Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 420: Chương 420: Tâm ma (3)




Trong lòng Cố Tích Cửu nhảy dựng, nàng còn chưa kịp nói gì, dung mạo Đế Phất Y trước mặt đột nhiên biến mất, không ngờ biến thành một đống thịt màu đỏ, hình dạng rất là quái lạ, có chút giống...... có chút giống như là thịt ngao bị lột ra khỏi vỏ!

Có chân rìu, có xúc tu, và đang bao bọc lấy bàn tay của Cố Tích Cửu chính là chân rìu của nó!

Mềm mại trơn trượt khiến toàn bộ lông tơ trên người đều dựng thẳng lên!

Trên xúc tua của nó còn có lực hút lớn, chậm rãi lôi kéo Cố Tích Cửu vào trong cái miệng khổng lồ đang mở ra của nó.

“Đừng giãy dụa vô ích, ngươi đã chủ động bắt tay ta, có nghĩa là đã chủ động dâng linh hồn của ngươi cho ta. Ngươi không thể thoát ra được, hãy ngoan ngoãn làm thức ăn của ta!” Đống thịt ngao phát ra âm thanh không thể phân biệt được là nam hay nữ, người trẻ hay người già, khiến người khi nghe thấy giọng này thì toàn thân ớn lạnh.

Cố Tích Cửu liên tiếp sử dụng nhiều loại biện pháp có thể thoát thân, cổ tay nàng giống như hoà thành một với chân rìu kia của nó, căn bản không thể rút ra được!

Hơn nữa, chỉ cần nàng di chuyển sẽ đau xuyên tim. Nàng đau đến nỗi một hôi đầy mặt. Khi nhìn thấy mồm máu to càng ngày càng gần, nàng liều mình, dùng tay trái vung chưởng lên chém ngang bàn tay phải đang bị nắm giữ!

Cho dù nàng liều mạng chém mất một bàn tay, cũng không muốn trở thành thức ăn cho con ngao xấu xí này!

Hiện tại công lực của nàng đủ thâm hậu, một chưởng này chẳng thua kém một lưỡi kiếm sắc bén. Chỉ cần chém trúng, cánh tay phải của nàng có thể đứt lìa, nàng cũng có thể thoát thân......

“Xoẹt”, không biết từ chỗ nào bay tới một ngọn gió, cánh tay trái của Cố Tích Cửu tê rần, toàn bộ linh lực thật vất vả lắm mới tích lũy được lập tức suy yếu.

Kết quả, mặc dù chưởng từ bàn tay trái vẫn cắt ngang trên cánh tay phải, nhưng chỉ giống như một cái tát. Ngoại trừ có hơi đau ra, cánh tay không bị thương tổn chút nào......

Lát sau, khối thịt ngao giống như bị lửa nướng một chút, run rẩy một lát rồi nhả bàn tay của Cố Tích Cửu ra. Cố Tích Cửu nhân cơ hội phi người về phía sau, cuối cùng thoát khỏi sự nắm giữ của con ngao, hạ chân xuống một chỗ an toàn......

Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy con ngao biến ảo thành bộ dáng Đế Phất Y lần nữa, vạt áo bay bay tiến tới: “Tiểu Tích Cửu, nàng không sao chứ?”

Cố Tích Cửu quả thực rất tức giận, thứ này cho rằng có thể lừa nàng thần thứ hai hay sao?

Nàng vô cảm nhìn hắn, chờ hắn tới gần, nàng đâm một kiếm: “Đế Phất Y, ngươi chết đi cho ta!”

Nàng tức giận ra tay, một kiếm này mơ hồ mang theo tiếng sấm nổ mạnh, đâm thẳng vào người Đế Phất Y......

Một âm thanh sét đánh vang lên.

Cố Tích Cửu chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt giống như tuyết ngày xuân, nhanh chóng hòa tan......

Một lát sau, nàng phát hiện ra, nàng vẫn ở trong huyệt động kia, căn bản không hề có cái bục hình nấm hay sương đen gì đó, giống như tất cả vừa rồi chỉ là một hồi ảo mộng.

Không ngờ chính là ảo mộng! Nàng đã bị ảo mộng mê hoặc, suýt nữa mất mạng!

Nàng vừa tức lại vừa giận, nhưng nhớ đến Tư Thẩm mất tích, nàng càng giận sôi máu! Trong mắt hiện ra sát khí sắc bén!

Ánh mắt nàng chuyển quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện ra con ngao lớn đang bị trọng thương nằm một chỗ trong góc......

Thân mình nó đã rút nhỏ hơn vài lần, nhìn qua đoán chừng dài ba thước. Không ngừng run rẩy nằm ở nơi đó.

Thấy Cố Tích Cửu nhìn qua, nó sợ hãi, thân mình liều mạng rút vào trong vỏ!

Nhưng Cố Tích Cửu sao có thể buông tha cho nó. Nàng lập tức thuấn di tới chỗ của nó, một chân dẫm lên nó, cầm kiếm cạy vỏ nó ra: “Hỗn đản, nhả bằng hữu của ta ra!”

Đúng như dự đoán, Tư Thẩm chắc chắn đã bị nó nuốt!

Con ngao liều mạng vật lộn ở dưới chân nàng, nhưng bất luận như thế nào cũng không thể tránh thoát. Nó cũng nóng nảy, trực tiếp hoá hình ở dưới chân Cố Tích Cửu......

Trong nháy mắt, Cố Tích Cửu không nhìn thấy con ngao lớn ở dưới chân nữa, thay vào đó là Long Tư Dạ đang nằm ở dưới chân nàng......

Bàn tay Cố Tích Cửu run lên, thanh kiếm nhất thời cũng không thể đâm xuống.

~~~Hết chương 420~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.