“Ngươi oan uổng? Vậy ngươi kiếm ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy?”
Trong túi trữ vật của hắn ta chẳng những có vô số linh thạch, còn có mấy bình dược, trong các bình dược đều là những loại dược hiếm có, trong đó cũng gồm một số loại dược đã mua của Cố Tích Cửu.
Trưởng lão hình phạt đường nói với giọng lạnh băng: “Ngươi lấy đâu ra linh thạch để mua những loại dược này?”
Thiên Linh Thiên cứng họng, sắc mặt tái mét ——
......
Trời còn chưa sáng.
Nhưng ở trong Lăng Phong Các đèn đuốc lại sáng trưng.
Lúc này rất nhiều người đều có mặt trong Lăng Phong Các, tất cả đều là tinh anh của Thiên Tụ Đường.
Đạo sư của các ban, trưởng lão các đường, Yến Trần, Vân Thanh La, những đệ tử Tử Vân ban hoặc đệ tử bàng thính cũng được phép tới đây.
Phần lớn mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, khi được gọi tới đây vẫn mang theo vẻ mặt bối rối.
Sau khi bốn vị trưởng lão hình phạt đường áp giải Thiên Linh Thiên đi vào, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, tiếp tục bối rối.
Sau một hồi chờ đợi, một số người cũng bị đệ tử hình phạt đường mang vào, mấy người này đều là học sinh Tử Vân ban, cũng là bạn tốt của Thiên Linh Thiên, thường xuyên chơi chung với Thiên Linh Thiên.
Khi Cổ Tàn Mặc xuất hiện, thẩm vấn bắt đầu, mọi người cuối cùng mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra từ những lời hỏi đáp.
Thật ra lúc đang trên đường tới đây, Thiên Linh Thiên có rất nhiều cơ hội tự sát, đồng quy vu tận. Nếu một người chưa đến thời điểm tuyệt vọng nhất, ai sẽ lựa chọn giải pháp kia?
Hắn ta lúc ở trên đường đã bắt đầu suy nghĩ mình lấy linh thạch từ đâu, sau khi được đưa tới Lăng Phong Các, hắn ta đã soạn ra được những lời nói dối của mình.
Lúc này vừa nghe Cổ Tàn Mặc hỏi, hắn ta lập tức bắt đầu nói ra những lời mình đã dàn dựng.
Hắn ta nói rằng, những linh thạch đó là do hắn ta lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ, ngẫu nhiên phát hiện được một đống đá linh thạch ở trong sơn động, hắn ta nhất thời nổi lòng tham, đã chiếm toàn bộ linh thạch làm của riêng, không quay về bẩm báo.
Sau đó hắn ta tỏ vẻ khóc lóc thảm thiết, chuyện Thiên Tụ Đường mất trộm linh thạch hắn ta thật sự không liên quan, nếu đường chủ vẫn không tin, có thể kiểm tra linh thạch. Những linh thạch trên người hắn ta đều có một chút khác biệt với linh thạch của Thiên Tụ Đường......
Ví dụ như, trên linh thạch của Thiên Tụ Đường đều có ấn ký bông tuyết độc đáo, trong khi trên linh thạch của hắn lại đều là ấn ký hoa mai.
Đương nhiên, bởi vì ấn ký kia quá nhỏ, hai ấn ký hình hoa nhìn có vẻ tương tự, vì thế nếu ngươi không có kính lúp để nhìn chúng thật kỹ, ngươi sẽ không thể nhìn ra được sự khác nhau.
Ban đầu Thiên Linh Thiên lo sợ người khác nhìn ra được sự khác nhau trong đó, nhưng lúc này lại cố gắng hết sức để giải thích sự khác nhau này.
Bởi vì những linh thạch này hắn ta mang từ bên ngoài về mà không khai báo, nhiều nhất chỉ bị gán một tội không báo cáo, sẽ không bị xử tử, thậm chí cũng không bị đuổi ra khỏi Thiên Tụ Đường, hoặc có thể hắn ta sẽ bị giam cầm ngẫm nghĩ mấy ngày, quay về Tử Vân Ban mà thôi......
Nếu đó là tội danh khác, có thể hắn ta sẽ chết!
Cái nào nặng cái nào nhẹ hắn ta tất nhiên biết rõ, vì thế nên bám riết lấy vấn đề về linh thạch không tha.
Hắn ta thậm chí còn gọi nhân chứng tới, ví dụ như hai bạn học cùng nhận nhiệm vụ với mình ở trong Tử Vân ban.
Tất cả những gì hắn ta nói đều có vẻ rất thật, nếu như đám người Cổ Tàn Mặc không biết trước, đoán chừng đã tin những lời quỷ này của hắn ta.
Hai đồng bọn của hắn ta cũng ở đây, bọn họ đều đứng ra làm chứng, nhưng chỉ có thể chứng minh ba người thật sự từng cùng nhau vào trong núi kia để làm nhiệm vụ, còn chuyện về đống đá linh thạch gì đó ở trong sơn động, bọn họ đều không biết......
Thiên Linh Thiên rất có thiên phú biểu diễn, sau khi hai tên đồng bọn làm chứng giúp hắn ta, hắn ta còn nói rằng cảm thấy xấu hổ vì không chia đống linh thạch đó cho bọn họ, nói mình nhất thời bị ma quỷ mê hoặc ——
Khuôn mặt Cổ Tàn Mặc vẫn luôn không có biểu tình gì, ngồi ở chỗ kia xem hắn ta 'hát tuồng'.
Bốn vị trưởng lão hình phạt đường cũng đều không dao động, không biết tin hay không tin những lời hắn ta vừa nói.