lòng người lạ thường, du dương trầm bổng giữa không trung: “Lão phu nhân, ta ở dưới đó cô đơn lắm, ngươi xuống bầu bạn với ta có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.