Edit: Quan Vũ
“Nhị tỷ.”
Tiếng Thẩm Uyển Nguyệt mang chút áy náy vang lên sau lưng.
Quân Khởi La xoay người lại, cười như không cười nhìn nàng ta rồi buông lời chế nhạo: “Thẩm nhị tiểu thư, ấy, không, hẳn nên là Minh Nguyệt quận chúa mới phải! Minh Nguyệt quận chúa gọi ta là có chuyện gì nào?”
Thẩm Uyển Nguyệt cắn cắn môi, thấy người ấy vẫn đứng xoay lưng về phía mình, như thể ngay cả một cái liếc mắt cũng không thể bố thí cho mình. Mỹ mạo mà nàng ta luôn tự tin, ở trong mắt người ấy, lại coi như là chẳng có thứ gì, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy thất bại, lời tuyên thệ chí hướng q.v.p.lq.d..o..n muốn đạt hôm qua của chàng*, đã khiến nàng* như bị phá cho sụp xuống thành một lỗ hổng, đâu đó còn có khuynh hướng sụp đổ.
Quân Khởi La trong thấy nàng ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Long Dận, thản nhiên nói: “Trông dáng vẻ Minh Nguyệt quận chúa thì đúng là một người tri thư thức lễ, nhưng không thể tưởng tượng tác phong thì lại lớn mật như thế, thật sự ta cũng phải tự thẹn không bằng nha! Được rồi, Minh Nguyệt quận chúa, nếu như ngươi gọi ta lại để nhìn chăm chăm vào nam nhân của ta, thì thứ lỗi cho, chúng ta không rảnh để quan tâm đến ngươi. Ngoại trừ ta ra, A Dận chàng ấy sẽ không liếc nhìn ngươi đâu, gương mặt ra vẻ hiền thục kia của ngươi, mấy ngày nay ta cũng nhìn chán rồi, cầu xin ngươi sau này có thể cách xa ta càng xa càng tốt. Bản tiểu thư không có tâm tình gì đi chơi chung với ngươi đâu!”
Đối với nữ tử chưa hứa thân mà nói, lời này của Quân Khởi La có thể nói là vô cùng không khách sáo.
Nàng thì mắng rất sướng, nhưng tất nhiên Thẩm Uyển Nguyệt cũng không thể dễ chịu. Bỗng hai mắt nàng ta rưng rưng sóng nước, bộ dạng uất ức kia khiến nam nhân vừa thấy là say.
Không đúng, ngoại trừ Long Dận và Tứ Vô đang ẩn trong chỗ tối!
Giờ đây Long Dận thế tử còn đang trong tình trạng ăn mật, ngọt tận tin rồi. Vì sao? Còn không phải vì câu “nam nhân của ta” kia của Quân Khởi La hay sao!
Long Dận nhìn Quân Khởi La thật sủng nịch, dịu dàng hỏi: “A La, khát nước chưa? Chúng ta về uống nước đi.”
“Í, hôm nay nói nhiều như thế, đúng là hơi khát, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cũng không thèm nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, thì đã chủ động kéo tay Long Dận như khoe khoang rồi đi luôn không quay đầu lại.
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu thấy tiểu thư nhà mình đã không muốn giả vờ với nàng ta nữa, thế là cũng hãnh diện đi theo sau lưng Quân Khởi La.
Lời Quân Khởi La vừa mắng Thẩm Uyển Nguyệt làm nảy sinh ra hình tượng trong lòng Tứ Vô-- dũng mãnh, vô cùng dũng mãnh! Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, chủ mẫu nhà mình, ngoại trừ công phu lợi hại, y thuật lợi hại, người xinh đẹp ra, thì mắng chửi người cũng lợi hại vô địch luôn! Nhìn Thẩm Uyển Nguyệt bị nàng mắng kia kìa, ngay cả nói cũng không ra hơi.
Ha ha, nữ chủ nhân của Tấn Vương phủ mạnh mẽ quả quyết như thế, nhất định có thể dẫn dắt Tấn Vương phủ đi lên một tầm cao mới!
Thấy chủ tử đã đi xa, tứ Vô cũng khẩn trương đi theo.
Một người nam tử ngừng thở, núp vào nơi xa dưới mái hiên, nhìn Quân Khởi La đã bước xa rồi, bất giác đã sờ soạng vào cái bọc nhỏ nằm trên phía góc bên trái của tấm biển, khóe miệng thoáng nở nụ cười tươi dạt dào hứng thú, khẽ xì xào: “Đúng là một nữ tử thú vị, A Dận đúng là nhặt được bảo bối rồi.”
Thẩm Uyển Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Quân Khởi La bằng anh mắt oán độc, như muốn dùng ánh mắt để giết chết nàng.
Nếu như hỏi bây giờ nàng ta muốn làm cái gì nhất, thì đó chính là hủy gương mặt Quân Khởi La!
Chẳng phải Long Dận thích gương mặt của nàng ta sao? Nếu hủy gương mặt nàng ta đi, thì chàng có còn giữ lời thề son sắc đời này kiếp này ngoại trừ Quân Khởi La ra, chàng sẽ không dây dưa với nữ nhân khác?
Hai ả tiểu nha hoàn đi đằng sau lưng nàng ta, cảm giác trên người nàng ta có khí thế lạnh lùng nghiêm nghị không giống ngày thường, thì co rụt cổ lại, không dám thở mạnh.
“Đi thôi!”
Mãi đến khi bóng lưng Quân Khởi La biến mất khỏi tầm mắt, nàng ta mới xoay bước, mang theo nha đầu của mình đi về phía chỗ ở của mình.
. . .
Đêm khuya cuối thu, lạnh như nước.
Thẩm Uyển Nguyệt quay về căn phòng của mình, sai thị tỳ đi lấy nước, chỉ rửa mặt rồi nằm ngủ luôn.
Chẳng ngờ nằm ở trên giường mà vẫn cứ lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, người chỉ đắp chiếc chăn không dày đã khô nóng khôn xiết.
Khó chịu đá vung chăn ra, nhưng vẫn cảm thấy nóng nảy đến khó chịu, dường như cả tim cũng đã bắt đầu trở nên nóng đốt cả, hận không thể lột luôn cả da trên người mình xuống. Qua một lúc lâu sau, từ tận sâu trong tâm đã cuộn trào lên những cảm giác hư không, ngay sau đó cả sinh lý cũng cảm thấy vô cùng hư không, khát vọng. . . Nam nhân, khát vọng. . . Bị lấp đầy!
Loại cảm giác này, cực kỳ xa lạ.
Không đúng, không đúng, loại cảm giác này là. . .
Nhưng mà trong phòng, vũ..>l..Qq.d0n ngoại trừ hương vị son phấn ra, thì hoàn toàn không có mùi hương gì khác, nếu không thì tại sao nàng lại trúng chiêu?!
Là ai, là ai muốn làm hại nàng?
Chẳng lẽ là Quân Khởi La? Ngoại trừ nàng ta, nàng không nghĩ ra là ai cả!
Nàng ta đang báo mối thù tối hôm qua sao? Hay là vì đêm nay mình tơ tưởng đến Long Dận?
Nhưng mà nàng ta có năng lực lặng yên không một tiếng động tiến vào phòng nàng dưới tình huống người chung quanh không thể phát hiện sao?
Nàng không có, nhưng nam nhân kia có! Còn có ám vệ bên cạnh nàng ta chính là ảnh vệ của nam nhân kia, tất nhiên năng lực của những người này thì không thể khinh thường.
Nếu nam nhân kia cũng có phần trong chuyện này, thì tâm chàng quả là quá độc ác đến kinh người!
Thẩm Uyển Nguyệt áp chế sự không cam tâm và phẫn nộ trong lòng, muốn ngưng tụ nội lực, nhưng lại cảm thấy mềm nhũn không thể sử dụng thúc đẩy nội lực.
Hiện giờ nàng nên làm gì đây? Nếu không muốn giải trừ dược tính bằng phương pháp nguyên thủy nhất, thì chỉ có ngâm nước lạnh mà thôi! Trong vòng trăm dặm chung quanh Thiên Diệp tự chỉ có một chỗ là Hồ Điệp tuyền mà thôi, chưa nói đến bây giờ nàng hoàn toàn không có hơi sức thi triển khinh công bay hơn mấy chục dặm, cho dù đến Hồ Điệp tuyền kia, nước trong đó lạnh thấu xương thấu thịt, nàng có thể sống qua một ai canh giờ để giải trừ dược tính sao?
Thẩm Uyển Nguyệt lắc đầu, nàng không tin vào điều này được.
Cố gắng chịu đựng đứng lên cho vững, nàng ta lục bọc ngâm châm ra, lấy đại một cái ngâm châm, đâm thật mạnh vào huyệt vị cách bên trên rốn ba tấc, lúc này mới có thể bắt đầu ngưng tụ nội lực.
Nàng ta không dám để lộ, nhanh tay khoác thêm một bộ quần áo, rón ra rón rén đi ra ngoài cửa rồi đóng lại.
Thật ra thì nàng ta cũng có thể thoải mái ra cửa, vì hai ả nha đầu của nàng ta đã ngủ rất sâu do tác dụng của dược vật từ lâu rồi. Đối với chuyện im hơi lặng tiếng làm một người gục xuống, thì Quân Khởi La nàng là thợ lành nghề, vốn chẳng cần người khác giúp đỡ.
Nhìn của phòng Quân Khởi La, trong mắt Thẩm Uyển Nguyệt tràn ngập uất hận.
Nếu nàng không muốn bị nổ tan xác mà chết, tất phải hòa hợp với nam nhân hoặc ngâm mình vào nước lạnh trong vòng một canh giờ sau khi dược vật phát tác! Thời gian của nàng không thể trì hoãn nữa, thì nếu đến cửa phòng Quân Khởi La thì tốn quá nhiều thời gian. lúc thu tầm mắt lại, liếc qua tường cao ngăn cách nam nữ viện, tâm Thẩm Uyển Nguyệt vừa động, thì đã thi triển khinh công nhảy qua.
Đứng ở khung cửa đầu tiên, Thẩm Uyển Nguyệt đang định gõ cửa, thì bỗng nhiên thân người bị người ta điểm một cái, toàn thân đã không còn tri giác.
Quân Khởi La đứng trên nóc nhà, nhìn Vô Ảnh khiêng Thẩm Uyển Nguyệt trên người, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. nữ nhân này, ấy thế mà trúng dược rồi mà vẫn không quên đi gõ cửa phòng Long Dận, quả là vô sỉ vô cùng!
Nhưng mà cuối cùng cũng không uổng công nàng cải tạo Khuê Phòng Xuân lại, còn bỏ thêm một loại bột thuốc vào đó, khiến cho hương vị bị biến mất, có thể khiến Thẩm Uyển Nguyệt trúng chiêu.
“A La.” Long Dận nhảy lên, khẽ gọi.
Quân Khởi La tức giận liếc mắt nhìn y một cái: “Nhìn xem chàng trêu chọc đào hoa kìa!”
Long Dận vô tội nói: “Chẳng phải ta đã cùng nàng đi chặt đào hoa sao? Đừng tức giận, đừng tức giận mà.” Nói xong thì nói với Vô Ảnh: “Vứt nàng ta vào trong viện của Long Triệt đi.”
Quân Khởi La chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi Long Dận: “A Dận, chàng xác định là đưa đến chỗ của Long Triệt? Tuổi tác Long Triệt có thể còn lớn hơn cả Thẩm Cẩm Thành luôn, hình như hơi độc ác rồi phải không nhỉ?”
Chẳng phải Thẩm Uyển Nguyệt muốn dùng Trần Đại Bảo để hủy danh tiết của mình hay sao? Ý định ban đầu của Quân Khởi La là vứt nàng ta vào chỗ Trần Đại Bảo, để cho nàng ta làm tiểu thiếp thứ 52 của Trần Đại Bảo, làm vậy thì cũng chỉ là dùng đạo người trả lại thân người mà thôi! Có qua có lại mới toại lòng nhau đi, không ai làm ai thiệt hết.
Long Dận tà ác nói: “A La, Trần Đại Bảo ngâm trong hàn đàm hai canh giờ, vào ban ngày, kể cả giường cũng không hề xuống, nàng xác định hắn còn dùng được?”
Chợt đầu Quân Khởi La toàn vạch đen, nàng lại quên mất vụ này, thỏa hiệp: “Được rồi, cứ theo chàng.”
Vô Ảnh nghe thấy chủ tử và chủ mẫu nhà mình đã thương lượng xong, lúc này mới khiêng Thẩm Uyển Nguyệt đưa đến viện của Long Triệt. Hắn hơi mệt mỏi nghĩ nghĩ, có thất hái hoa tặc nào đi hái hoa rồi đưa đến chỗ nam nhân khác chưa? Chắc hắn là người đầu tiên trong lịch sử xưa nay quá!
. . .
Thiền viện của Long Triệt cách thiền viện của thái hậu không xa, cửa viện có thủ vệ canh gác, Vô Ảnh che mặt bằng cái khăn, nhảy thẳng vụt vào trong viện, đến thẳng cửa phòng Long Triệt.
Ánh đèn mờ mờ trong phòng, một bóng người kéo dài ánh lên trên cửa sổ.
Vô Ảnh vứt Thẩm Uyển Nguyệt xuống, khẽ gõ cửa hai lần, giải huyệt đạo cho Thẩm Uyển Nguyệt xong thì nhảy vèo lên nóc nhà.
“Ai?”
Tiếng quát khẽ của Long Triệt vang lên, đồng thời cửa phòng mở ra, bất thình lình trông thấy một bóng dáng yểu điệu đứng tựa vào khung cửa.
Chủ nhân của bóng dáng có ánh mắt mê ly, vẻ mặt quyến rũ, câu lên cổ Long Triệt, sau đó ngửi thấy mùi hương thuộc về nữ tử, thật là tâm viên ý mã.
“Hoàng thượng, có chuyện gì?” Thủ vệ có thể nghe thấy tiếng động đã xông vào trong viện.
Long Triệt nhanh tay kéo Thẩm Uyển Nguyệt đi vào phòng, cao giọng uy nghiêm, lão nói: “Không có gì, các ngươi lui ra!”
Đóng cửa phòng, Long Triệt không thể ức chế mình nữa, bế Thẩm Uyển Nguyệt lên, đi đến giường nhỏ chật hẹp, kéo hai ba cái đã kéo sách quần áo hai người.
Vô Ảnh nằm ở nóc nhà, sau khi nghe thấy tiếng ngâm khẽ của Thẩm Uyển Nguyệt vọng lên, thì thi triển khinh công rời khỏi.
Trong bóng đêm, khi Quân Khởi La đã nghe thấy ba tiếng mèo kêu thì khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tươi thích thú.
Mọi thứ đã phát triển theo hướng dự tính, nàng chỉ còn chờ nghiệm thu thành quả là xong rồi!
. . .Quan Vũ @@
* vội vội vàng vàng qua đi.
Ánh nắng ban mai mờ ảo, gió sớm mai nhẹ nhàng vuốt ve cành lá, phát ra tiếng sàn sạt.
Tỉnh lại từ một cái ôm tản mát ra khí khái dương cương, cả người Thẩm Uyển Nguyệt bủn rủn.
Tàng nhớ mang máng tối hôm qua trúng dược, nàng vừa gõ cửa phòng nam nhân kia, sau đó. . .
Thẩm Uyển Nguyệt nhìn cánh tay vắt ngang trên ngực mình, đắc ý ra mặt. Nàng biết ngay mà, không có nam nhân nào có thể không đếm xỉa đến mỹ mạo của nàng; bất cứ lời thề mát tai nào, khi đối mặt với mỹ sắc, thì cũng không thể chịu được một kích nào!
Quân Khởi La, ván này, ta thắng rồi!
Bỗng nhiên bàn tay trước ngực từ từ di chuyển vào trong chăn, đi thẳng xuống phía dưới, đến thẳng u châu.
Mặc dù thân thể Thẩm Uyển Nguyệt hơi khó chịu mệt mỏi, nhưng vẫn lắc lắc thân thể đón ý hùa theo chủ nhân của cánh tay. Không bao lâu, đã cảm giác được một luồng nhiệt độ nóng rực từ sau lưng.
Dường như chủ nhân cánh tay còn thấy chưa tiếp chạm đủ, xoay người nằm lên người Thẩm Uyển Nguyệt, động thân đi vào.
Mặt Thẩm Uyển Nguyệt thẹn thùng, từ từ nhắm mắt lại, bàn tay phối hợp vòng lên cổ của đối phương, tùy ý cho hắn phóng túng rong ruổi.
Nhìn nữ tử dưới thân cắn môi không cho âm thanh phát ra như thế, chủ nhân cánh tay bất mãn tiến công lung tung một trận, Thẩm Uyển Nguyệt mới biết mùi đời, làm sao có thể chịu đựng được, tiếng ngâm khe khẽ mềm mại tận xương tủy phát ra từ trong cổ họng.
Mặt mày Thẩm Uyển Nguyệt xấu hổ đỏ như son, thầm nghĩ rằng, không thể ngờ trông thân thể chàng có vẻ không rắn chắc lắm, nhưng làm việc lại cuồng dã như thế. Đôi mắt len lén hé một kẽ nhỏ, muốn nhìn khoảnh khắc chàng cày cấy, nào ngờ lại trông thấy một nam nhân còn lớn tuổi hơn phụ vương của nàng, nam nhân tốn quý nhất đông lăng!
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Thẩm Uyển Nguyệt nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa, thậm chí mặt mày cũng không dám biểu lộ một chút gì không đúng khiến cho nam nhân trên người bất mãn, khẽ cắn môi không cho mình phát ra tiếng. Nàng thật hy vọng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, sau khi tỉnh dậy, nàng vẫn là Thẩm Uyển Nguyệt hoàn hảo không chút khuyết thiếu, thế nhưng, sự khó chịu mỏi mệt trong người và va chạm liên tục, nhắc nhở nàng rằng, đây là sự thật!
Xong rồi, xong rồi, xong hết cả rồi!
Kế sách lúc này, ngoại trừ lấy nam nhân trên người này, nàng còn có thể hi vọng xa vời nào chứ?
Quân Khởi La, Long Dận, thù hôm nay, Thẩm Uyển Nguyệt ta tất báo!
Bi thương chua xót thoáng qua một chút, Thẩm Uyển Nguyệt đã định bụng ra quyết định có lợi nhất cho bản thân mình. Từ từ mở mắt ra, nàng cố gắng ưỡn người dậy, hùa theo nam nhân trên người. . .
Thái hậu đã tỉnh dậy từ sớm, hoàng hậu và Văn phi cũng trang điểm xong, đến thỉnh an, cùng nhau dùng bữa sáng với thái hậu.
Khi mấy người trông thấy Long Triệt nắm tay Thẩm Uyển Nguyệt đi về phía các nàng, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, đôi đũa trong tay đã rớt xuống mặt bàn từ khi nào cũng không hay.
Các nàng đã quá hiểu Long Triệt nắm tay một nữ tử, đại biểu cho ý gì, cho nên mới thất thần.
“Hoàng thượng, chuyện này. . .”
Thái hậu là người lấy lại tinh thần trước tiên, khó khăn nuốt ngụm cháo trong miệng xuống, lau nước cháo chảy xuống nơi khóe miệng, ngây người ra hỏi. bà không ngờ tới nữ tử tối hôm qua luôn thỉnh chỉ yêu cầu gả cho Long Dận làm bình thê, sao lúc này * lại được nhi tử của mình nắm tay đi về phía mình.
Long Triệt giơ tay Thẩm Uyển Nguyệt lên cao hơn rồi nói: “Mẫu hậu, đây là phi tử mới nạp của nhi tử, Uyển phi, Uyển trong uyển chuyển!
Long Triệt sẽ không nói với các nàng, vì lão nghe thấy tiếng kêu triền miên đa tình, lả lướt động lòng người của Thẩm Uyển Nguyệt khi hòa hợp với nàng ta, mới ban thưởng cho nàng ta phong hào “Uyển”!
Thẩm Uyển Nguyệt quỳ gối cúi người hành lễ với thái hậu: “Uyển phi tham kiến thái hậu.”
Thái hậu im lặng thở dài, tiếp thu Thẩm Uyển Nguyệt trước, gỡ miếng ngọc bội trên cổ xuống rồi đưa cho Thẩm Uyển Nguyệt và nói: “Miễn lễ, ngươi đã được hoàng thượng ân sủng, sau này hãy hầu hạ hoàng thượng cho tốt, khai chi tán diệp cho hoàng gia.”
Dẫu sao Thẩm Uyển Nguyệt vẫn là nữ nhân gia mới biết chuyện đời, nghe nói khai chi tán diệp thì mặt đã đỏ như lửa.
“Ha ha ha.” Hoàng hậu cũng lấy lại tinh thần, gỡ luôn một cái vòng tay trên cổ tay xuống, đứng dậy kéo lấy bàn tay Thẩm Uyển Nguyệt rồi vừa đeo cho nàng ta vừa nói: “Nô tỳ chúc mừng hoàng thượng, cho thần thiếp có thêm một muội muội tốt. Uyển phi muội muội, sau này nhớ thường xuyên tới lui trong cung của bản cung.”
“Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ tạ hoàng hậu nương nương.” Thẩm Uyển Nguyệt khép mi hành lễ với hoàng hậu.
Nếu nói trong ba người, ai không cam lòng nhất, thì đó chắc chắn là Văn phi chứ còn ai vào đây nữa.
Vốn dĩ Thẩm Uyển Nguyệt là nhi tức đã nhìn trúng, nào ngờ khi mà *, thì nàng ta đã leo lên ngồi chung cùng ăn với mình, làm sao bà ta có thể cam tâm? Thị tẩm một đêm đã được phong phi, đây là vinh hạnh đặc biệt đến cỡ nào chứ? Nhớ đến xưa kia bà ta và hoàng thượng do đã có quan hệ bất chính với nhau mới lên được, sau khi tiến cung đành phải nhận một tần vị, cố gắng nhiều năm mới lên tới phi vị.
Hồ ly đĩ thõa!
Văn phi hung hăng khinh bỉ Thẩm Uyển Nguyệt trong bụng.
Hừ, luôn mồm nói muốn tứ hôn cho Long Dận, chẳng thể ngờ đã leo lên trên giường của hoàng thượng! bà ta đã nói hài tử đang yên đang lành như Thẩm Uyển Nguyệt, sao có thể nhìn tới gã ma ốm như long dận kia cơ chứ, thì ra cũng chỉ là thủ đoạn để khiến hoàng thượng chú ý mà thôi!
May là không làm nhi tức của mình, nếu không thì cũng có thể đội mũ xanh cho Vân Nhi cũng nên ấy!
Văn phi tự ngẫm tự nói trong lòng, nhưng ngoài didalequdo...qqq...vuv.ppp miệng thì cười vui vẻ nói: “Uyển phi muội muội, trên người bản cung cũng không có thứ gì, tới khi hồi cung rồi, chắc chắn sẽ chọn ra mất thứ đẹp mắt đưa cho muội.”
“Uyển Nguyệt tạ ơn Văn phi tỷ tỷ.”
Tiếng Văn phi tỷ tỷ này, cất lên khiến lòng Văn phi tức đến độ nào luôn rồi.
. . .
Quân Khởi La nghe Vô Ảnh dò được tin Thẩm Uyển Nguyệt được phong phi, cũng không có nhiều bất ngờ. Với thân phận tốt, diện mạo đẹp như Thẩm Uyển Nguyệt, có được sự coi trọng của Long Triệt cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.
Ha ha, Thẩm Cẩm Thành luôn luôn muốn dùng nữ nhi của mình thu thêm thật nhiều lợi ích, ắt hẳn Thẩm Uyển Nguyệt tấn phi vị, lão ta hẳn cũng mừng trong bụng chứ?
“Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, không cần lấy bữa sáng, chúng ta cứ đến thiện đường dùng bữa sáng đi.” Quân Khởi La nói xong, lại nói vào trong không khí: “Vô Ảnh, báo cho chủ tử các ngươi một tiếng, chúng ta chờ ở cửa thiện đường.”
“Vâng.” Giọng Vô Ảnh vọng vào từ phía ngoài.
Trung thu qua đi, thời tiết dần trở lạnh, đặc biệt là buổi sáng, chi bằng khoác thêm một chiếc áo mỏng mới không cảm thấy lạnh, tới khi mặt trời ló dạng, cởi áo ngoại ra là được rồi.
Nhạc Tiêu khoác cho Quân Khởi La chiếc áo ngoài, rồi mấy người mới ra cửa.
Không khí ở Thiên Diệp tự rất trong lành, buổi sáng mà ra cửa đi dạo một chút thì vô cùng tuyệt vời, nếu như không gặp người khiến người ta ghê tởm thì lại càng tuyệt vời hơn nữa.
“Nhị tỷ!”
Mấy người Quân Khởi La đang định tiến vào một ngã rẽ, thì bị Thẩm Uyển Nguyệt gọi lại, chẳng qua nếu lắng nghe giọng nàng ta thật kỹ, thì hình như còn mang chút hàn ý, nghiến răng nghiến lợi.
Quân Khởi La xoay người nhìn Thẩm Uyển Nguyệt đang đến một mình, khẽ khụy gối cúi chào và nói: “Thần nữ tham kiến Uyển phi nương nương.”
Mặt Thẩm Uyển Nguyệt cứng ngắc ngay, lời muốn nói ra nhưng luôn bị ép về lại. Chậm rãi đến trước mặt Quân Khởi La, ngoài mặt cười nhưng lòng không cười và nói: “Chuyện này hoàng thượng vẫn chưa hề chiêu cáo, thế mà nhị tỷ đã biết rõ cả, tin tức của nhị tỷ thật là nhanh đấy.”
“Uyển phi nương nương gọi thần nữ lại là có chuyện gì không? Nếu không có chuyện, thần nữ muốn đi dùng bữa sáng, Tấn Vương thế tử còn đang đợi ở thiện đường đây này.” Nhìn mặt mày Thẩm Uyển Nguyệt lộ ra sắc thái đặc sắc liên tục, tâm tình của Quân Khởi La đã tốt lại còn tốt hơn.
Thẩm Uyển Nguyệt nắm chặt tay vang lên tiếng răng rắc, mới kìm được kích thích muốn tát cho Quân Khởi La một bạt tai, nghiêng người đến bên tai nàng, khẽ nói: “Quân Khởi La, nợ giữa ta và ngươi, chúng ta từ từ tính sổ.”
“Ha ha ha, ta luôn luôn tiếp đón.” Quân Khởi La cười nói bên tai nàng ta: “Mọi thứ tối hôm qua, cũng chỉ là hoàn trả nguyên vẹn lại cho ngươi mà thôi!”
Nói xong, không thèm để ý tới vẻ mặt khiếp sợ Vũ :->lqd giật mình của Thẩm Uyển Nguyệt, thì đã đi dùng bữa.