Vì thế Cố Tích Cửu bắt đầu dạy cho nàng ấy cách kết hợp các kỹ năng và sử dụng chúng như thế nào, kết quả nha đầu này không thể nào nhớ được, thường xuyên nhầm lẫn và sử dụng chiêu thức không đúng lúc, đổ nước lên đầu Thiên Linh Vũ trong lúc đối chiến......
Một ngay nọ, khi Thiên Linh Vũ bị tưới nước lần thứ 30, ướt choẹt như gà rớt vào nồi canh, hắn cuối cùng nổi giận và từ bỏ! Sau khi trút hết tức giận lên Lam Ngoại Hồ, hắn quay đầu chạy.
Lam Ngoại Hồ mang theo vẻ mặt khó xử, nhìn Cố Tích Cửu: “Tích Cửu, có phải ta...... ta rất ngốc hay không? Ngươi...... ngươi cũng sẽ từ bỏ ta có phải hay không?”
Cố Tích Cửu xoa xoa giữa mày, không đành lòng nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng kia, lắc đầu: “Ngươi tiếp tục luyện, chỉ cần ngươi muốn tham gia, ta sẽ không từ bỏ ngươi.” Nàng chưa từng từ bỏ bất cứ một đồng đội nào, lần này cũng vậy.
Vì thế Lam Ngoại Hồ lập tức reo lên một tiếng, tiếp tục nỗ lực luyện tập.
Cố Tích Cửu vừa ngồi một bên nhìn nàng ấy luyện tập vừa suy tư. Tiểu hồ ly này không thể phối hợp với người khác, nếu như người trong đội phối hợp với nàng ấy thì sao?
Đây là một ý nghĩ rất tốt! Nàng đang định làm theo dòng suy nghĩ của mình, phía sau đột nhiên có người ho nhẹ một tiếng.
Nàng quay đầu lại, thấy Yến Trần đang đứng ở nơi đó. Hắn đang nhìn Lam Ngoại Hồ luyện tập toát đầy mồ hôi giữa sân, ánh mắt có chút phức tạp.
Mấy ngày qua, Cố Tích Cửu rất khó chịu với hắn, bởi vì mỗi lần gia hỏa này đều nhìn nàng không vừa mắt, đề phòng nàng giống như đề phòng sói, nhìn nàng giống như nhìn chồn, luôn sợ nàng lừa con gà Lam Ngoại Hồ. Điều này khiến nàng rất khó chịu......
Khi Cố Tích Cửu khó chịu, thông thường cũng sẽ khiến cho người khác khó chịu.
Vì thế, đôi khi Cố Tích Cửu cũng cố ý gây rắc rối cho Yến Trần.
Ví dụ như khi ở trong núi đụng phải Yến Trần đang đơn thương độc mã săn dã thú, nàng thường xuyên bay qua như một cơn gió, khiến mãnh thú mà Yến Trần mai phục vài canh giờ sợ hãi chạy mất......
Hoặc là để Lục Ngô âm thầm đi theo Yến Trần. Mặc dù Lục Ngô là một tiểu nãi thú, nhưng dù sao nó cũng thú cấp 8. Nơi nó đi đến, trăm thú đều chạy trốn. Vì vậy, mỗi lần Lục Ngô ra ngựa, Yến Trần di chuyển trên núi lớn cả ngày, ngay cả một con thỏ hoang đều không gặp được, cơ bản không thu hoạch được gì......
Đồ ăn của Thiên Tụ Đường đa số là dựa vào việc học sinh ra ngoài săn thú, hoặc là từ những nhiệm vụ khác được giao.
Vì vậy, bất luận là Tử Vân ban hay là Lưu Vân ban, mỗi học sinh đều có những chỉ tiêu nhiệm vụ mỗi tháng.
Ban đầu Yến Trần đều vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí đôi khi hoàn thành gấp ba gấp bốn lần, trở thành học sinh mẫu mực trong lớp, được các chủ nhiệm ban tranh nhau sử dụng như một tấm gương để giáo dục học sinh trong lớp.
Nhưng từ sau Cố Tích Cửu âm thầm phá rối, thành tích săn thú của hắn bắt đầu sa sút, thậm chí muốn đạt đủ chỉ tiêu cũng rất khó khăn.
Đại sư phụ phòng bếp nhìn Yến Trần với ánh mắt có chút vi diệu, rất nhiều lần đều quan tâm hỏi han Yến Trần, có phải sức khỏe hắn có vấn đề hay không, thậm chí cả đạo sư cũng bắt đầu quan tâm tới tình trạng của hắn......
Yến Trần là người rất kiêu ngạo, hắn có nỗi khổ nói không nên lời, không thể nói rằng mình đang bị Cố Tích Cửu quấy rầy......
Nhiệm vụ săn thú không có hiệu quả, hắn dứt khoát chuyển qua con đường tìm hái linh thảo để hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, Lục Ngô quả thực giống như thuốc cao bôi trên da chó, bất luận hắn tìm được thứ gì còn chưa tới kịp ngắt lấy, Lục Ngô đã không biết từ xó xỉnh nào đó vụt ra, dùng mấy móng vuốt cào nát linh thảo đó, sau đó nhanh như chớp chạy mất không thấy bóng dáng.
Nó chạy trốn nhanh như gió, Yến Trần từng đuổi theo nó vài lần, nhưng phát hiện hắn không nhanh bằng thứ bốn chân này, chỉ có thể trơ mắt nhìn chín cái đuôi của nó vung vẩy biến mất ở nơi chân trời xa xa.
Hắn luôn có cảm giác, cái đuôi của nó đung đưa theo hình dạng nào đó, vì thế có một lần hắn nhìn chằm chằm vào đó, phát hiện một cái đuôi của nó uốn lượn thành hình chữ S, hai cái đuôi khác tạo thành hình chữ B......