“Ồ.”
Quân Khởi La đang muốn mở lời, thì lam y nữ tử đằng sau lưng Hầu lão phu nhân nhìn chằm chằm bằng đôi mắt tròn trịa, Q\V/ũ lq'd dáng vẻ u mê không hiểu nom rất dễ thương. Chỉ nghe thấy nàng hỏi Hầu lão phu nhân: “Lão tổ tông, Thiên Nhã nghe nói Phàn Dương lão Vương gia họ Quân, Khởi La tỷ tỷ chính là tôn nữ ruột của Phàn Dương lão Vương gia, tại sao lại có một tỷ tỷ họ Thẩm thế?”
Dáng vẻ nàng ngây thơ hồn nhiên, giống như không biết chuyện của Phàn Dương Vương phủ.
Nếu không phải nàng nhân lúc mọi người không chú ý ranh mãnh nháy mắt với Quân Khởi La mấy cái, thì suýt nữa nàng cũng bị nàng ấy làm cho mê muội.
Quân Khởi La cười thầm, thì ra là tiểu nha đầu Đoạn Thiên Nhã này lại là chúa thích giả heo ăn thịt hổ đây mà, sao nàng lại không biết bây giờ nàng ấy đang giúp đỡ mình? Mặc dù nàng hoàn toàn không cần sự trợ giúp của nàng ấy, nhưng mà hành động của nàng ấy khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Sau khi Thẩm Uyển Tâm nghe Đoạn Thiên Nhã nói thế, thì cả Thiệu thị, Chu thị cũng có vẻ mất tự nhiên, trong lòng thì hận không thể xé nát bộ mặt của Đoạn Thiên Nhã.
Mặc dù cả nhà Thẩm thị kế tục mọi thứ của Phàn Dương Vương phủ, nhưng mà trong giới quý tộc kinh thành thì lại rất xấu hổ, thậm chí nói thẳng ra là không thể nào được quý tộc trong kinh thành thật sự tiếp nhận.
Nhưng mà cho dù là như thế, thì cũng không có ai chất vấn ngay trước mặt, dẫu sao thì Phàn Dương Vương gia Thẩm Cẩm Thành này cũng được hoàng thượng công nhận.
Thẩm Uyển Tâm ngứa mắt Quân Khởi La bị hủy hôn rồi lại còn có thể gả vào Tấn Vương phủ, thế nên muốn bôi đen nàng ngay trước mặt trưởng bối của Long Dận, nếu do nàng ta hành động không tôn kính với trưởng bối bị Hầu lão phu nhân không thích, thế là lại bị hủy hôn lần nữa thì còn gì bằng.
Cũng không biết Hầu lão phu nhân thật sự không nhận ra hay là chưa hề để ý, hay là hoàn toàn không rãnh để ý, mà ả tiện nhân Đoạn Thiên Nhã kia cũng là đồ giả bộ ngu si, chen vào không cho mấy người bọn họ mặt mũi.
Phẫn nộ lại ngồi lên ghế, Thẩm Uyển Tâm không hề nói thêm một lời nào nữa, nhưng uất ức tức giận trong lòng thì khó mà dẹp yên.
Ai cũng là thứ không biết phân biệt tốt xấu gì cả! Đợi tới khi An Vương điện hạ ngồi lên ngôi vị kia, Thẩm Uyển Tâm ta cũng chính là nữ nhân tôn quý nhất Đông Lăng, đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến cho tất cả các ngươi phải hối hận vì đã đắc tội với ta!
“Thiên Nhã, con quá thất lễ rồi, loại chuyện như thế thì ngầm hiểu là được rồi, sao có thể hỏi thẳng như thế chứ?” Hầu lão phu nhân nghiêm mặt quát, giọng điệu thì mang vẻ trách cứ khiển trách Đoạn Thiên Nhã cả, rồi lại quay sang áy náy nói với Thiệu thị: “Thiên Nhã vừa về từ bên nhà ngoại tổ, lại bị bản quận chúa chiều hư, mong rằng Thẩm lão phu nhân đại nhân đại lượng, đừng trách tội nàng. Thiên Nhã, còn không mau nói xin lỗi với Thẩm lão phu nhân?”
Phì!
Quân Khởi La cảm thấy, nếu định lực của mình không tốt, thì suýt nữa đã phải phì cười, thầm nói Hầu lão phu nhân này đúng là giỏi bổ đao thẳng vào bà tức Thiệu thị, xát muối lên vết thương của tổ tôn ba người nha, nhìn bộ dạng kia của bọn họ, ai ai cũng giống như bị táo bón!
Ừ, Hầu lão phu nhân này đúng là một người tuyệt vời!
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đứng bên cạnh cũng không có định lực tốt như Quân Khởi La, cúi đầu nhìn mũi chân, hai vai hơi run run, dễ thấy là rất khó chịu.
Dáng vẻ Đoạn Thiên Nhã giống hệt như là mới biết mình đã nói sai, uất ức chớp chớp đôi mắt to tròn, hai tay đan vào nhau rồi cúi đầu đi tới trước mặt Thiệu thị đang sắc mặt khó coi, quỳ gối nói: “Thiên Nhã tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong Thẩm lão phu nhân thứ tội.” Sau đó lại nói với Thẩm Uyển Tâm: “Thẩm tỷ tỷ tha lỗi.”
Thẩm Uyển Tâm quay đầu đi không thèm đếm xỉa tới nàng.
Thiệu thị làm sao so đo với một tiểu nữ hài chứ? Truyền đi thì người ta còn không cười tới rụng răng hàm luôn à! Đành phải ngượng ngùng cười nói: “Đoạn Tứ cô nương ngây thơ hồn nhiên, lão thân vô cùng thích, mau mau mời đứng lên.”
Đoạn Thiên Nhã vội vàng tạ ơn rồi lui lại đằng sau lưng tằng tổ mẫu của mình. Bài nhạc đệm này cũng coi như là hát xong cả rồi.