Cố Tích Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn bóng dáng cao lớn che ở trước mặt, nàng liền cảm thấy an tâm.
Nàng biết công phu của Đế Phất Y cao hơn Long Tư Dạ, có hắn ở đây nàng sẽ an toàn.
Cả người nàng vốn rất căng thẳng, cho dù mệt mỏi cũng không dám buông lỏng chút nào. Nhưng sau khi nhìn thấy người này, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới cảm thấy tay chân đều mệt đến nỗi gần như bị chuột rút......
Đế Phất Y không phải săn sóc giống như bình thường, hắn vung ống tay áo về phía sau một cái, trên mặt đất trống rỗng đột nhiên hiện ra một cái đệm: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, nữ hài tử không cần phải cậy mạnh như thế.”
Trong lòng Cố Tích Cửu vừa ấm vừa đau, nàng không nói lời nào ngồi xuống tấm đệm. Nhìn Đế Phất Y đánh nhau với Long Tư Dạ.
Đế Phất Y trước khi động thủ còn nói mấy câu: “Long Tư Dạ, ngươi muốn tự mình giết nàng, hay là để bổn tọa giúp ngươi?”
Ngón tay Đế Phất Y chỉ về phía Diệp Hồng Phong.
Cố Tích Cửu: “......”
Trong lòng nàng nhảy dựng, sự ấm áp vừa mới nổi lên trong trái tim nàng, giống như bị rót vào một gáo nước lạnh. Giọng điệu này của Đế Phất Y thật ra là đang ghen, đúng không?
Long Tư Dạ tất nhiên sẽ không để Đế Phất Y giết người trong lòng mà hắn thật vất vả mới cứu sống lại, bảo vệ Diệp Hồng Phong ở sau người. Hai người nói qua nói lại vài câu, cuối cùng ngôn ngữ bất đồng, bắt đầu động thủ.
Cố Tích Cửu nhìn hai người kia đánh nhau khiến cho gió mây biến sắc. Khi nàng chìm vào trong trận chiến, Diệp Hồng Phong phía sau đã lặng yên không một tiếng động tiến tới gần nàng. Nàng ta rút bảo kiếm ra, đâm một kiếm về phía Cố Tích Cửu!
Cố Tích Cửu dường như bị cuốn vào trận đấu, căn bản không chú ý động tĩnh phía sau.
Mắt thấy bảo kiếm sắp đâm vào giữa lưng nàng, nàng ra tay mà không cần quay đầu lại. Một tay nàng cầm lấy mũi kiếm mà Diệp Hồng Phong đâm tới, thuận thế đoạt lấy bảo kiếm dễ như trở bàn tay.
Cố Tích Cửu vung tay ném nó lên, sau đó giơ tay cầm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng về phía sau ——
Một loạt động tác này của nàng cực kỳ trôi chảy, dữ dội như gió, không hề có chút lưu tình!
“Hồng Phong!” Giữa không trung, Long Tư Dạ liều mạng hất kiếm của Đế Phất Y, không màng sinh tử lao thẳng về phía Cố Tích Cửu!
Người chưa tới, nhưng chưởng phong tới trước!
Cố Tích Cửu bị chưởng lực giống như cơn lốc của hắn đẩy bay ra xa...
“Bịch” một tiếng, nàng ngã xuống mặt đất. Nàng đau đớn đến nỗi sao Kim bắn ra trước mắt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, lỗ tai cũng vang lên từng tiếng ong ong, cũng không thể nghe thấy gì.
Một lát sau, sao Kim trước mắt tan đi, nhưng giữa sân hai người Long Tư Dạ và Diệp Hồng Phong đều đã biến mất, nàng chỉ nhìn thấy trước mặt có thêm một bàn tay. Nàng theo ống tay áo màu tím nhìn về phía trước, chỉ thấy khuôn mặt Đế Phất Y tuấn mỹ vô song đang cười. Hắn nhìn nàng dịu dàng nói: “Tới, ta đỡ nàng lên.”
Bàn tay mịn màng như ngọc trước mắt, khác với bàn tay như trúc thon dài với khớp xương rõ ràng của Long Tư Dạ. Tay hắn giống như được điều khắc từ ngọc tuyệt phẩm, hình dáng bàn tay cụng cực kỳ hoàn mỹ, khiến người rất muốn chạm vào.
Đôi tay này có thể hô mưa gọi gió quấy trời, đương nhiên, nó cũng có thể trở thành chỗ dựa kiên cố nhất cho người.
Cố Tích Cửu cuối cùng cũng đặt tay nhỏ của mình vào trong tay hắn: “Vậy hai người kia......”
Một từ cuối cùng “Đâu” còn chưa nói ra, cổ tay nàng đột nhiên đau nhức. Bàn tay Đế Phất Y giống như gọng kìm, gần như muốn bóp nát xương cốt của nàng!
Cố Tích Cửu sắc mặt đại biến, lập tức giãy giụa, nhưng không thể thoát ra, giống như hắn không đơn giản là đang nắm lấy cổ tay nàng, mà là đang nắm lấy linh hồn của nàng......
Đế Phất Y nhìn nàng giãy giụa kịch liệt, khóe môi chậm rãi nở nụ cười. Nụ cười kia phảng phất tràn ngập quỷ khí âm trầm, khiến người ớn lạnh thấu xương!
“Ngươi không phải là Đế Phất Y!” Cố Tích Cửu dường như cuối cùng cũng hiểu. Mặc dù Đế Phất Y rất xấu, nhưng hắn chưa bao giờ cười giống như người đau răng như thế.
Đế Phất Y càng cười lớn hơn: “Thì ra trong tiềm thức của ngươi, người ngươi tin tưởng nhất là Đế Phất Y.”