Độc Phi

Chương 69: Chương 69: Nhảy giếng




Edit: Ningxia111

Lão thái quân không hỏi nhi tử của mình thêm nữa, bà có thể tự nghĩ ra được hôm nay ở gia am Tần thị đã làm ra loại chuyện gì.

“Mẫu thân,“ An thái sư nói: “Xem ra An thị bị hủy trong tay ta rồi.”

“Bị hủy?” Lão thái quân nói: “Nếu như An thị chúng ta hủy rồi, ngươi nói đám Nguyên Văn bọn họ phải làm thế nào? Tính mạng hàng trăm người An thị, bởi vì một câu hủy rồi của ngươi, liền cùng nhau ngọc nát hương tàn sao?”

“Ta,“ An thái sư bị lão thái quân chặn miệng không nói được lời nào.

“Đem một cỗ thi thể mười phần là giả đến,“ lão thái quân nói: “Xem ra thánh thượng muốn giữ nha đầu đó bên mình.”

“Chuyện này không thể được!”

“Vậy nên?” Lão thái quân nhìn nhi tử duy nhất của mình, đột nhiên có chút thất vọng, nói: “Ngươi cũng đương quan trong triều bao nhiêu năm, làm đến chức thái sư, ta đã nghĩ ngươi rất hiểu chuyện này mới phải.”

“Dâm ô thê của thần tử, đây không phải hành vi của hoàng đế!” An thái sư căm giận.

“Sao ngươi không nói đây là lỗi của nha đầu kia? Người trong thiên hạ sẽ nói thánh thượng đoạt thần thê, hay là nói Cẩm Tú không tròn nữ tắc, tự bò lên long sàng?”

An thái sư giận đỏ cả mặt, “Người biết rõ Cẩm Tú không có lỗi!”

“Thiên tử nổi giận, vạn dặm thây phơi,“ Lão thái quân nói: “Không phải lỗi của nó sẽ là lỗi của ai? Ngươi không nghe Tần thị nói sao? Thái tử phi cũng tham gia chuyện này. Ta thấy, Tần thị không có bản lĩnh ấy, sợ rằng thái tử phi nương nương của chúng ta mới là chủ mưu.”

“Nó...” Đối với An Cẩm Nhan, An thái sư không biết mình nên nói gì.

“Đích trưởng nữ của An thị làm ra chuyện như vậy, là bất hạnh của gia môn,“ Lão thái quân ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt không hề có vẻ gì giận dữ, “Có điều, nó là hi vọng duy nhất của chúng ta sau này, ngươi có tức giận với nó thì lúc này cũng chỉ có thể giúp nó mà thôi.”

“Vậy Cẩm Tú phải làm sao?”

“Cẩm Tú? Ngươi cho rằng nàng còn có thể ra ngoài gặp người? Một phụ nữ đã gả chồng, ngươi cho rằng nàng ta còn có thể nhận được ân sủng lớn đến thế nào?”

“Ý của nhi tử không phải như vậy,“ An thái sư gấp gáp nói:“ Con nói là...”

“Di hài của An Cẩm Tú nằm trong quan tài kia,“ Lão thái quân cắt lời An thái sư định nói: “Thế gian không còn người tên là An Cẩm Tú nữa, nữ nhi đó của ngươi đã chết!”

Lão thái quân vô cảm nói với An thái sư hiện thực đó. Chuyện xảy ra, bọn họ không thay đổi được, nên chẳng thà tiếp nhận tất cả, không làm gì, cũng không cần nghĩ chuyện gì.

“Đem ba cỗ thi thể kia an táng long trọng, “Lão thái quân nói tiếp: “Coi như An thị ta giup Thượng Quan tướng quân làm một việc. Họa của trời không phải là việc mà phàm nhân như chúng ta tránh được, vì thế bọn họ không thể oán trách ta.”

“Lòng dạ Cẩm Nhan quá độc ác!” An thái sư thở dài nói: “Cẩm Tú là muội muội của nó.”

“Không cùng một mẹ sinh ra, có thể có bao nhiêu thân thiết?” Lão thái quân lắc đầu: “Sau này ngươi đối đãi với Tú di nương tốt một chút, dù sao An Cẩm Tú cũng ở bên Hoàng thượng rồi, ta thấy, đối với người mẹ ruột này An Cẩm Tú cũng có chút tình cảm. Cho dù sau này nàng ta may mắn nhận được thánh ân, chỉ cần Tú di nương vẫn còn trong phủ, nha đầu đó cũng không thể làm gì An phủ ta.”

Lúc này,tại hậu viện của An phủ, Phùng di nương và Tiền bà tử che ô tìm khắp cả tiểu viện của bọn họ, Tú di nương vẫn không thấy đâu cả.

“Mưa lớn như vậy, bà ấy đi đâu chứ?” Phùng di nương lo lắng nói với Tiền bà tử. Nghe tin An Cẩm Tú “chết”, bà thiếu chút nữa cũng bị dọa mất mật, lúc bình tĩnh lại thì vội đến phòng tìm Tú di nương, không ngờ tìm mãi cũng không thấy người này.

Tiền bà tử cũng vô cùng rối trí, nói: “Lúc bà ấy quay về còn tắm rửa một lượt, ta vừa đi đổ nước tắm, bà ấy có thể chạy đi đâu được?”

“Ta không được ra khỏi tiểu viện này,“ Phùng di nương kéo Tiền bà tử đến trước cửa viện, nói: “Bà đi tìm bà ấy đi.”

Tiền bà tử nói: “Di thái thái của tôi ơi, ngài không ra được, Tú di nương không phải cũng không thể ra được ư?”

“Bà cứ lẳng lặng đi tìm xem. Chẳng may để lão thái quân và phu nhân biết được, bà ấy sẽ gặp rắc rối lớn!” Phùng di nương nói, rút một cái nhẫn bạc đang đeo nhét vào tay Tiền bà tử: “Chỉ có thể phiền bà vất vả một chút vậy!”

Tiền bà tử nhận lễ của Phùng di nương, cũng không tiện nói gì, bèn che ô đi tìm Tú di nương.

Chu di nương ngồi trong phòng, nghe một bà tử thân cận nói: “Xem ra Tú di nương thật sự chạy ra ngoài rồi.”

Chu di nương vẫn chăm chú với kim chỉ trên tay, không hề ngẩng đầu lên nói: “Nữ nhi của bà ta chết, phát điên một chút phu nhân có thể đánh chết bà ta sao? Bà ấy không giống chúng ta. Tốt xấu gì cũng có hai con một nam một nữ.”

Bà tử này nhìn dáng vẻ không quan tâm của Chu di nương, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Lúc ấy Tú di nương đã ngồi bên miệng giếng ở hậu viên cả nửa ngày. Giếng này đào từ khi An phủ vừa xây, đến nay đã trăm năm có lẻ. Đá trên miệng giếng bị dây kéo nước miết qua từ năm này sang năm khác, hằn xuống bao nhiêu là vết kéo. Tú di nương vươn tay chạm vào vết tích trên miệng giếng, lại quay đầu nhìn tường viện cao cao ở phía sau.

Khi Tần thị còn là tiểu thư, Tú di nương đã theo hầu bên Tần thị, bầu bạn với Tần thị hơn mười năm trời. Tự mình nhìn thấy phú quý của Tần thị, nói lòng bà không có chút đố kị nào nhất định là giả dối. Bà tận mắt nhìn thấy Tần thị như viên minh châu trong hào môn đại trạch chậm rãi trưởng thành, sau đó gả đến nhà người cũng tao nhã già đi trong vinh hoa phú quý. cũng có lúc Tú di nương nghĩ, nếu như bà cũng có thể sống một chút cuộc đời của Tần thị thì tốt biết bao.

Mưa lạnh trút xuống người, Tú di nương không hề thấy lạnh. Nghĩ lại một kiếp này, được cùng An thái sư chung một giường, nếu như không phải bà có tâm tư bò lên, An thái sư sao có thể chú ý đến một nha đầu bưng trà rót nước? Tần thị mắng không sai, bà là tiện nhân đi mê hoặc người khác, kiếp này đã định không được chết yên ổn. Hài tử do nô tài trong nhà sinh ra cũng là nô tài, đời đời kiếp kiếp đều là nô tài. Một nam một nữ do bà sinh ra tuy rằng thứ xuất, từ nhỏ đã ở An phủ nhận hết xem thường, nhưng dẫu sao chúng cũng được tự do, không phải mang phận con của nô tài trải qua một kiếp.

“Cẩm Tú, Nguyên Chí,“ Bà khắc trong lòng tên của một nam một nữ này. Đối với chúng bà đã làm hết sức, từ lúc này cũng chẳng làm được gì hơn. Cuối cùng Tú di nương cũng nghĩ đến thái sư. Nam nhân ấy bà không yêu nổi, cũng không có tư cách yêu. Tú di nương chỉ cảm kích ông đã cho bà hai đứa con, khiến kiếp này của bà có người tiếp nối, chỉ có vậy. Tú di nương ngẩng đầu để nước mưa thấm xuống khuôn mặt bà.

Không nỡ rời bỏ chúng cũng không có cách nào. Tú di nương chỉnh sửa đầu tóc của mình một lần nữa, bà không thể liên lụy đến tụi nhỏ. Cẩm Tú muốn báo thù, đứa trẻ ngốc nghếch ấy còn không nghĩ đến, người làm mẹ như bà còn trong An phủ, nó muốn báo thù thế nào? Nguyên Chí muốn có mảnh trời riêng, muốn sải cánh bay đến nơi cao, nhưng chỉ cần bà còn sống, đứa nhỏ này phải trả cái giá lớn như thế nào mới có thể thoát khỏi thống hận với gia tộc An thị?

Vào thời khắc buông mình xuống giếng, Tú di nương thực vui mừng. Nghĩ đi nghĩ lại, đây là việc cuối cùng mà bà có thể làm vì nhi nữ rồi. Nghĩ tới sau khi mình chết đi, nhi tử nữ tử không bị mình vướng tay vướng chân nữa, có thể tự do tự tại, Tú di nương cảm thấy mình có thể yên lòng nhắm mắt.

An phủ lớn như vậy, một mình Tiền bà tử muốn đi dạo một lượt cũng mất nửa ngày, huồng hồ là đi tìm người. Trời đã sáng mà bà mới chỉ tìm được một phần của An phủ. Không còn cách nào khác, Tiền bà tử chỉ có thể quay về viện của các di nương, hỏi thăm cũng không ai thấy bóng dáng Tú di nương đâu cả. Bấy giờ nha hoàn bà tử trong viện mới hoảng hốt, Phùng di nương cũng không thể tiếp tục giúp Tú di nương che đậy.

An thái sư ngồi trong phòng của lão thái quân, trong lúc nghe lão thái quân phân phó quản gia chuyện tang sự, nghe thấy Tiền bà tử đến báo Tú di nương mất tích.

“Vậy còn không mau đi tìm!” vừa nghe tin Tú di nương biến mất lão thái quân liền nóng nảy, nói với An thái sư: “Có khi nào bà ta nghe chuyện của nha đầu Cẩm Tú liền một mình chạy đến ngõ cũ thành Nam rồi?”

Quản gia trong phủ cảm thấy không thể nào. Mặt trời vừa xuống núi phủ đã đóng cửa khóa lại. Không có lệnh của đại phòng hay lão thái quân, ngay cả đại công tử An Nguyên Văn muốn xuất phủ cũng không thể. Một di nương như Tú di nương, giữa đêm gà gáy sao có thể chạy ra ngoài?

Nhưng những chuyện này không một ai dám nói, ai cũng không phải là người không có mắt nhìn. Lão thái quân đang tức giận, mạo muội mở lời nhất định sẽ trở thành cái bao cho bà xả giận.

An thái sư cũng biết khả năng Tú di nương ra được ngoài là không cao, nhưng thuận theo ý của lão thái quân, vẫn sai người đi ngõ cũ thành Nam xem lại, đồng thời cũng lệnh cho quản gia đem người đi tìm trong phủ.

Đợi người đi hết, lão thái quân thở dài với An thái sư: “Nữ nhân này không thể xảy ra chuyện, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn!”

“Mẫu thân, nhi tử đã cho người đi tìm rồi,“ An thái sư còn an ủi lão thái quân: “Nữ nhân ấy vẫn luôn nhát gan, biết được chuyện của Cẩm Tú nhất định là đã trốn ở một góc mà len lén thương tâm rồi.”

“Nếu lá gan của nàng nhỏ thì đã không dám ra khỏi tiểu viện rồi!” Lão thái quân nhìn dáng vẻ vẫn chưa hiểu rõ tình thế của An thái sư, dậm gậy trong tay xuống đất: “Ngươi còn của hiểu rõ ràng? Nếu nàng ta xảy ra chuyện, nữ nhi của ngươi còn gì phải cố kỵ nữa? Nó muốn cắn ngược lại thái tử phi, ngươi có biện pháp để trị nó hay sao?”

An thái sư trong lòng hỗn loạn. Lời của lão thái quân ông có gì mà không hiểu rõ? Nếu An Cẩm Tú đã một mực chắc chắn là An Cẩm Nhan tính kế, Thế Tông sẽ tha cho thái tử và An Cẩm Nhan sao? Tính kế An Cẩm Tú cũng như là tính kế với Thế Tông. Có vị hoàng đế nào chấp nhận bị người tính kế? Vị trí của thái tử và thái tử phi vốn đã không vững, làm thế chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Thái tử là nhi tử, Thế Tông sẽ không hạ tội chết, An Cẩm Nhan, người đến nay vẫn chưa sinh hạ được nối dòng cho hoàng thất, Thế Tông có thể bỏ qua sao?

“Tạo nghiệt rồi!” Lão thái quân mắng mỏ: “An thị ta đã tạo nên nghiệt gì?!”

Lúc này nha đầu đến báo, An Nguyên Văn cùng đệ muội đến xin thỉnh an lão thái quân.

An thái sư nói: “ Cho chúng vào.”

Chờ đám vãn bối đã vào cả phòng, lão thái quân vừa nhìn thấy dâu trưởng Ninh thị đã nổi giận: “Hôm qua nhị muội của ngươi vừa mới chết, hôm nay ngươi mặc một thân hoa phục này để cho ai nhìn?! Ngươi còn sợ lão thái bà của ngươi chưa đủ buồn bã thương tâm hay sao, hay là muốn khiến ta vui vẻ?!”

Ninh thị bị lão thái quân mắng phủ đầu, sợ tới mức lập tức quỳ xuống.

“Nàng ta là nữ nhân không hiểu chuyện, ngươi đã làm quan trong triều rồi mà cũng không hiểu sao?” Lão thái quân quay mặt lại mắng An Nguyên Văn: “Nhị muội muội của ngươi chết, nhà bên đó ngoại trừ Thượng Quan Dũng vệ triều, tất cả đều chết sạch! Ngươi vẫn để thê tử của ngươi mặc thế này?! Ngươi mù rồi sao?”

Trước giờ An Nguyên Văn không hề biết địa vị của An Cẩm Tú trong lòng lão thái quân lại lớn như vậy, vừa bị ăn mắng thì đứng ngây cả người.

“Đây chính là nhi tử do ngươi nuôi dạy thành đấy!” Lão thái quân trông thấy An Nguyên Văn như thế lại càng tức giận, chỉ vào mặt An thái sư mà mắng: “Đáng kiếp cả nhà các ngươi đều bị người đời cười nhạo!”

An thái sư cũng quỳ xuống trước mặt lão thái quân. Một quỳ này của ông vừa hạ xuống, toàn bộ chủ tử trong phòng đều nhất loạt quỳ theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.