Edit: Quan Vũ
Đám người Long Triệt ngờ vực nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, chỉ có Quân Khởi La và Long Dận nghe thế thì đã hiểu rõ trong lòng.
Thẩm Uyển Nguyệt ung dung lấy ra một cái bình ngọc từ trong ngực: “Chỗ thần nữ có một viên đan dược, là kỳ dược đích thân Dược Vương Vân Trung Bạch luyện chế, tên gọi là Ích Nguyên Đan, có thể cường thân, có thể chữa bệnh, chỉ cần uống một viên, thì có thể cải tử hồi sinh, vạn kim khó cầu.”
Quân Khởi La thấy, Thẩm Uyển Nguyệt nói xong câu đó, thì trong đôi mắt của đám người Long Triệt đã có thứ tham lam không thế áp chế. Nàng hoàn toàn tin tưởng, nếu không có người ngoài ở đây, chắc chắn Long Triệt sẽ vứt bỏ lão nương của mình cũng muốn cướp đoạt viên thuốc vào tay mình.
Đúng vậy đó, đan dược do Dược Vương luyện chế ra, đời này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả có tiền cũng cầu không được, lại có hiểu quả nghịch thiên như vậy, làm sao không khiến người ta muốn chiếm làm của riêng? Cũng chỉ có chàng ngốc Long Dận kia chẳng thèm ngó ngàng tới mà thôi!
Nghĩ đến đây, Quân Khởi La thản nhiên ngắm nghía Long Dận một cái, thấy thần sắc y như thường, trong mắt không có chút gợn sóng, có thể thấy y thật sự không để trong lòng.
Long Triệt khó khăn nuốt nước miếng, coi như hạ quyết tâm rất mạnh, nói với Thẩm Uyển Nguyệt: “Thẩm nhị tiểu thư, một khi đã như vậy thì mời cho thái hậu ăn đi! Chỉ cần thái hậu tỉnh lại, trẫm chắn chắn sẽ khen thưởng lớn cho ngươi!”
Lúc này Thẩm Uyển Nguyệt quỳ xuống, thành khẩn nói: “Hoàng thượng, đây là chuyện thuộc bổn phận của thần nữ, thần nữ không dám cầu khen thưởng. Nếu như thần nữ có thể cứu được thái hậu, thần nữ hi vọng hoàng thượng có thể đáp ứng một thỉnh cầu của thần nữ là được.”
Chợt Quân Khởi La có một loại dự cảm, thỉnh cầu này của Thẩm Uyển Nguyệt chắc chắn có liên quan đến mình.
Ánh mắt Long Triệt hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Thẩm Uyển Nguyệt cũng có chút gì có không hiền lành rồi.
Một vị đế vương, một người nắm trong tay cả một quốc gia, chán ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp, mà Thẩm Uyển Nguyệt đã hoàn toàn phạm vào tối kỵ này!
Phải biết rằng, quân vô hí ngôn, một lời thỉnh cầu, có thể to cũng có thể nhỏ!
Thẩm Uyển Nguyệt giật mình nhận ra vŨ...lllqsd0n sai lầm mình đã phạm phải, bụng mắng cho mình một câu, rồi mau chóng nói lại: “Hoàng thượng hiểu lầm, thỉnh cầu của thần nữ rất đơn giản, xin cho phép thần nữ cho thái hậu ăn đan dược rồi hẵng bàn sau.”
Lúc này sắc mặt Long Triệt mới dễ coi một chút, khoát tay, ý bảo Thẩm Uyển Nguyệt bắt đầu đi.
Thẩm Uyển Nguyệt đi đến trước giường, mở bình ngọc ra đổ ra một viên đan dược màu trắng, bỗng chốc hương thơm phiêu đãng khắp căn phòng, khiến tâm thần người ta thư thái. Ở góc độ mọi người không trông thấy, nàng ta cười đắc ý, bóp khớp hàm thái hậu, bón Ích Nguyên Đan vào.
Chừng nửa khắc sau, màu tím đen trên mặt thái hậu đã trở nên mờ nhạt, dần dần khôi phục như bình thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Uyển Nguyệt chẩn mạch cho thái hậu, lấy ra một cái ngâm châm nhỏ, đâm một châm ở nhân trung của bà ta.
Chỉ nghe thái hậu khẽ rít một tiếng, rồi từ từ mở mắt ra, thấy trong phòng có rất nhiều người, hơi mệt mỏi khó chịu hỏi: “Có chuyện gì thế này, tụ tập trong phòng ai gia hết làm gì vậy?”
“Hu hu, thái hậu ơi!” Kim ma ma quỳ gục trước giường và nói: “Suýt nữa lão nô đã không gặp được người nữa rồi.”
“Kim Lan, đỡ ai gia dậy.”
Bà ta chỉ nhớ sau khi mình uống thuốc, thì ký ức sau đó lại không có gì nữa, chẳng lẽ thuốc kia có vấn đề?
Nghĩ như vậy, thái hậu nhíu mày nhìn Quân Khởi La, đôi mắt già nua của bà ta tuy bệnh nặng đã mờ mờ, nhưng vẫn không hề mất đi vẻ uy nghiêm của kẻ thượng vị.
Quân Khởi La tiếp thu được ánh mắt của bà ta, cũng không né tránh, mà lại trả lại bà ta một nụ cười chê khinh thường.
Trong lòng thái hậu giật nảy, thu ánh mắt lại, để Kim ma ma đỗ lên ngồi dậy.
Kim ma ma kể lại tổng thể chuyện sau khi thái hậu uống thuốc, chỉ lược bỏ chuyện Quân Khởi La đã biết được liều thuốc có vấn đề và chuyện bà ta đã tự tay giao thang thuốc dưới cái nhìn bức hiếp của Quân Khởi La.
Thái hậu nghe xong thì vô cùng khiếp sợ. Không thể ngờ rằng bà ta tự ý sửa thang thuốc, lại suýt nữa để cho người ta có cơ hội để dùng, đưa mình vào hoàng tuyền, ngẫm lại thôi mà đã cảm thấy nghĩ đến là sợ hãi khôn cùng!
Ánh mắt bà ta sắc bén quét qua từng người từng người trong phòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ai muốn hại ai gia?”
“Mẫu hậu, người đừng tức giận, chuyện này giao cho nhi tử là được rồi.” Long Triệt nắm lấy tay thái hậu, quan tâm hỏi: “Người cảm thấy như thế nào rồi? Nhi tử cho người ra bên ngoài, thẩm tra lần lượt, như thế chắc chắn bắt được kẻ ác độc kia!”
“Ai gia không có chuyện gì, ai gia muốn xem hoàng thượng bắt được cái kẻ muốn đẩy ai gia vào chỗ chết, bầm thây vạn mảnh!”
Mấy chữ sau cùng, gần như thái hậu nghiến chặt răng hàm để nói ra, đủ thấy sự oán hận của bà ta đối với người kia. Hoàn toàn quên ước nguyện muốn ăn chay niệm Phật ban đầu của bà ta, và cả nơi đây chính là thánh địa Phật môn, là chỗ ở của Bồ Tát!
“Có phạt tất có thưởng, trước tiên chúng ta thưởng rồi hãy bắt kẻ ác độc kia.” Đột nhiên ánh mắt thái hậu thu lại, nhìn Thẩm Uyển Nguyệt rồi nói: “Trước tiên ai gia rất cảm ơn Uyển Nguyệt nha đầu hào phóng giúp đỡ, tặng viên thuốc quý trọng như thế cho bà lão như ai gia. Nói đi, Uyển Nguyệt nha đầu, nói cho ai gia và hoàng thượng, thỉnh cầu của ngươi là gì, ai gia chắc chắn sẽ toàn quyền thỏa mãn ngươi!”
“Thần nữ ta ơn thái hậu ân điển trước.” Thẩm Uyển Nguyệt nói xong thi quỳ xuống đất, hơi cúi đầu, thẹn thùng ra mặt và nói: “Hôm qua thần nữ mới gặp Tấn Vương thế tử, trái tim đã bị vẻ tao nhã này thuyết phục, mong rằng thái hậu và hoàng thượng cho phép, ban thưởng cho thần nữ làm bình thê của Tấn Vương thế tử, cùng tỷ tỷ hầu hạ Tấn Vương thế tử.”
Một viên đá gợn ngàn con sóng, ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, ngoài trừ kinh ngạc ra, thì đó là không thể tin.
Văn phi tức một bụng! Bà ta cho rằng hành động của mình đối với Thẩm Uyển Nguyệt đã nói với nàng, bà ta thật tâm yêu thích nhi tức phụ như nàng ta, không ngờ rằng nàng ra tình nguyện chọn một Tấn Vương thế tử bệnh tật, cũng không bằng lòng gả cho nhi tử phong lưu phóng khoáng của bà ta.
Long Dận tốt chỗ nào chứ?
La Hân Nhi, Quân Khởi La, Thẩm Uyển Nguyệt. . . Làm sao mà từng người từng người ai cũng thích tên ma ốm kia vậy?
Còn Long Túc Vân thì lại không có tâm tư kia như lão nương của hắn, lúc này hắn còn đang nhìn Quân Khởi La với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, nhưng thấy nàng khẽ cúi đầu, không biết là đang nghĩ điều gì.
Hoàng hậu thấy Văn phi vui ra mặt, khỏi phải nói tâm tình tốt biết chừng nào. nhưng mà khi nhìn về phía Long Dận, bụng lại thấy lo sốt cả lên.
“Này. . . Cái này. . .”
Thái hậu thoáng mờ mịt nhìn Long Triệt, nói thế nào bà ta cũng không ngờ thỉnh cầu của Thẩm Uyển Nguyệt lại là cái này. Có lẽ nếu trước khi có Quân Khởi La, nàng ta thỉnh cầu cái này Long Dận sẽ đồng ý, nhưng mà hiện tại. . . Bà ta không thể cho phép được!
Sắc mặt Long Triệt âm u ngưng đọng, đừng nói thái hậu không ngờ tới, chính lão cũng có ngờ được đâu?
Tâm tư lão ta xoay Quan chuyển nhanh chóng, âm thầm cân nhắc l ợi hại khi Thẩm Uyển Nguyệt gả cho Long Dận, sau cùng vẫn cảm thấy không thể mạo hiểm như vậy.
Thái hậu không thấy Long Triệt không cho Vũ-guan ý kiến thái độ gì, bèn dời tầm mắt nhìn Long Dận.
Mọi người cũng nhìn Long Dận theo thái hậu, phát yu--l>lq-d hiện thần sắc của y bình thường, ánh mắt thản nhiên, giống như nhân vật chính trong chuyện này không phải là y vậy.
“A Dận con thấy thế nào?” Thái hậu hỏi.
Quả tim của Thẩm Uyển Nguyệt đã bay vèo lên rồi. Vốn dĩ nàng ta còn tưởng rằng chỉ cần thái hậu hoặc hoàng thượng mở lời, chuyện này sẽ nắm chắc, ai ngờ thái hậu lại hỏi ý kiến của Long Dận. . . Xem ra nàng thật sự coi thường sức ảnh hưởng của Tấn Vương phủ đối với hoàng thất!
Khóe miệng Long Dận nhếch nhếch, ánh mắt tràn đầy chê cười: “Thái hậu muốn Dận thấy cái gì?”
Mặt thái hậu mang nụ cười mỉm, cảm thấy hơi hối hận ban nãy đã nói quá chắc miệng, nếu Long Dận không muốn, như thế thì sau này uy tín của bà còn nói làm sao nữa? “A Dận, con xem Uyển Nguyệt nha đầu thiên tư quốc sắc, gia thế hiển hách, lại là đệ tử của Dược Vương, xét thân phận cũng không làm nhục Tấn Vương thế tử như con, không bằng. . .”
“Cả đời Dận, ngoại trừ A La ra, tuyệt đối sẽ không nhúng chàm bất cứ nữ nhân nào!” Long Dận nghênh tiếp ánh mắt thái hậu, cũng không quá cứng rắn: “Đây là thái độ của Dận.”
Trong ống tay áo, bàn tay Thẩm Uyển Nguyệt đã bấu chặt vào da thịt từ lúc nào cũng không biết, đôi mắt Long Dận bị đui bị chột rồi sao? Thẩm Uyển Nguyệt nàng đâu có kém Quân Khởi La chỗ nào? Nàng đã cúi mình hạ cái tôi chỉ cầu một vị trí bình thê mà thôi, vậy mà chàng cũng không bằng lòng nhận!
Quân Khởi La chậm rãi ngẩng đầu nhìn Long Dận, khóe miệng mang nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời sáng lạn ngày hè. Nàng biết ngay kết quả sẽ là như vậy, cho nên từ ban đầu nàng đã chưa hề quan tâm đến thỉnh cầu của Thẩm Uyển Nguyệt cả.
Long Dận đáp lại nàng bằng một nụ cười ấm áp như gió xuân, nắm lấy bàn tay nàng.
Đúng lúc Long Triệt vừa rũ mắt đã trông thấy bọn họ tay trong tay, chợt ánh mắt âm u nặng nề. Nhưng tới khi ngước lên, thì đã không khác gì ngày thường. Nhìn thái hậu rồi nói: “Mẫu hậu, đương sự trong chuyện này là Long Dận không muốn, trẫm cũng không thể cưỡng cầu thì không được? Chi bằng thế này đi, chúng ta phong Thẩm nhị tiểu thư làm quận chúa, coi như báo đáp ơn cứu mạng của nàng đối với mẫu hậu.”
Ngoài trừ oán trách Long Dận không đồng ý ra thì thái hậu có thế nói cái gì nào? Trước mắt, đề nghị này của nhi tử mình là ban ân tốt nhất rồi. Thế là không hỏi ý của Thẩm Uyển Nguyệt, mà nói luôn: “Ai gia cảm thấy đề nghị này rất tốt, Uyển Nguyệt nha đầu có phong hào này, thì đâu cần lo không tìm được nam tử ưu tú hơn A Dận?”
“Ừm!” Long Triệt gật đầu, vô cùng đồng ý: “Nếu mẫu hậu đã đồng ý, nay phong Thẩm nhị tiểu thư làm Minh Nguyệt quận chúa đi!”
Thẩm Uyển Nguyệt đã hiểu trong bụng rằng hôm nay không thế như ý nguyện, có thể có được ban thưởng phong hào quận chúa cũng coi như là thu hoạch ngoài dự liệu rồi. bèn dập đầu tạ ơn: “Minh Nguyệt khấu tạ hoàng thượng, thái hậu ân điển.”
Có thể là được Ích Nguyên Đan tẩm bổ, càng lúc thái hậu càng chuyển biến tốt hơn, duỗi tay ra với Thẩm Uyển Nguyệt, mắt đầy từ ái và nói: “Hài tử ngoan, đứng lên đi, ngồi bên cạnh ai gia.”
“Minh Nguyệt tạ thái hậu.” Thẩm Uyển Nguyệt đứng dậy quỳ gối hành lễ với thái hậu, tạ ơn xong thì mới ngồi xuống bên giường cạnh thái hậu.
Đây đúng là ban ân thật lớn, trong phòng, ngoại trừ hoàng thượng, trong tất cả mọi người ngay cả hoàng hậu cũng đứng kia.
Chẳng qua Thẩm Uyển Nguyệt không chớp mắt, không dám dùng mắt nhìn thẳng vào Quân Khởi La và Long Dận. Nàng biết rằng từ lúc mình đề xuất lời thỉnh cầu kia, thì kể cả ứng phó ngoài mặt Quân Khởi La cũng không thể nào làm tiếp được nữa. Lòng nàng hơi tự trách mình đi bước này quá vội, thế là tất cả những cố gắng vài hôm trước đã biến thành công dã tràng.
Chuyện này chấm dứt, thái hậu bèn ra lệnh đi bắt người hạ độc kia.
Long Triệt sai người dẫn cung nữ sắc thuốc qua.
Cung nữ sắc thuốc tên là Xuân Vân, chính là người trong cung của thái hậu, mặc kệ là trong cung hay là trong các phủ, chỉ cần là thứ có thể đưa vào trong, toàn là được người đã trải hoa trăm ngàn khảo nghiệm lại có thể tin được để làm việc, cho nên thái hậu cũng không nghi ngờ người bên cạnh mình sẽ hạ độc mình.
Quân Khởi La liếc mắt nhìn thái hậu, thản nhiên nói: “Hoàng thượng, thạch tín được hạ trong lọ thuốc là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng mà lấy kinh nghiệm sắc thuốc của thần nữ ra đánh giá, phàm là thuốc thang được sắc xong, thông thường thì sẽ nhân lúc bã thuốc còn nóng để ép cho bã thuốc còn sót lại ra ngoài; coi như không ép ra chất thuốc, thì cách làm của người bình thường cũng có thể làm lạnh sau đó đi đổ hết bã trà. Nhưng mà ban nãy, ấm sắc thuốc do Kim ma ma mang vào vẫn còn rất nóng, vậy mà đã đổ hết bã thuốc rồi, hình như có gì đó không đúng đấy! Chi bằng trước tiên phải hỏi xem coi tại sao lại phải đổ bã thuốc đi nhanh đến vậy.”
Nói xong thì lại thờ ơ liếc qua, thân thể Kim ma ma run lên loáng thoáng, không dám nhìn vào đôi mắt Quân Khởi La.
Vẻ mặt thái hậu cực kỳ mất tự nhiên, bà ta đã đoán ra bã thuốc do chính tay Kim ma ma đổ, dụng ý Kim ma ma khi làm như vậy rất rõ ràng, thế nhưng lo lắng Quân Khởi La tra ra liều lượng của vị thuốc bị sửa đổi, bại lộ dụng tâm bà ta muốn mượn cớ gây khó dễ cho Quân Khởi La.
Nhưng mà tất nhiên bây giờ muốn mượn chuyện này để chỉnh nàng ta là điều không thể nào, nhưng bà ta cũng không cho phép Quân Khởi La phê bình người bên cạnh bà ta được!
“Quân nha đầu, mỗi người ai cũng có thói quen riêng, ngươi không thể kết luận người đổ bã trà chính là kẻ hạ độc chứ?!” Thái hậu l>q>d>q.v.p thản nhiên nói, giọng điệu kiên định như không thể cho người khác chen vào: “Ai gia tin tưởng người bên cạnh mình không có vấn đề.”
“Thái hậu nương nương, biết người biết mặt khó biết lòng, thái hậu vẫn cứ đừng võ đoán như thế.” Quân Khởi La giữ chặt không buông, nghĩ bụng, hôm nay không cho bà xì chút máu, chụy không có mặt mũi lăn lộn trong gia hồ! Nếu không được nữa thì phải làm cho cái con mụ phù thủy như bà tự thừa nhận, chống mắt xem coi tình nghĩa chủ tớ của bà sâu nặng đến mức nào.
“Thần nữ đã biết thuốc của thái hậu bị người ta động tay động chân rồi, tá dược trên thang thuốc cũng bị người ta thay đổi, thái hậu nương nương, chẳng những kẻ kia muốn giá họa cho thần nữ, mà còn muốn hại cả người! Bây giờ kẻ muốn người chết cũng không chỉ có một đâu!”
Lúc nãy Kim ma ma vẫn chưa đề cập đến chuyện Quân Khởi La đã biết thang thuốc bị sửa đổi, giờ đây vừa giận Kim ma ma, đồng thời cũng đành phải giả bộ thành cái điệu vô tội và đau đớn rồi hỏi: “Lại còn có chuyện như thế sao? Thế hậu quả khi sửa đổi thang thuốc là như thế nào?”
Quân Khởi La trịnh trọng nói: “Nhẹ thì tinh thần hoảng hốt, nặng thì để đuối tâm suy. Nếu không có Ích Nguyên Đan của Minh Nguyệt quân chúa, lúc này chỉ e là thái hậu nương nương còn đang lâm vào hôn mê kia đấy! Thái hậu nương nương, người nói xem kẻ có lòng dạ độc ác nham hiểm như vậy ở bên cạnh người, người có thể an giấc không?”
Thái hậu đâu có ngờ rằng chỉ vì mình tùy tiện thêm bớt lên chữ 'nhất' một nét mà thôi, gia tăng thêm chút liều lượng của thảo dược mà lại có hậu quả như vậy? Trong lòng nghĩ lại mà khiếp sợ không thôi, nghĩ nghĩ sau này không thể dễ dàng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn được.
Quân Khởi La thu hết sắc mặt của thái hậu vào mắt, thầm nghĩ, sợ chết đến vậy mà còn muốn đấu với mình, đúng là tự tìm đường chết.
“Ừm.” Long Triệt gật đầu đồng ý, lão nói: “Đúng là nên bắt được kẻ kia để nghiêm trị, nếu không lúc nào trẫm cũng lo lắng đến chuyện bên cạnh thái hậu, thì làm sao có thể an tâm triều chính?”
“Rầm.”
Kim ma ma bị lời Long Triệt nói dọa sợ tới mức quỳ xuống đất.
Thái hậu liếc xéo bà ta không nên thân, không hề làm điệu cưỡng ép như lúc nãy: “Quân nha đầu, cũng có thể là người bên cạnh ai gia lấy thuốc sai, chuyện này coi như xong.”
Long Triệt thấy lão nương của mình cứ năm lần bảy lượt bảo vệ Kim ma ma, bụng đã biết chuyện này do chính lão nương của mình gây nên, nhưng trong chốc lát cũng không đoán ra dụng ý của bà.
“Khó mà làm được.” Quân Khởi La mà không đạt được mục đích thì nào có chịu nhượng bộ? “Thái hậu niệm tình xưa cũ có thể tha thứ cho người bên cạnh người, nhưng lúc nãy thần nữ bị Văn phi nương nương chỉ trích mưu hại thái hậu kia mà, tội danh nặng như thế, thần nữ không thể gánh vác nổi, mong rằng thái hậu và hoàng thượng hãy cho thần nữ được trong sạch.”
“Đủ rồi.” thái hậu hung hăng liếc mắt trợn trừng Văn phi, không muốn đôi co ba mặt một lời với Quân Khởi La nữa, trầm giọng nói: “Thang thuốc do ai gia tự tay sửa đổi, ai gia nhận lỗi với ngươi.”
Lời vừa cất, cả phòng khiếp.
Đám người Long Túc Vân rất khó hiểu tại sao thái hậu lại tổn thương thân thể mình để hãm hại Quân Khởi La, loại hành vi này khá là ngu xuẩn.
Thẩm Uyển Nguyệt len lén cắn môi, nàng còn tưởng rằng thái hậu sẽ không chịu bỏ qua cho Quân Khởi La, nào ngờ hai người vừa mới đối kháng thôi, mà thái hậu đã thua ê chề.
“Thái hậu nương nương, vì sao người phải làm như vậy?” Mắt Long Dận tràn ngập thương xót bi ai nhìn thái hậu, không dám tin hỏi lại.
“Hừ.” Thái hậu hừ lạnh rồi nói: “A Dận, ngươi hỏi vì sao ai gia phải làm như vậy? Các ngươi cho rằng cái chết của Tuệ Nhi, các người có thể không có chút liên quan nào sao?”
“Thì ra thái hậu nương nương làm vì chuyện này nha.” Nháy mắt Long Dận đã hiểu ra, đâu còn chút đau thương nào trong mắt nữa? “Không thể tin nổi thái hậu nương nương vẫn là một chủ tử tốt biết thương xót một hạ nhân!”
Long Dận nói lời này đúng là châm chọc thái hậu! Người ăn nằm thấm thía trong cung nhiều năm, có ai không có nợ máu trên tay? Lúc không vui bắt hạ nhân ra trút giận là chuyện thường! Làm loại chuyện liều chết thế này vì một cung nữ tự sát, ai mà tin?! Cũng chỉ là uy nghiêm của bà ta bị khiêu khích, mượn chuyện này làm cái cớ thôi!
“Nếu không chúng ta lại nói về chuyện đêm đó, cuối cùng ai đúng ai sai cũng có phán đoán suy luận. Chắc hẳn An Vương điện hạ chắc chắn sẽ cảm tạ người tổ mẫu tốt như người từ tận đáy lòng!” Ngay cả trào phúng Long Dận cũng cao giọng cả rồi, bèn khiêu khích: “Thái hậu nghĩ như thế nào?”
Cuối cùng đêm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có liên quan đến thái hậu? Hạt giống hoài nghi nảy mầm mọc rễ trong lòng Long Túc Vân, Long Triệt cũng nhíu mày nhìn thái hậu.
Cố ý đẩy chuyện này lên người Long Túc Vân, làm cho chính bản thân bọn họ ngờ vực mà không có căn cứ đi! Ừm, chiêu họa thủy đông dẫn này được dùng tốt lắm. Quân Khởi La ngầm cho Long Dận 32 cái khen.
Bỗng nhiên thái hậu giật mình, mình lại bị uy hiếp rồi. chẳng những bị uy hiếp, hình như nhi tử và tôn tử của mình còn nảy sinh hoài nghi đối với mình. . . Không hay rồi, vô cùng không hay rồi!
“Thôi, ai gia chịu thua rồi!” Thái hậu nhắm chặt mắt, lại mệt mỏi mở ra: “Hoàng thượng, chuyện bắt được hung thủ hạ độc kia, con muốn làm gì thì làm đi, ai gia mệt mỏi, lui xuống đi.”
Thái hậu ăn mềm, Long Dận cũng không thể cứ giữ chặt không thả, đoàn người đi theo Long Triệt vào trong viện.
Long Triệt lệnh cho mỗi người ghi chép lại hành tung ở giờ Dậu của mình lại, tất cả mọi người đều có bằng chứng khoảng thời gian đó không có ai tiếp cận ấm sắc thuốc.
Sau cùng vẫn là cung Vũ-l3q`d0--n nữ Xuân Vân nói ra lúc sắc thuốc thì có cung nữ Thải Diệp bên cạnh Văn phi đi tìm nàng. vì là đồng hương, nên ở trong cung Thải Diệp từng tìm nàng nói chuyện phiếm, ngay từ đầu Xuân Vân cũng không để ý. Sau đó trên đường ngoài mình từng đi ngoài nên rời khỏi ấm sắc thuốc, để cho Thải Diệp canh chừng ấm sắc thuốc, nàng cũng không xác định chuyện này có liên quân đến Thải Diệp không.
Long Triệt lệnh Thư Kim Toàn dẫn Thải Diệp đến. Tra khảo một lúc, nàng đã khai.
Thải Diệp nói. Vì nàng yêu An Vương Long Túc Vân, trong lòng căm thù Quân Khởi La làm nhục An Vương. Do nghe Xuân Vân nói thang thuốc do Quân Khởi La kê, bèn nghĩ hạ độc vào thuốc của thái hậu, mượn cơ hội này hãm hại Quân Khởi La.
Trong tự miếu không thể thấy máu, Thải Diệp bị ngạt đến chết là kết thúc chuyện này.
Còn chuyện đây có phải chân tướng hay không, cũng không có ai xét lại làm gì. cả đêm này, Quân Khởi La cũng không hề bị chịu thiệt, cho nên nàng lại càng không thèm quan tâm, thái hậu sống hay chết, thì liên quan gì đến nàng đâu?! Nàng nán lại thì còn chuyện gì phải làm chứ!