Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 71: Chương 71: Đừng thu hồn của ta.




“Quỷ…… Quỷ á…....”

Thiệu thị nhìn bạch y nữ tử bay bổng giữa không trung, từ từ phục hồi tinh thần rồi mới kịp phản ứng. Sau khi thả hai quả rắm “phù phù”, “hoa lệ” đại tiện tiểu tiện ra mất tiêu, bổng chốc một cỗ mùi “hương” tanh tưởi tỏa ra khắp phòng. Bà ta mặc kệ xấu hổ buồn bực, la to rồi trốn vào trong góc giường. (-_-|||)

Lùi lại tới tường, cạnh giường đến khi không thể lui nữa, Thiệu thị xua hai tay, dáng vẻ kinh hãi tột độ: “Không…… không không không…… Không phải ta muốn hại ngươi đâu, ngươi đừng tìm ta.”

Bạch y nữ tử chịu đựng tanh tưởi và hỏi: “Không phải ngươi thì là ai chứ hả?”

“Là Chu Ngọc Lan, đúng, là Chu Ngọc Lan, nàng ta muốn làm chính thê của Thành Nhi, cho nên mới ra ý nhân lúc ngươi sinh con còn yếu, sai bà mụ động tay động chân giết chết ngươi, ngươi muốn tìm thì tìm nàng ta đi.”

“Thật ra ta càng vừa ý ngươi đi xuống bầu bạn với ta đấy.” Dáng vẻ bạch y nữ tữ vô cùng khó xử, nghĩ nghĩ: “Như vậy đi, hai người các ngươi đi theo bầu bạn với ta cả đi, dù sao ở dưới chỗ ngồi rộng rãi, không có nhiều quỷ.”

“Không…… Ta không muốn đi……”

“Chuyện này cũng không tối lượt ngươi tính!” Bạch y nữ tữ lạnh lùng nói xong, đột nhiên giọng nói biến đổi, rét như sương lạnh: “Các ngươi đừng tưởng rằng ta ở dưới thì không biết những chuyện ở dương gian, ta biết hết, biết hết! Chẳng những các ngươi hại chết ta, còn suýt nữa độc chết nữ nhi của ta……”

Thấy bạch y nữ tử càng nói càng kích động, thân thể của Thiệu thị co rúm lại, nói: “Là Chu Ngọc Lan…… Chủ ý của Chu Ngọc Lan……”

“Vậy mà ngươi lại rũ sạch sẽ cho bản thân!” Bạch y nữ tử nói xong, định bay người đến Thiệu thị: “Đến đây đi, trước tiên giao hồn ngươi ra đây, chúng ta cùng nhau đi tìm Chu Ngọc Lan.”

“Á! Đừng mà! Đừng thu hồn ta!” Thiệu thị nhe năng múa vuốt la lên, muốn đuổi bạch y nữ tử trước mắt đi.

“Lão phu nhân, lão phu nhân, người bị sao vậy?” Bên ngoài phòng, giọng nói của Hứa ma ma và tiếng bước chân vang vọng lại.

Bạch y nữ tử nhẹ nhàng nhảy vụt lên, bay vụt ra ngoài từ lỗ trên nóc nhà, nhanh chóng khép mái ngói lại, chỉ chừa kẽ hở rộng bằng một ngón tay.

“Quỷ a, quỷ a!  Quân Như Sơ quay về đòi mạng a!”

Hứa ma ma đi đến trước giường, nhìn trái ngó phải, khẽ nói nhỏ nhẹ: “Lão phu nhân, có phải người gặp ác mộng không? Tiện nhân kia đã chết mười sáu năm rồi, sớm đã thối rữa rồi, đừng sợ a.” Nói rồi đá Thu Đường một cước, “Nha đầu* chết bằm này, bảo nó trông chừng lão phu nhân giùm, trái lại nó, bản thân lại đang ngủ, lão phu nhân ồn ào nhốn nhào như thế mà cũng không nghe được.”

*Gốc là ny tử [妮子]: nghĩa là cô gái nhỏ, bé gái nhỏ, thay cái này chắc được.

Thu Đường bị đau, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lăn người ngồi dậy, sợ hãi nhìn Hứa ma ma, nói: “Thật xin lỗi, Hứa ma ma, tự nhiên ta thấy mệt rã rời……”

“Lát nữa rồi tính sổ với ngươi sau!”

Hứa ma ma hung tợn trừng mắt nhìn nàng, liếc một cái, đúng lúc này Xuân Nguyệt và bốn nha đầu nhị đẳng giật mình mặc quần áo chạy vào quát: “Lão phu nhân gặp ma rồi, còn không mau đi tìm đại phu và Vương gia, Vương phi đến đây!”

Đám người Xuân Nguyệt vội vàng phân công nhau đi mời Thẩm Cẩm Thành, Chu thị và đại phu.

Hứa ma ma nhìn giường thối bẩn không chịu nổi, không để tâm đến tanh tưởi gay gắt, tiến đến định vỗ về Thiệu thị trên giường lớn.

“Á!”

Ánh mắt Thiệu thị rệu rã, vừa nhìn thấy bóng người đi về phía mình, vội vàng vung chân đá đạp lung tung, bên trong lộn xộn cả lên, bắt đầu cởi tiết khố bên ngoài toàn cứt là cứt ra, quăng thẳng dính ngay vào mặt Hứa ma ma: “Tránh ra, tránh ra, đừng thu hồn của ta.”

Hứa ma ma bước ra ngoài hai bước, lấy chiếc khăn ra, chịu đựng ghê tởm lau cứt trên mặt đi, cũng không dám một mình tiến lên nữa, động viên bằng giọng nói ôn hòa: “Lão phu nhân, ta là Hứa Thực đây, ta không có đến thu hồn của ngươi đâu.”

“Không, không! Ta không tin ngươi, ta không tin ngươi! Ta không muốn chết, đừng lấy linh hồn của ta.” Mắt của Thiệu thị vô hồn, nói năng lộn xộn rồi lại nói đi nói lại.

“Thu Đường, còn ngây ra làm gì nữa, lại đây giúp đi, sau khi vỗ lão phu nhân rồi thì dọn dẹp sạch sẽ đi.”

Thấy Thiệu thị lên cơn như vậy, Hứa ma ma lại đến gần giường một chút, Thu Đường cũng tiến lên phía trước bà ta.

“Oành!” Một tiếng vang thật lớn, Hứa ma ma bị vứt ra ngoài như quả cầu.

Cũng không biết sao Thiệu thị lại có sức lớn như thế, vậy mà chỉ một cước đá Hứa ma ma xuống giường, hôn mê gần chết.

Toàn thân Thu Đường sững sờ, sợ hãi liếc nhìn Thiệu thị, ngã xấp xuống đất dưới giường, làm bộ bất tỉnh.

Dường như Thiệu thị ở trên giường nhớ đến cái gì, nắm cứt trét lên mặt mình, điên dại cười khúc khích, nói: “Hắc hắc hắc, ta thật thông minh, thế mà ngươi cũng không nhận ra ta.”

【Xin hãy giữ nguyên tình trạng của bản edit! Xin cảm ơn!】

Trên nóc nhà, bạch y nữ tử nhếch môi cười, nhẹ nhàng kéo viên ngói cuối cùng lại, rồi đến viện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.