Edit: Ningxia111
Đêm nay An thái sư ngủ một mình trong thư phòng, lòng phiền não về chuyện của Thái tử. Tiếng mưa rơi ngoài phòng quấy nhiễu giấc mộng, An thái sư trằn trọc trên giường không ngủ được. Gần canh tư, An thái sư nghe thấy tiếng quản gia trong phủ gọi ông, nói Cát tổng quản trong cung đến. Đêm hôm khuya khoắt, thái giám bên người Thế Tông đến nhà tìm ông, nhất thời cả người An thái sư toát mồ hôi lạnh, cho rằng Thế Tông xảy ra chuyện bất trắc.
Lúc Cát Lợi nhìn thấy An thái sư vội vàng đi ra, trên mặt vẫn là một nụ cười, hành lễ với An thái sư, miệng nói: “Nô tài tham kiến thái sư.”
An thái sư vừa nhìn đã thấy vết thương trên trán Cát Lợi, ai dám đả thương đại thái giám đắc sủng thành thế này? An thái sư trong lòng ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút biến hóa gì, “Cát công công đến truyền chỉ sao?”
Cát Lợi ra vẻ kinh ngạc nói:“Thái sư, ngài vẫn chưa biết sao?”
An thái sư nói: “Lão phu cần phải biết chuyện gì?”
“Đêm nay ngõ cũ thành Nam phát sinh hỏa hoạn lớn, nhị tiểu thư phủ ngài đã không thoát khỏi kiếp nạn này,“ Cát Lợi nói: “Người nhà Thượng Quan tướng quân không một ai chạy thoát, thật khiến người ta đau lòng!”
An thái sư đột ngột nghe tin An Cẩm Tú chết, vẫn còn chưa phản ứng kịp, nói: “Ai không thể chạy thoát?”
Cát Lợi nhỏ xuống hai giọt lệ, nói:“Nhị cô nãi nãi thứ hai của quý phủ đã không còn!”
An thái sư trong lòng đau xót, thân hình lung lay như sắp đổ, hỏi Cát Lợi: “Vậy công công đến tìm lão phu là có chuyện gì?”
“Thánh thượng lệnh cho nô tài đem di thể của nhị tiểu thư quay về,“ Cát Lợi nói: “Ý của thánh thượng là, Thượng Quan tướng quân xuất chinh ngoài biên ải, thi thể người nhà của hắn đều do thái sư cùng an táng.”
“Thần lĩnh chỉ,“ An thái sư vội quỳ xuống lĩnh chỉ.
Cát Lợi lại nói: “Trưởng tử của Thượng Quan tướng quân còn nhỏ, thi thể đã bị đốt cháy thành tro, chúng nô tài không tìm thấy, thái sư hãy làm cho hắn một ngôi mộ chôn quần áo và di vật.”
An thái sư gật đầu.
Cát Lợi quay đầu lệnh cho thái giám phía sau: “Mau nâng thi thể của nhị tiểu thư bọn họ vào trong này.”
Bọn thái giám khiêng vào ba cỗ quan tài sơn đen làm bằng gỗ tốt đến đặt trước mặt An thái sư.
Cát Lợi đẩy nắp cỗ quan tài ở giữa, nói với An thái sư: “Thái sư, ngài có muốn nhìn mặt nhị tiểu thư lần cuối không?”
An thái sư đến trước quan tài, vẫn biết thi thể bị thiêu cháy đều rất dọa người, nhưng tận mắt nhìn thấy, thi thể đã cháy đen biến dạng bên trong vẫn khiến An thái sư không ngừng lùi lại vài bước.
Cát Lợi lạnh lùng nhìn An thái sư. Tình thân trong gia đình thế tộc cũng chỉ đến vậy. Vị thái sư đại nhân này nghe tin báo tử của An Cẩm Tú nhưng không hề nhỏ xuống một giọt nước mắt, còn không bằng một người ngoài giả bộ thương tâm như hắn. Cát Lợi đóng nắp quan tài, nói với An thái sư: “Người chết không thể sống lại, xin thái sư nén bi thương.”
An thái sư quay lưng, nén cơn buồn nôn đang trào lên, mới quay người nói với Cát Lợi: “Tiểu nữ được thánh thượng chiếu cố như vậy, khiến vi thần hoảng hốt.”
Lúc này, Cát Lợi nhìn xung quanh An thái sư, nói: “Chủ mẫu phu nhân của quý phủ vì sao không ra ngoài?”
An thái sư nói: “Công công muốn gặp phu nhân?”
“Chủ mẫu phu nhân vẫn chưa nói với thái sư sao?” Cát Lợi đến bên cạnh An thái sư, nhỏ giọng nói: “Hôm nay phu nhân đã được diện kiến thánh thượng ở am ni cô của An gia.”
An thái sư nói: “Chuyện này lão phu không biết.”
“Vậy chuyện phu nhân gọi An nhị tiểu thư đến am ni cô, phu nhân đã nói với ngài chưa?” Cát Lợi nói: “Hôm nay cũng thật trùng hợp, nô tài theo thánh thượng ra ngoài thành đi săn, thái tử phi nương nương và phu nhân quý phủ đều ở am ni cô của An thị, nhị tiểu thư cũng ở đó. Lúc hoàng hôn, trời đổ mưa, đường ngày mưa không dễ đi, quý phu nhân của phủ thương nhị tiểu thư, bèn giữ nàng ở lại.”
“Tin chết” của An Cẩm Tú khiến An thái sư lặng lẽ đau lòng một chập, nhưng lúc này, nhưng những lời này của Cát Lợi đối với An thái sư mà nói như sét đánh giữa trời quang. An Cẩm Tú ở lại trong am ni cô, vậy sao có thể chết trong trận lửa ở ngõ cũ Nam thành? An Cẩm Tú chưa chết, sao Thế Tông lại lệnh cho Cát Lợi đem ba cỗ quan tài đến đây?
“Thái sư,“ Cát Lợi dùng một giọng điệu nghĩ cho An thái sư mà nói: “Hôm nay hạ nhân đi theo chủ mẫu phu nhân đến am ni cô không ít, vì nghĩ cho An phủ, nô tài cảm thấy ngài vẫn nên mau chóng xử lý bọn họ đi thôi.”
“Cát công công, ông cảm thấy thứ nữ của lão phu có thể đi đâu?” An thái sư chậm rãi ngồi xuống ghế tựa phía sau, hỏi Cát Lợi: “Lão phu vẫn nên biết nên đưa nàng đi đâu?”
Cát Lợi quay người nhìn ba cỗ quan tài sơn đen sáng bóng, nói: “Thánh thượng vẫn luôn thương tiếc nhị tiểu thư, chốn địa ngục cửu tuyền vốn không phải là nơi người như nhị tiểu thư nên đến.”
Địa ngục cửu tuyền An Cẩm Tú không thế đến, thế nên từ nay bồi bên xa giá của hoàng thượng sao? An thái sư cảm thấy nỗi khuất nhục trước nay chưa từng có, loại cảm giác này dường như khiến An thái sư không nhẫn nhịn nổi muốn luống cuống gầm lên trước mặt Cát Lợi. An Cẩm Tú là thê tử của Thượng Quan Dũng, là thần thê. Thế Tông làm như vậy chính là đoạt thê của thần tử, không sợ thiên hạ chê cười sao? Hoàng đế đem Tầm Dương An thị đặt ở chỗ nào rồi?!
“Thái sư,“ Cát Lợi cúi người với An thái sư, “Nô tài đã đem thi thể của nhị tiểu thư đến rồi, sau khi lo liệu xong chuyện tang sự, xin ngài bẩm báo lại với hoàng thượng, nô tài còn phải quay về gia am hầu hạ, nô tài xin cáo từ.”
“Thánh thượng vẫn còn ở tại gia am?”
Cát Lợi nói: “Thái sư, giai nhân khó cầu.”
An thái sư không đứng dậy tiễn Cát Lợi, lúc này ông không còn sức để mà đứng lên nữa. Ngoài phòng sấm vang chớp dội, bóng cây cỏ hoa lá trong vườn nghiêng ngả, lúc sáng lúc tối hiện lên trên tường, như vuốt quỷ lại như bóng ác linh bị xiềng xích. An thái sư lấy tay che miệng. Ông không thể thở nổi, trong đầu một vấn đề đang bóp nghẹt tâm trí của ông: phải làm thế nào?
Tin An Cẩm Tú đã “chết”, không lâu sau đã truyền khắp trên dưới An phủ.
Tần thị nằm trên giường không dám dậy. Lúc này bà chỉ hận không thể tìm một nơi chỉ có mình mình biết để trốn tránh.
An thái sư đẩy cửa bước vào phòng ngủ lớn thì thấy Tần thị đang niệm kinh trên giường. “Lúc này niệm kinh, bà cảm thấy có tác dụng sao?” An thái sư đứng ở đầu giường hỏi thê tử của mình.
Tần thị kinh hoảng bất an, không nghe thấy tiếng bước chân của An thái sư tiến vào phòng, lúc này bên tai đột ngột vang lên tiếng nói, Tần thị kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn trốn dưới chăn.
“Bây giờ bà cũng biết sợ rồi sao,“An thái sư đứng đó không động, ánh mắt nhìn Tần thị toàn là sự chán ghét.
“Lão, lão gia?” Lúc này Tần thị đã nhận ra An thái sư, vội đứng dậy nửa người từ trên giường, muốn cười với An thái sư một chút nhưng cả nửa ngày cũng không kéo khóe môi lên được.
“Ta không thể ngờ bà lại là người như vậy, bà biết không, Cẩm Tú chết rồi.”
“Thiếp thân, thiếp thân cũng vừa nghe nói,“ Tần thị vội nói: “Thiếp thân không tin chuyện này.”
“Vừa rồi Cát tổng quản trong cung đưa thi thể của Cẩm Tú đến, ngõ cũ thành Nam cháy lớn, tất cả người nhà Thượng Quan gia đều bị thiêu chết.”
Tần thị nhìn An thái sư, khóe miệng run rẩy,“ Sao, sao lại như vậy?”
Lúc này trong viện truyền tới tiếng hạ nhân khóc lóc xin tha mạng, đều gọi Tần thị cứu bọn họ.
“Lão, lão gia?” Tần thị hốt hoảng muốn xuống đất, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của An thái sư lại không dám động đậy.
“Bà cảm thấy bà đã làm ra loại chuyện như vậy, những người theo bà đến am ni cô còn có thể sống nữa sao?” An thái sư hỏi Tần thị.
“Thiếp, thiếp thân đã làm, làm chuyện gì?” Đến lúc này, Tần thị vẫn còn ôm một tia hi vọng hão huyền. Chuyện hôm nay, bà không nói, An Cẩm Nhan không nói, Thế Tông hoàng đế cũng sẽ không nói, vậy ai có thể biết chứ?
“Lão gia,“ phía bên ngoài có quản gia bẩm báo với An thái sư: “Người đều đã bắt cả lại.”
“Rót thuốc.”
Hai từ An thái sư nói ra khiến Tần thị xông tới quỳ trước mặt ông, miệng đau đớn kêu lão gia, những lời khác đều không thể thốt ra nổi.
“Các người còn muốn giết cả nhà Cẩm Tú,“ An thái sư chỉ vào Tần thị nói:“Ta trước giờ không hề biết bà lại có lòng dạ như vậy!”
“Không, không có,“ Tần thị vội nói:“Thiếp thân làm sao dám giết người? Thiếp thân không biết gì cả! Lão gia!”
“Ngươi,“ An thái sư giơ tay lên muốn đánh.
“Ngươi đang làm cái gì?”
An thái sư quay người, liền nhìn thấy Chu lão thái quân chống gậy đứng bên cửa phòng trong. Nơi đó ánh nến trong phòng không chiếu tới, An thái sư cũng không nhìn rõ biểu tình của mẫu thân.
“Nói thế nào thì nàng ta cũng là chủ mẫu hiện nay của An thị chúng ta,“ Lúc này lão thái quân vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy An thái sư hạ lệnh giết đám nô bộc, lão thái quân liền biết trong phủ không thể yên bình được nữa rồi, Tần thị cũng nhất định là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.
“Mẫu thân.”
“Hạ tay xuống. Từ khi nào thì nam nhân An thị chúng ta lại động thủ với phụ nữ rồi?” Lão thái quân nói một tiếng với An thái sư: “Nếu Tần thị làm chuyện gì sai, An thị chúng ta tự có gia pháp trừng trị, hà tất ngươi phải tức giận thành thế này?”
Những lời lạnh nhạt của lão thái quân khiến Tần thị âm thầm chua xót. Bà vì An thị làm bao nhiêu việc, cuối cùng trong mắt vị lão thái quân này cũng không đáng một văn tiền. Tần thị ngẩng đầu nói với An thái sư: “Chuyện này lão gia nên hỏi thái tử phi nương nương của chúng ta, thần thiếp cũng tiếc cho Cẩm Tú, nương của nàng ta xinh đẹp, sinh ra nàng cũng thật dễ nhìn.”
Lão thái quân bước đến bên giường, giương tay cho Tần thị hai bạt tai, nói: “Nam nhân An thị không đánh nữ nhân, nhưng ta không nói sẽ không đánh ngươi.”
Tần thị bị lão thái quân đánh ngã xuống giường, đột nhiên khóc rống lên.
“Người đâu!” Lão thái quân hướng về phía cánh cửa đang nửa đóng nửa mở hô lớn.
Hai bà tử theo hầu bên cạnh lão thái quân bước đến, hai người này dáng vẻ khỏe mạnh, đến đứng bên giường, nhất thời giường đã bị che mất quá nửa.
“Trông chừng nàng ta,“ Lão thái quân lệnh cho hai bà tử: “Không có lệnh của ta, ai cũng không được đến gặp, nếu nàng ta la hét thì bịt miệng lại.”
“Vâng, thái quân,“ hai bà tử cúi mình nhận lệnh.
“Người muốn nhốt ta?” Tần thị chất vấn: “Thái quân, người coi ta là loại người gì?”
Lão thái quân liếc nhìn hai bà tử đứng bên giường.
Hai bà tử liền nhảy lên giường, bịt miệng Tần thị lại.
Tần thị xuất thân là tiểu thư thế gia, sau này lại là đương gia chủ mẫu của An thị, đã khi nào phải chịu qua cảnh thế này? Lúc này kinh ngạc cùng phẫn nộ khiến bà ta ngất lịm.
“Ngươi theo ta.” Lão thái quân không hỏi đến chuyện sống chết của Tần thị, chỉ nói với An thái sư: “Trong phủ này Tần thị còn có thể trở mình lên trời? Đến lúc này ngươi vẫn còn thời gian để dây dưa với nàng ta sao?”
An thái sư bước lên phía trước đỡ lão thái quân, mẫu tử hai người đi ra phòng ngoài ngồi xuống.
“Ngươi nói thật với ta,“ Lão thái quân vừa ngồi xuống đã hỏi An thái sư, “Nha đầu An Cẩm Tú đó thật sự đã chết rồi sao?”
An thái sư vừa tức giận vừa xấu hổ, không biết phải nói chuyện này với mẫu thân thế nào.
Lão thái quân nhìn bộ dáng của An thái sư, “Nói như vậy, nha đầu đó chưa chết, hiện tại nó đang ở đâu?”
An thái sư cắn răng nói: “Nó đang ở am ni cô của An thị chúng ta cùng thánh thượng.”