Vì trên đảo không còn
quan tài thừa, La Phi đành bảo Quách Quế Chi tạm thời đem thi thể người
chết về để trong nhà đã, đợi tuyến đường thủy hoạt động trở lại rồi tính sau. Tang Quân Dũng thân thể cường tráng, lại can đảm, chủ động nhận
nhiệm vụ vác tử thi. Thầy trò hòa thượng Đức Bình người đi trước kẻ theo sau, như hình với bóng, miệng lẩm bẩm tụng kinh, cầu cho vong linh
người chết được siêu thoát.
Mọi việc thu xếp ổn thỏa xong, cũng
đã đến giờ ăn trưa, đám đông thấy chẳng còn gì để xem nữa bèn lần lượt
giải tán. Trên con đường nhỏ chỉ còn lại La Phi và Lý Đông.
La Phi nãy giờ giữ chân Lý Đông lại vì anh có vài chuyện muốn hỏi người đối diện, cuối cùng cơ hội cũng đã đến.
“Anh theo học y thuật với bố của Tiết Hiểu Hoa à?”
“Vâng.”
“Thế anh có ấn tượng gì với người có tên là Vương Thành Lâm không? Trước đây ông ấy từng sống trên đảo. Sau trận sóng thần của mười tám năm về
trước, ông ấy đã đưa con trai rời khỏi đảo.”
Lý Đông lắc đầu: “Mười tám năm trước tôi mới khoảng chục tuổi. Năm mười lăm tuổi, tôi mới bắt đầu theo học thầy lang Tiết.”
Với câu trả lời này, La Phi đã chuẩn bị tâm lí từ trước nên không tỏ ra quá thất vọng, anh tiếp tục hỏi một câu khác: “Vậy trong tay anh có giữ tài liệu gì của thầy lang Tiết không, đại loại như nhật kí bệnh án chẳng
hạn.”
“Cái đó thì có. Anh cần chúng à?”
“Umm.” –La Phi gật đầu vẻ quyết đoán, “Tôi muốn xem một chút, bây giờ chúng ta sẽ qua chỗ anh.”
Nơi ở của Lý Đông cách nhà Tiết Hiểu Hoa không xa, trên đường đi, cậu kể sơ qua về tình hình của bản thân.
Bản thân Lý Đông cũng là một nạn nhân trong vụ sóng thần, trận thiên tai ấy đã cướp đi tất cả người thân của anh, khiến anh trở thành đứa trẻ mồ
côi. Hàng xóm chung quanh thương tình cưu mang anh. Năm anh tròn mười
lăm tuổi, thầy lang Tiết thấy anh có vẻ lanh lợi, không giống như đứa
con trai bất tài của ông ấy, bèn nhận anh làm học trò. Lý Đông chuyên
tâm học y thuật, dần có kết quả, sau khi thầy lang Tiết mất, anh trở
thành thầy lang giỏi nhất trên đảo.
Thầy lang Tiết bảo quản tài
liệu y thuật của mình rất cẩn thận, số tài liệu mà Lý Đông có trong tay
đều là trong quá trình dạy học thầy lang Tiết đã chủ động đưa cho anh
nghiên cứu. Ngoài số đó ra, thầy Tiết nghiêm cấm Lý Đông tự ý đọc bất cứ tài liệu gì khác, Lý Đông cũng rất biết nghe lời, chưa bao giờ phạm
lỗi.
Tài liệu mà thầy lang Tiết để lại cho Lý Đông gồm mười mấy
cuốn sách y học, sổ ghi chép tổng kết kinh nghiệm hành nghề, và một số
ít nhật ký bệnh án v.v... Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng nét chữ mà
ông để lại trên giấy vẫn rõ như ngày nào, hơn thế kiểu chữ thì ngay ngắn thanh thoát, thể hiện một cốt cách phi phàm.
Bất kì người nào
trông thấy kiểu chữ viết này, đều sẽ có ấn tượng rất sâu sắc. La Phi dĩ
nhiên không phải là ngoại lệ, chỉ cần liếc qua một cái là anh đã nhận ra những tài liệu viết tay này với bức thư trong tay Mông Thiếu Huy đều là do một người viết.
Lần này, một vài phỏng đoán trong đầu anh đã
dần định hình: Cha con Vương Thành Lâm đã trải qua một biến cố đáng sợ,
biến cố này rất có thể có liên quan đến trận thiên tai sóng thần năm đó. Cũng do cú sốc của biến cố đó mà ngày còn nhỏ Mông Thiếu Huy đã được
thầy lang Tiết điều trị tâm lý, vì thế mà nhà họ Tiết có lưu giữ những
tài liệu có liên quan đến sự việc này. Khi Mông Thiếu Huy đặt chân lên
đảo, bức thư đã bị Tiết Hiểu Hoa tiện tay đánh cắp. Ông ta nhận ra chữ
của cha mình, từ đó phát hiện ra một bí mật đã được ẩn giấu từ lâu. Do
lòng tham độc ác trỗi dậy, ông ta đã tìm cách nhằm tiết lộ bí mật này,
và trong quá trình đó, có biết bao chuyện li kì đáng sợ đã xảy ra…
Đúng thế, anh đã nhận ra nguồn cơn của toàn bộ vụ án, nhưng anh không đủ khả năng để ngăn chặn sự việc tiếp diễn, Chu Vĩnh Quý đã trở thành nạn nhân thứ hai sau Tiết Hiểu Hoa, những chuyện li kì ma quái đang dần dần được hé lộ. Để đi tìm lời giải cho những điều bí mật này, cần phải tìm về
quãng thời gian mà Mông Thiếu Huy đã lãng quên. La Phi cố gắng tìm chút
manh mối trong những tài liệu mà thầy lang Tiết để lại.
Trước
tiên anh lật giở những vụ án, nhưng đều là những ghi chép chả liên quan, không có bất cứ thứ gì có giá trị. Còn sổ tay kinh nghiệm hành nghề thì về cơ bản đều là những ghi chép và phân tích rất chuyên môn, sau khi
xem xong một lượt, đều không có kết quả gì. Mấy cuốn sách còn lại đã gây chút hứng thú cho La Phi.
Trong cả thảy mười ba cuốn sách, thì
có tám cuốn ít nhiều đều liên quan đến tâm lý học. Điều này khiến La Phi bất giác hỏi: “Thầy lang Tiết nghiên cứu sâu về tâm lý học à?”
Lý Đông gật đầu: “Thầy thường bảo tôi, căn bệnh đáng sợ nhất của một người không phải là bệnh thể xác, mà là trở ngại tâm lý không vượt qua được.
Muốn trở thành một thầy thuốc chân chính, phải có khả năng giúp người
bệnh chiến thắng được con ma trong lòng họ.”
“Con ma trong lòng?” –La Phi nghiền ngẫm lời nói của người đối diện, lật lại một lần nữa hơn chục cuốn sách đó. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở một cuốn trong số đó.
Đây là một cuốn sách dịch từ tiếng nước ngoài, tựa sách là: “Sự hình thành và cách chữa trị hội chứng mất trí nhớ”.
Quyển sách rất dày, đương nhiên trong một chốc lát thì không thể đọc hết
được. La Phi nhặt riêng cuốn sách đó ra: “Tôi muốn mượn cuốn này về xem, được chứ?”
“Tất nhiên là được.” –Lý Đông nhanh nhảu trả lời.
Đang nói chuyện thì Kim Chấn Vũ vội vã xông vào. Mặt ông ta tái mét, bộ dạng sợ hãi hốt hoảng, trông thấy La Phi, ông ta lập tức kêu lên: “Cảnh sát
La Phi, hóa ra anh đang ở đây à? Tôi đi tìm anh khắp nơi!”
“Sao? Lại xảy ra chuyện gì à?” –bộ dạng của ông ta khiến La Phi phải đứng dậy một cách căng thẳng.
“Không, không xảy ra chuyện gì. Chỉ có… có một vài… phát hiện!” –Kim Chấn Vũ ấp úng nói, có vẻ như không thể làm chủ lời nói của mình nữa.
La Phi rướn người về phía trước một cách vô thức: “Phát hiện gì cơ?”
“Tôi… tôi không biết… tôi không thể nói. Mà không… có nói ra thì anh cũng
không tin.” –Kim Chấn Vũ có vẻ lắp bắp, cuối cùng nhờ ánh mắt của La Phi mà ông bình tĩnh trở lại, nói, “Hay là anh đi cùng tôi một chuyến đi,
đến lúc đó anh sẽ biết!”
La Phi không nói gì, anh cầm quyển sách lên, rảo bước đi về phía cổng.
Kim Chấn Vũ dẫn La Phi đến một xóm trại ở hướng chính đông của hòn đảo. Xóm trại này nằm trên một vùng đất bằng phẳng bên ngoài chân núi, địa thế
khá rộng rãi, số hộ gia đình có vẻ đông hơn, nhà ông Hồ cũng sống ở đây. Từ trong xóm trại nhìn về phía đằng xa, tầm nhìn dường như không bị che khuất, nhất là “Dốc quỷ ám”, nằm chính giữa tầm mắt.
Hai người
vào nhà một hộ dân, trước cổng có một phụ nữ trung niên ngoại tứ tuần
đang ngồi xổm, mặt mày ủ rũ, than vãn không ngớt.
Trông thấy Kim
Chấn Vũ, lông mày người phụ nữ chau lại như một cái sẹo: “Ấy, sao ông
lại đến vậy. Ông ấy nhà tôi đã thành như thế rồi, ông đừng làm ông ấy bị kích động nữa, xin hãy để cho ông ấy yên!”
Kim Chấn Vũ chỉ sang La Phi: “Anh đây là cảnh sát của thành phố. Anh ấy muốn tìm hiểu tình hình.”
Người phụ nữ đưa mắt nhìn La Phi, ánh mắt rõ ràng là có thêm phần tin cậy. Do dự giây lát, cuối cùng bà ta gật đầu: “Ồ, vậy thì các anh vào nhà đi.”
Kim Chấn Vũ dẫn La Phi vào nhà.
“Ai đấy?” –một giọng nói thều thào hỏi, ngữ điệu có kèm theo chút sợ hãi.
Mặc dù đang là ban ngày, nhưng trong phòng rất tối. La Phi mở mắt một hồi
lâu mới trông thấy ở góc nhà có kê một chiếc giường ván cũ nát. Giọng
nói vừa rồi là của một người đàn ông đang nằm trên giường.
“Phó
Ngọc Trụ, anh đừng sợ. Đây là cảnh sát La, đến từ thành phố. Anh kể lại
sự việc trông thấy tối qua cho anh ấy nghe đi!” –Kim Chấn Vũ vừa nói vừa tiến lại gần đầu giường, bật đèn trong phòng lên. Ánh đèn lờ mờ chiếu
xuống, càng làm tăng thêm vài phần không khí nặng nề.
Người đàn
ông nằm trên giường từ từ quay đầu lại, mở to mắt nhìn La Phi. Có thể
nhận ra, ông ta vốn là một thanh niên cường tráng, nhưng bây giờ thì hốc mắt sâu hoắm, sắc mặt tái nhợt, trông vẻ rất ốm yếu.
“Cảnh sát?” –ông ta lắc đầu lẩm bẩm, “Chẳng làm gì được đâu… chẳng làm gì được… Đó không phải là người, mà là ma quỷ!”
Kim Chấn Vũ nhìn La Phi vẻ bất lực, dù sao thì lời nói của người này ít
nhiều đã giải thích tại sao Kim Chấn Vũ trước đó đã có những lời nói và
hành động khác thường.
“Ma? Ma nào cơ? Anh đang nói gì thế?” –La
Phi lại gần mấy bước, ánh mắt sáng ngời nhìn vào mắt Phí Ngọc Trụ, hi
vọng có thể dùng cách này giúp cho tâm trạng người đối diện bình tĩnh
trở lại.
Nhưng anh đã thất bại. Lời nói của anh trái lại còn gợi
nhắc người đối diện một kí ức đáng sợ, ánh mắt Phó Ngọc Trụ nhanh chóng
nhìn đi nơi khác, có vẻ như đang cố gắng chạy trốn điều gì đó, cùng lúc
ông ta kêu lên với một giọng tuyệt vọng và sợ hãi: “Ma! Một con ác quỷ!
Hơn chục năm rồi, nó lại xuất hiện!”
“Anh ta bị kinh động, vẫn
chưa hoàn toàn hồi phục.” –Kim Chấn Vũ khẽ giải thích, “Nếu anh biết anh ta đã nhìn thấy những gì, hẳn anh sẽ không cảm thấy thắc mắc trước biểu hiện của anh ta hiện nay.”
“Không thể để anh ta ở mãi trong căn
phòng nhỏ thế này được. Ở đây không gian quá chật chội, lại thiếu ánh
sáng, sẽ tăng thêm áp lực tâm lý cho anh ta.” La Phi vừa nói vừa ra hiệu cho Kim Chấn Vũ cùng anh nâng Phó Ngọc Trụ lên dìu ra bên ngoài.
Quả nhiên, môi trường bên ngoài rộng rãi thoáng mát khiến Phó Ngọc Trụ cảm
thấy nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, vợ ông ta đem từ dưới bếp lên một cái ghế,
Phó Ngọc Trụ run lẩy bẩy ngồi xuống ghế.
La Phi tiếp tục an ủi
ông ta với giọng nhẹ nhàng: “Được rồi, anh rốt cục đã nhìn thấy cái gì?
Đừng vội, cũng đừng sợ, cứ từ từ mà nói. Ở đây nhiều người thế này,
không ai dám làm hại anh đâu.”
Phó Ngọc Trụ có vẻ vẫn chưa hết
sợ. Mắt ông ta nơm nớp đảo quanh một vòng, như có một sức mạnh vô hình
nào đó thu hút, cuối cùng ánh mắt ấy nhìn về phía “Dốc quỷ ám”.
La Phi và Kim Chấn Vũ cũng bị ông ta dẫn dắt nhìn về hướng “Dốc quỷ ám”,
nơi đó dốc núi cheo leo, cây cối um tùm, không có gì gọi là bất thường
cả. Phó Ngọc Trụ khẽ “suỵt” một cái, rồi cất giọng nói: “Chính là ở chỗ
đó, mười tám năm trước tôi đã nhìn thấy nó, tối nay, nó lại xuất hiện.”
La Phi lập tức nhận ra điều gì đó: “Mười tám năm trước? Ý anh là cái bóng đen trên ‘Dốc quỷ ám’?”
“Đúng thế.” Phó Ngọc Trụ chớp mắt một cách yếu ớt, nói, “Cái bóng đen năm đó, người trong làng ai cũng trông thấy, nhưng nhìn kĩ đến mức ấy thì chỉ
có mình tôi. Nếu không phải là tôi, thì ai mà biết được cái bóng đen ấy
là một phụ nữ ôm con?”
“Nhìn kĩ?” Nghĩa là thế nào? La Phi có vẻ
không hiểu lắm. Nhưng cứ như ý ông ta thì, chi tiết “người phụ nữ ôm
con” chính là từ ông ta mà lan truyền đi.
Phó Ngọc Trụ ngoảnh đầu nhìn vợ: “Em đi lấy cái đó lại đây.”
Người đàn bà gật đầu, quay người đi vào trong nhà, lát sau trở ra, trong tay có cầm thêm một thứ.
La Phi nhìn thì ra đó là một chiếc ống nhòm, kiểu dáng rất cổ, tuy trông
cũ kĩ nhưng không một vết xước, xem ra rất ít khi dùng đến.
“Chiếc ống nhòm này là do ông chú tôi ngày còn đóng quân ở Bắc Kinh tặng nhân
hồi tôi cưới vợ. Tôi vốn rất thích nó, nhưng kể từ sau lần ấy, tôi không bao giờ dùng đến nó nữa, tôi không dám nhìn nó, vì tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đáng sợ đã từng xuất hiện trước ống kính.” Phó
Ngọc Trụ nói một cách rất nhỏ nhẹ, như thể sợ làm kinh động đến điều gì
đó rất đáng sợ.
“Anh đã dùng nó để nhìn bóng đen trên ‘Dốc quỷ ám’ à?” La Phi đoán.
Phó Ngọc Trụ cười gượng: “Khi ấy tôi hơn hai mươi tuổi, cái tuổi của một
cậu bé can đảm và hiếu kì. Mấy hôm đó bóng đen liên tục xuất hiện, người trong làng bàn tán xôn xao. Tôi bỗng nghĩ ra một cách, tại sao lại
không dùng ống nhòm để xem nhỉ? Biết đâu nếu giải mã được điều bí mật,
thì cũng hãnh diện trước mặt mọi người. Một hôm tôi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, trời đẹp trăng sáng, rất thích hợp cho
việc quan sát. Thế là tôi đem ống nhòm ra hướng thẳng về phía ‘Dốc quỷ
ám’ và điều chỉnh tiêu cự.”
Nói đến đây, Phó Ngọc Trụ dừng lại,
trên mặt xuất hiện dáng vẻ đau khổ, như thể rất khó khăn trong việc ôn
lại kí ức đáng sợ ấy. Mọi người đều im lặng chờ đợi phần còn lại của câu chuyện, không khí căng thẳng như sắp bị đông cứng.
“Anh… anh đã nhìn thấy cái gì?” cuối cùng La Phi phải lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Phó Ngọc Trụ nhắm mắt lại, lấy sức nuốt trôi nước miếng, cuối cùng cũng đã
chịu mở miệng, mặc dù đã lấy hết can đảm toàn thân, giọng nói ông ta vẫn hơi run: “Tôi nhìn thấy trên chạc cây, có một… phụ nữ đang ngồi… ôm
con, cảnh tượng đáng sợ ấy, các anh không thể nào tưởng tượng nổi đâu.”
Phụ nữ, trẻ em, lẽ ra đều phải là những điều tốt đẹp mới phải, tuy họ xuất
hiện có vẻ không đúng chỗ cho lắm, nhưng làm gì đến mức đáng sợ cơ chứ?
La Phi lắc đầu khó hiểu.
Phó Ngọc Trụ cười chua xót: “Anh không
hiểu được đúng không? Kể cũng đúng thôi, giả sử tôi có bằng tiến sĩ văn
chương thì cũng không thể nào làm cho anh cảm nhận được nổi sợ hãi của
tôi lúc ấy. Đó là một người phụ nữ như thế nào ư? Mặt bà ta phình to đen kịt, mắt mũi xiêu vẹo, tóc tai bù xù, đôi mắt đục ngầu mở toác, nhìn
chằm chằm vào mắt tôi qua ống kính. Tôi chưa bao giờ bắt gặp một ánh mắt như thế, đầy vẻ oán hận và bi thương, cứ như một lưỡi kiếm lạnh ngắt
đâm vào tim người ta! Bà ta đúng ra không phải là người! Tôi cam đoan bà ta là ma, một con ma nữ bị chết oan!”
Phó Ngọc Trụ kể một hơi
xong, vùi đầu thật sâu vào giữa hai đầu gối, toàn thân run lên bần bật.
Vợ anh ta và Kim Chấn Vũ đứng hai bên, mặt cũng biến sắc.
La Phi
thì lại nghĩ khác, anh chau mày hỏi: “Tại sao anh cứ một mực cho rằng bà ta là một con ma, mà không phải là một cái gì khác? Chẳng hạn như, liệu đó có phải là một thi thể?”
“Thi thể?” Phó Ngọc Trụ ngẩng đầu nhìn La Phi, “Thi thể thì làm sao cử động được?”
“Bóng đen còn cử động được?” La Phi hơi ngạc nhiên, chi tiết này là lần đầu tiên anh nghe được.
“Đúng thế. Nhất định là nó phát hiện thấy tôi nhìn thấy nó, sau đó nó mới
động đậy. Nó trèo lên chạc cây. Tôi đã làm kinh động đến nó, nó nhất
định sẽ nhớ tôi…” Phó Ngọc Trụ càng nói càng xúc động, có lẽ đây là điều làm anh ta sợ hãi nhất.
“Trèo cây?” La Phi thực sự khó mà tưởng tượng nổi, “một người phụ nữ ôm con, làm sao mà trèo được cây?”
Phó Ngọc Trụ cắn môi, nói rít qua khe răng: “Nó dùng một tư thế rất chi là
ma quái. Mặt nó quay vào trong, lấy thân người áp sát thân cây xoay
vòng, cứ thế từng vòng từng vòng xoay lên trên. Khi ấy là mùa hè, lá cây rậm rạp, nên rất nhanh sau đó nó đã mất hút trong lùm cây!”
Ảo
quá đi! Thế này khác nào tình tiết trong truyện ma. La Phi thực sự không thể tin sẽ xảy ra chuyện như vậy, im lặng giây lát, anh tặc nhẹ một
tiếng, nhìn người đối diện nói: “Anh có chắc là mình đã tận mắt nhìn
thấy những điều vừa rồi không, bảo đảm không phải là ảo giác hay cái gì
đó tương tự?”
Phó Ngọc Trụ thở dài: “Đừng nói là anh, đến người
trên đảo ngày ấy còn chẳng ai tin lời tôi nói. Thực ra tôi cũng mong sao đó không phải là sự thật. Để tôi đỡ phải mười tám năm nay, đêm nào thức giấc tôi cũng kinh hồn bạt vía, rõ ràng là rất sợ nhưng không thể không nhìn về phía ‘Dốc quỷ ám’. Đêm qua, nó lại xuất hiện. Tôi nghe nói ông
chủ tiệm tạp hóa Chu Vĩnh Quý cũng sợ hết hồn? Tôi không lấy làm lạ, vì
cái cảnh tượng đáng sợ ấy, ai mà chịu đựng nổi? Chỉ là bây giờ, khi đã
biết những điều tôi nói đều là sự thật.”
“Ý anh là, đêm qua anh lại trông thấy nó? Cụ thể là vào lúc mấy giờ?”
“Chưa nhìn thấy tôi đã trở thành như thế này sao?” Phó Ngọc Trụ cười gượng
một cách chua xót, “Tôi nhìn thấy nó lúc hơn mười một giờ. Nó vẫn như
mười tám năm trước, trong lòng bế một đứa trẻ, ngồi bất động giữa chạc
cây, nhìn chằm chằm về phía làng mạc.”
“Chạc cây nào thế? Anh chỉ cho tôi xem được chứ?” –La Phi nhìn về phía ‘Dốc quỷ ám’ đằng xa hỏi.
“Là…” Phó Ngọc Trụ giơ ngón tay lên chỉ trỏ, nhưng một lát sau, anh ta lại đứng đó ngơ ngác, “Mất rồi, cái cây đó mất rồi…”
“Mất rồi, tối qua anh còn trông thấy, làm sao mà mất được?” La Phi thấy kì
quặc, “Có phải anh quên là ở đâu rồi phải không? Thử nhớ lại xem.”
“Không, tôi không quên.” Phó Ngọc Trụ nói một cách chắc nịch, “Tuy tôi chỉ
thoáng nhìn là đã sợ chạy vào trong nhà rồi, nhưng ấn tượng của cái nhìn đó rất sâu sắc. Anh đã nhìn thấy cái tảng đá giống miệng chim ưng kia
không? Cái chạc cây ở ngay chỗ tảng đá thẳng lên khoảng một mét.”
La Phi ngước mắt nhìn theo, tảng đá mà người đối diện vừa nói trông rất
rõ, không khó để nhìn thấy, chỉ khác là phía trên hòn đá chỉ thấy dây
leo, làm gì thấy có chạc cây nào?
“Vì thế chắc chắn đó là con ma
nữ.” Phó Ngọc Trụ đưa ra lời giải thích của mình. “Nó chỉ xuất hiện vào
ban đêm, thậm chí cái ngọn mà nó ngồi ban ngày cũng không nhìn thấy, vì
đó cũng là một cái ‘cây ma’. Mười tám năm trước đã như vậy, bây giờ cũng sẽ vẫn như thế.”
La Phi đúng yên tại chỗ, anh cảm thấy đầu óc
mình rối tung cả lên. Có lẽ lúc này đây, anh muốn tin rằng người đàn ông trước mặt mình đã bị điên.