Lão Hầu phu lê nhân không thèm để ý tới tổ tôn mấy người Thẩm thị, kéo bàn tay của Quân Khởi La qua, không coi ai ra gì, nói: “Bà già ta đây vừa thấy con thì biết ngay con là hài tử ngoan, có người có mắt như mù không thấy rõ, nhưng trong lòng của bà già này thì lại rõ như gương.”
Có người ở đây ấy, chẳng phải là chỉ Long Túc Vân hay sao? Làm sao Thẩm Uyển Tâm không hiểu được chứ?
Khi nàng thấy lão Hầu phu nhân có vẻ mặt từ ái với Quân Khởi La, còn mình thì chẳng thèm ngó ngàng tới, thì trong lòng ấm ức tức tối vô cùng.
Hừ, ngay cả cái thứ nữ nhân xấu xí Quân Khởi La kia chẳng giỏi cái gì, mà vẫn coi nàng ta như bảo bối chứ! Bản tiểu thư sẽ chờ nàng ta gả đi khắc chết cái tên ma ốm Long Dận kia!
Quân Khởi La chẳng thể ngờ rằng Thẩm Uyển Tâm oán hận nguyền rủa trong lòng? Khẽ cười với lão Hầu phu nhân: “Lão Hầu phu nhân quá khen.”
Lão Hầu phu nhân càng nhìn Quân Khởi La càng vừa ý, hiếm khi cảm thấy Long Triệt cũng đã làm một cái chuyện khiến người ta vừa lòng thoải nguyện, hòa nhã nói: “Ngày thành hôn của con và A Dận sẽ là mùng 18 tháng sau, chính là ngày thành hôn tốt nhất trong năm nay. Có lẽ là ngày này hơi vội vã một chút, nhưng mà con yên tâm, lúc A Dận tới đặc biệt nhấn mạnh với ta, tất cả đã có nó rồi, con không cần chuẩn bị thứ gì cả, chỉ cần chờ làm tân nương xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất vào một tháng nữa thôi.”
“Quân tỷ tỷ, biểu ca còn nói nữa.” Đoạn Thiên Nhã nhìn Quân Khởi La rồi le lưỡi, cười nói chen vào: “Mẫu thân và tổ phụ của tỷ mất sớm, e là không có ai chuẩn bị đồ cưới cho tỷ, bảo tỷ không nên cảm thấy đau buồn vì chuyện này, sau này toàn bộ Tấn Vương phủ đã là của tỷ cả, huynh ấy mãi mãi kiên trì ủng hộ tỷ.”
Chu thị nghe xong lời này thì không vừa lòng. Cái gì mà nói “E là không có ai chuẩn bị đồ cưới cho tỷ”? Coi Chu Ngọc Lan nàng là người chết à?
Bây giờ trên danh nghĩa Chu Ngọc Lan nàng là mẫu thân của Quân Khởi La, mặc dù nàng quả thật không tính chuẩn bị quá nhiều, nhưng vì thanh danh của Phàn Dương Vương phủ và mặt mũi của Vương gia, nhưng ý là vẫn thơm thảo làm mà.
Đúng ngay lúc nàng há mồm định nói cái gì đó, thì Thiệu thị lại hung hăng lườm nàng một cái, nàng đành phải im lặng trong phẫn nộ.
Trong lòng Thẩm Uyển Tâm thì lại vô cùng không yên.
Vì sao nàng thành thân thì cái gì cũng phải tự mình chuẩn bị, còn bây giờ đến Quân Khởi La, thì đã có cái tên ma ốm kia chuẩn bị hết vậy? Thậm chí nàng ta cũng không cần phải chuẩn bị đồ hồi môn!
Phải biết rằng, đồ cưới của nữ tử càng nhiều, thì gia đình trượng phu sẽ càng coi trọng ngươi một chút, sau này địa vị trong gia đình trượng phu cũng sẽ cao hơn một chút, và ngược lại thì sẽ khiến người ta phàn nàn này nọ.
Theo ý của Long Dận, sau khi Quân Khởi La gả đi thì có thể cai quản mọi chuyện của Tấn Vương phủ, mệnh của nàng ta cũng thật quá tốt rồi ấy chứ.
Nhưng mà nghĩ đến Long Dận chẳng sống được bao lâu, thì lòng Thẩm Uyển Tâm lại bình thường trở lại.
Quân Khởi La hơi biến sắc: “Mạng của Khởi La thật khổ, nương mất sớm, phụ thân không thương, có thể được Tấn Vương thế tử đối đãi như thế, quả là phúc đức Khởi La đã tu được mấy đời.”
Nếu nói chẳng phải chuẩn bị cái gì, chỉ cần chờ làm tân nương là được rồi, cùng lắm là khiến Quân Khởi La cảm thấy Long Dận quan tâm đến chuyện của nàng, nhưng mà ngay cả đồ cưới cũng không cần chuẩn bị, thì lại khiến cho nàng lầy làm cảm động lắm.
Nàng vẫn biết ý nghĩa của đồ cưới đối với một tân nương.
Được phu như thế, thì còn cầu gì hơn?
Nhưng mà tốt xấu gì nàng cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, làm sao có thể không có đồ cưới đây?
Chẳng những đồ cưới phải có, mà nàng chắc chắn còn phải khiến cho người kinh thành phải trợn tròn mắt ra nhìn!
“Ai có thể nói A Dận cưới được con không phải là phúc của nó chứ?!” Lão Hầu phu nhân vừa lòng vỗ bàn tay của Quân Khởi La, hình như nhớ đến cái gì, đôi mắt ươn ướt: “A La, A Dận là một hài tử số khổ, tằng tổ cô mẫu không có yêu cầu khác, chỉ mong sau khi con thành thân, con đối xử với nó thật tốt, thế thì sau khi bà già này xuống dưới đất, cũng có thể có câu trả lời thỏa đáng với liệt tổ liệt tông của Tấn Vương phủ.”