Vì thế ông miễn cưỡng chuyển nàng ấy tới Lưu Vân ban, học cùng với những học sinh có vấn đề khác, hy vọng nàng ấy phấn đấu trở nên mạnh mẽ hơn qua sự kích thích này.
Học sinh Lưu Vân ban cũng phải tỷ thí thường xuyên, có lẽ uy danh 'đội tất bại' của Lam Ngoại Hồ quá vang dội, mỗi lần chia tổ luận võ trong Lưu Vân ban cũng bị mọi người lảng tránh.
Vì vậy, mỗi lần luận võ Lam Ngoại Hồ đều không thể tìm được đội nào để tiến vào, chỉ có thể theo dõi từ bên ngoài, nhìn người khác sát khí thế ngất trời, nhìn người khác hợp sức tiêu diệt quái vật sau núi.
Đôi khi nàng ấy có đủ dũng khí tham gia vào một nhóm, kết quả những người đó hoặc là bỏ mặc nàng ấy, hoặc là chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ......
Những tình huống như vậy xảy ra liên tục hơn nửa năm qua, cho đến khi Cố Tích Cửu xuất hiện.
Sau khi Cố Tích Cửu vào Lưu Vân ban, mọi người đều vừa tò mò vừa đề phòng nàng.
Trải qua những chuyện lúc trước, không có người nào dám xem thường nàng, nhưng cũng không ai dám thân cận nàng.
Bọn họ ngưỡng mộ y thuật cao siêu của nàng, nhưng lại đề phòng những mánh khoé của nàng.
Mặc dù những người này đều là tinh anh, nhưng rốt cuộc đều là hài tử mới mười bốn lăm tuổi, không thích những người thủ đoạn.
Hơn nữa linh lực của Cố Tích Cửu chỉ mới đạt cấp 5, thậm chí là học sinh kém nhất ở Lưu Vân ban. Mọi người căn bản không biết võ thuật của nàng như thế nào, vì thế không ai muốn ở chung tổ, cùng một đội với nàng.
Chỉ có Thiên Linh Vũ có gan cùng tổ cùng đội với nàng.
Một đội cần ít nhất ba người, vì thế Cố Tích Cửu đã đề nghị Lam Ngoại Hồ tham gia vào đội của mình......
Sự kết hợp của đội này có chút cổ quái. Thành tích Thiên Linh Vũ từng xếp hạng chót ở trong ban, nhưng mọi người đều biết hắn đã khôi phục lại linh lực. Những gì hắn thiếu là khả năng làm chủ linh lực và công phu của mình. Những chiêu thức linh lực không nhiều lắm, vì vậy khi hắn đánh nhau có thể phát huy ở cấp độ nào, mọi người đều không thể đoán ra được.
Trong khi đó, Cố Tích Cửu có linh lực thấp, độc thuật cao, khinh nghiệm đánh nhau khá phong phú.
Nhưng trong trận đấu, đạo sư đã tuyên bố rõ, không thể dùng độc, không thể dùng thuật thuấn di, chỉ có thể đung những chiêu thức mà đạo sư đã dạy......
Vì thế Cố Tích Cửu hoàn toàn không có ưu thế.
Đối với Lam Ngoại Hồ, nàng ấy thường tạt nước vào lửa......
Vì thế, đội của Cố Tích Cửu lần đầu tiên tham gia đối chiến đồng đội ở Lưu Vân ban, rất nhanh đã bị đánh bại.
Nguyên tắc sống sót của Cố Tích Cửu chính là, bất luận làm chuyện gì hoặc là không làm, hoặc là phải làm tốt. Nàng là người không cam lòng khi bị bỏ lại phía sau.
Sau lần thất bại đầu tiên, nàng rút ra được kinh nghiệm xương máu, bắt đầu đưa ra chiến lược, huấn luyện hai đồng đội theo phương thức của mình.
Thật ra phương thức đối chiến này rất giống với các trận chiến trong trò chơi điện tử.
Một số người thích hợp với cận chiến, một số người thích hợp với tấn công từ xa, còn có một số người thích hợp với việc chỉ huy.
Trong khi đó, hợp tác đối chiến chính là bổ sung thế mạnh cho nhau, có chủ kháng, có phó kháng, có chỉ huy......
Kiếp trước Cố Tích Cửu là cao thủ game, rất giỏi chỉ huy, rất hiếm khi có người đơn độc pk có thể đánh được nàng.
Nàng còn là bang chủ một phương. Trong game, 'Phong Hành Thiên Lang Bang' của nàng cũng cực kỳ cường đại.
Trong bang phái cao thủ nhiều như mây, nhưng bọn họ đều rất phục nàng, bởi vì tất cả những trận chiến có nàng chỉ huy đều luôn giành chiến thắng, chưa từng thua trận nào.
Năng lực chỉ huy của nàng rất mạnh, hiện tại đã tới nơi này, sau lần tác chiến đầu tiên thất bại, nàng bắt đầu phân tích điểm mạnh và điểm yếu của đồng đội.
Đội này của nàng có Thiên Linh Vũ tốt hơn một chút, tiểu tử này đánh nhau rất giỏi, chiêu thức chiến đấu rất có kỹ năng và rất nhanh nhạy, vì thế nàng không cần quá hao tâm tốn sức.
Chỉ có Lam Ngoại Hồ, nha đầu này lúc đánh nhau là một tên ngốc......
Cố Tích Cửu đã dành thời gian năm ngày để huấn luyện đặc biệt cho nàng ấy, yêu cầu nàng ấy luyện tập tất cả những chiêu thức trước mặt mình một lần. Nàng phát hiện ra những chiêu thức mà cô nương này sử dụng đều có uy lực không nhỏ, nhưng không biết cách phối hợp.