Cảm giác bị ngâm trong nước khi say rượu tất nhiên không tốt, đặc biệt là trong thời tiết lạnh lẽo như vậy!
“Ừ, bổn tọa chỉ muốn nàng nhớ lâu, lần sau không dám uống say.” Đế Phất Y lạnh lùng nói.
Cố Tích Cửu: “......”
Nàng vẫn không phục: “Lúc ấy ngươi có thể đánh thức ta để ta tự mình tắm rửa......”
“Đánh thức nàng? Lúc ấy nàng say như mèo, đá cũng không tỉnh. Nếu bổn tọa buông lỏng tay ra, nàng sẽ trực tiếp chìm xuống đáy, còn trông cậy vào nàng tự mình tắm rửa?”
“Vậy —— ngươi nói muốn khiến ta nhớ lâu, nhưng người lao động lại chính là ngươi, đúng không?” Dù sao hắn vẫn tự tay rửa sạch cho nàng.
“Bổn tọa cũng muốn mình nhớ lâu!” Sau này hắn sẽ không bao giờ rót rượu cho nàng uống nữa! Cô nương này say rượu quả thực là rất kinh khủng!
Cố Tích Cửu: “......”
Nàng âm thầm thở ra một hơi, lại nhìn ở trên người mình: “Sau khi lên bờ ta lại say bao lâu?”
“Khoảng nửa canh giờ (1h).”
Thì ra cũng không lâu lắm, Cố Tích Cửu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn nhìn quần áo ướt đẫm trên người lần nữa: “Quần áo của ta vẫn luôn ướt như vậy thật sự không dễ chịu chút nào, thiên sư đại nhân có thể thi triển pháp thuật khiến chúng khô ráo hay không?”
Ướt như vậy thật sự rất khó chịu! Lần này trên người nàng không mang theo quần áo dự phòng......
“Không thể!” Đế Phất Y dứt khoát cự tuyệt.
Cố Tích Cửu nghẹn ngào một chút: “Vì sao?”
“Để nàng nhớ lâu một chút.”
Cố Tích Cửu luôn cảm thấy hôm nay Tả thiên sư đại nhân cực kỳ tà tính, nói chuyện độc miệng hơn nhiều so với lúc trước, mơ hồ còn có chút oán khí.
Thôi, người này luôn xấu tính như vậy, đối với chuyện hắn từng lột quần áo của nàng, nàng sẽ hào phóng không cần tính toán với hắn.
Nàng dường như nhớ rằng hắn chỉ cởi áo trên của nàng, khiến ngực nàng lộ ra một chút......
Dù sao nàng vẫn chưa phát dục, giống như hài tử mà thôi, cho dù bị hắn nhìn cũng không quan trọng.
Hiện tại nhiệm vụ quan trọng của nàng là hong khô quần áo trên người.
Cố Tích Cửu ngồi gần sát đống lửa, cầm một vạt áo lên xoay xoay——
“Xoạch!” Một bộ quần áo xếp rất gọn gàng được ném tới trên đầu gối của nàng: “Thay đồ đi đã.”
Cố Tích Cửu nhìn bộ quần áo giống như khối đậu hũ ở trên đầu gối một cái, có một chiếu áo mặc bên trong và một chiếc áo choàng, thậm chí còn có cả áo lót bên trong, đầy đủ hết.
Trên quần áo này mang theo mùi hương nhè nhẹ, là mùi hương thường có ở trên người hắn, mỗi một cái đều vô cùng tinh xảo, không cần phải hỏi cũng biết là quần áo của hắn.
Cố Tích Cửu đã tiếp xúc nhiều lần với hắn, hơn nữa khi nàng ở trong Phù Thương Cung cũng từng nghe những thị nữ kia nói rằng hắn rất cổ quái, biết hắn có thói ở sạch, đồ vật hắn từng sử dụng cho dù hủy diệt cũng sẽ không tặng người......
Hiện tại hắn đưa bộ quần áo này ra, hiển nhiên là vẫn không tệ với nàng.
Nàng nói một tiếng đa tạ, cầm chồng quần áo kia lên rời đi ——
“Đừng đi xa, nơi này có mãnh thú ăn thịt người, không phải nàng có thể trêu chọc.” Đế Phất Y một lần nữa mở miệng.
Cố Tích Cửu ngừng lại một chút: “Đa tạ nhắc nhở.” Lúc này nàng mới xoay người tránh ra.
Nơi này khiến cho người ta có cảm giác kinh hoàng, sát khí tứ phía! Đặc biệt là những tiếng gầm rú kêu rên từ trong rừng cây nơi xa, đều là những âm thanh từ trước tới nay nàng chưa từng nghe thấy, thậm chí còn ghê rợn hơn cả tiếng hổ gầm vượn hú.
Giác quan thứ sáu của Cố Tích Cửu rất mạnh, trực giác của nàng luôn luôn không sai. Vì vậy bản thân nàng cũng không có ý định đi xa.
Cách bờ sông bảy tám chục mét có mấy tảng đá to cao chót vót, đủ khả năng che chắn cho nàng khi thay quần áo bại lộ cảnh xuân......
Nàng đi đến trước mặt Đế Phất Y và thương lượng với hắn: “Ngươi có thể cởi bỏ thuật thuấn di của ta trước hay không? Ta hứa sẽ không chạy trốn!”
Nàng từng tiếp xúc với hắn vài lần, thuật thuấn di đều không nhạy, không cần phải hỏi cũng biết là hắn đã dùng trò quỷ.
“Không thể!” Đế Phất Y đáp trả nàng hai chữ.
Cố Tích Cửu: “......”